PHẢI CHĂNG LÀ ĐỊNH MỆNH.

_ Xong chưa Uyên, rửa tay rồi ra ăn cơm.

_ Xong rồi đây, chút nữa nguội mày đổ vào keo là hoàn tất. Ông xă mày chắc mê cái món này lắm nhỉ.

_ C̣n phải nói, kỳ thơ nào anh ấy gửi về cũng ghi cái món mắm ruốc ngay hàng đầu, mà tao th́ làm món này dở lắm nên phải nhờ tới mày. Giọng Điệp chợt chùng xuống, bao năm rồi, không biết tới bao giờ, tao mới thôi không phải khăn gói đi thăm chồng trong tù, như thế này nữa hả Uyên?

Câu hỏi không có câu trả lời. Và nếu phải trả lời, biết trả lời sao đây. Tôi nh́n Điệp, không nói chỉ cúi xuống và nuốt miềng cơm cuối cùng, lau miệng, rồi đứng lên sau khi uống cạn tách trà .

_ Thôi tao về, mai c̣n phải theo mày đi Hàm Tân, mày cũng nên đi ngủ sớm, để có sức mà cuốc bộ từ ngoài đường vào trong trại, chả gần ǵ đâu. Nhớ đấy, tao về đây.

Từ nhà Điệp về nhà tôi chỉ cách một con hẻm, tôi thấy ḿnh không cần phải vội. Tôi chưa muốn về cái căn nhà lạnh lẽo của ḿnh, rồi lại chỉ một ḿnh đối bóng ḿnh, cùng những kỷ niệm về Yên mà thôi. Bỗng tự dưng tôi nhớ lại câu nói đùa của Điệp:

_ Uyên nè, tao thấy mày ế cũng đă lâu rồi, sao mày không kiếm lấy một tên nào cơng dùm mày cái cục ế ấy đi. Ở một ḿnh bộ dzui lắm hả?

_ Chả vui mà cũng chả buồn chỉ chán thôi, tôi lừng khừng đáp lại, mà cho dù chán thế mấy tao cũng chịu được. Mày bảo tao kiếm ai bây giờ. Những người tao có thể trao thân gửi phận, th́ giờ này đang bị đóng gông trong tù hết rồi c̣n ai đâu. Ngoài này, chỉ c̣n toàn là những thứ sâu bọ lên làm người, xách dép cho tao c̣n chưa xứng, nói chi đ̣i đụng đến móng chân tao. Mày đừng nhắc đến chuyện này nữa.

_ Làm ǵ dữ thế, rồi, rồi không nhắc nữa, tao chỉ đùa với mày thôi, đừng giận. À Uyên nè, mày tính chờ ông Yên hả? Biết ông ấy như thế nào mà chờ. Mày c̣n trẻ quá mà.

_Chắc là chờ thôi, nếu anh ấy c̣n sống, và ở tù như chồng mày th́ bao lâu tao cũng chờ. Nhưng coi bộ sống đă khó quá tao chả dám mơ, tôi cười chua chát, mà trẻ hay già th́ cuộc đời tao coi như đă yên phận. Có thằng bé con của tao là quá đủ rồi.

Tôi đă là vợ của Yên, dù là người vợ chưa bao giờ có đám cưới, chưa bao giờ được gia đ́nh chồng thừa nhận. Nhưng yêu Yên th́ ở một ḿnh đâu có ǵ là khó, hơn nữa bên cạnh tôi c̣n có Vũ Hàn, cục kim cương quư giá nhất đời mà Yên đă để lại cho tôi, trước khi có tin anh mất tích tại mặt trận. Tôi vẫn luôn chờ, v́ tôi tin rằng anh vẫn c̣n sống.

* * *

Bước vào trong nhà, tôi cảm thấy căn buồng tối nay im ắng, trống vắng lạ thường. Thằng bé Vũ Hàn, con trai của tôi, chiều nay, đă đem qua gửi nhà bố mẹ của Điệp, nhờ hai bác trông dùm, v́ ngày mai hai đứa tôi phải đi thăm chồng của nó đang bị tù ở Hàm Tân. Thiếu tiếng cười, tiếng nói líu lo của con, tôi nhớ nó vô cùng. Thằng bé là báu vật của tôi, là nguồn sống của tôi, là t́nh yêu của tôi, v́ được kết tinh từ cuộc t́nh mang tên hai đứa. Nhớ đến con tôi lại nhớ đến anh rồi. Hôm nay ngủ một ḿnh nên cái cảm giác cô đơn, lạnh lẽo trong chiếc giường rộng mênh mông thật đáng sợ. Mặc dù, sáng mai phải dậy sớm để cùng với Điệp đi thăm chồng nó, nhưng tôi biết đêm nay tôi không thể nào ngủ được. H́nh bóng Yên lại chập chờn trong trí. Yên ơi, bây giờ anh đang ở đâu, sống chết ra sao, cho dù thế nào, em cũng không bao giờ quên được anh, Yên ạ.Tôi thở dài và dĩ văng như một khúc phim buồn về một mối t́nh dở dang, đang chầm chậm quay lại trong tôi.
# # #

Tôi quen anh như một định mệnh. Đó là một ngày vào mùa Hè, sau khi đă có nửa tháng vui chơi thỏa thích cùng với Điệp ở Mỹ Tho, quê ngoại của nó, chuyến xe đ̣ buổi chiều mang tôi trở về Saigon, trở về nơi căn nhà nho nhỏ của tôi. Ngồi thoải mái ở một góc xe, vừa ngắm phong cảnh chạy hai bên đường, vừa miên man nghĩ tới những việc phải làm khi về tới nhà, bỗng tôi thấy chiếc xe chạy chậm hẳn lại, động cơ hục hặc vài tiếng rồi ngừng. Mọi người trên xe c̣n đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện ǵ th́ nghe gă tài xế chửi thề:

_ Con mẹ nó, lại hư nữa rồi. Chửi xong hắn quay ra phía sau nói to: “Xe bị pan rồi bà con ơi, xuống đón xe khác đi”.
Nghe vậy mọi người xôn xao, kẻ la lối, người càu nhàu. Sự ồn ào, phẫn nộ của đám hành khách không làm gă tài xế và lơ xe lo lắng. Gă lơ xe lớn tiếng:

_ Xe hư rồi làm sao được. Tụi tôi sẽ trả lại bà con nửa số tiền, rồi bà con lo mà đón xe khác đi, nếu không th́ tối nay ở lại đây luôn đó.

Mọi người vừa lục đục xuống xe vừa nhao nhao lên phản đối:

_ Ăn ǵ mà ăn dữ dzậy, chạy mới có chút xíu mà lấy tới nửa tiền sao mấy cha?

Phản đối th́ phản đối, mọi người vẫn cứ phải nhận lại một nửa số tiền cho xong, để c̣n lo bắt xe khác mà về.

Một vài chiếc xe đ̣ ngừng lại. Mọi người chen lấn, xô đẩy nhau để lên. Dù cố gắng, nhưng tôi cũng không thể nào tranh chỗ được với những thanh niên, hay những người khỏe mạnh khác nên đành rớt lại. Cuối cùng chỉ c̣n tôi, ba bà già và một đứa nhỏ. Chúng tôi đều lo lắng v́ lúc đó trời đă bắt đầu tối, không biết c̣n có xe nữa mà về không, th́ chợt một chiếc xe nhà ngừng ngay chỗ chúng tôi:

_ Có ai về Saigon không, tôi cho quá giang.

Bác tài xuống xe vẫy chúng tôi, mừng quá mấy người chạy lại. Bác mở cửa cho mọi người lên, nhưng chiếc xe chỉ c̣n đủ chỗ cho ba bà già và đứa nhỏ, và như vậy sẽ chỉ c̣n ḿnh tôi chơ vơ ở nơí vắng vẻ, đồng không mông quạnh này, sợ quá tôi bật khóc. Vừa lúc ấy, tôi nghe có tiếng nói của một thanh niên trong xe vọng ra:

_ Bác Tư ơi, nói cô ấy lên phía trên ngồi đi, chật một chút c̣n hơn.

Nghe thấy vậy tôi mừng quá, gạt nước mắt, hấp tấp nói:

_ Dạ chật cũng không sao, con ngồi được mà bác.

Nhưng khi cánh cửa xe phía trên mở ra th́ tôi bỗng khựng lại, chỗ ghế đă có người ngồi, lại là một thanh niên. Tôi c̣n đang ngần ngại th́ anh chàng lên tiếng:

_ Sao c̣n chưa lên, không lẽ bắt tôi phải xuống bồng cô lên hay sao?

Nếu không phải trong hoàn cảnh ngặt nghèo này, th́ với cái giọng mất lịch sự ấy, chắc sẽ phải nghe tôi trả treo cho bẽ mặt, nhưng bây giờ, tôi đành ngậm đắng nuốt cay mà leo lên ngồi chung với hắn, nếu không muốn bị bỏ lại nơi này. Quả đúng là quá chật, tôi thấy hắn cố gắng nhích vào để nhường thêm chỗ cho tôi, nhưng cái cabin quá nhỏ, dù hắn đă gác tay lên thành ghế để mong chỗ sẽ rộng hơn, mà làm thế nào th́ tôi ngồi cũng gần như trong ḷng gă. Ôm chặt túi hành lư vào ngực, tôi ngồi im không dám cục cựa. Xe chạy được mộtkhoảng đường, chắc thấy không khí có vẻ ngột ngạt, hắn lên tiếng:

_ Cứ ngồi thoải mái đi, đừng cứng ngắc như vậy, tôi không làm ǵ cô đâu mà sợ.

“Sợ anh, sao tôi phải sợ, anh làm ǵ được tôi lúc này” tôi nghĩ thầm nhưng vẫn im lặng. Thấy tôi không nói ǵ, một lúc hắn lại hỏi :

_ Ở Saigon, nhà cô ở đường nào?

_ Có cần thiết phải trả lời câu hỏi này không?

Nói mà không quay đầu lại, tôi nghe hắn cười nhẹ:

_ Cần chứ, v́ lát nữa bác Tư sẽ chở cô về tận nhà.

_ Cám ơn, bác Tư không cần phải làm thế, tới Saigon anh cho tôi xuống là được rồi.

_ Đâu được, cô là con gái đi đêm nguy hiểm lắm.

Tôi định nói: Kệ tôi, mắc mớ ǵ tới anh. Nhưng trong ḷng chợt gợn lên một niềm vui nho nhỏ, v́ có người quan tâm đến ḿnh, nên tôi lại lặng thinh. Thấy tôi có vẻ phớt lờ, hắn lấy bàn tay choàng trên thành ghế, đụng nhẹ vào vai tôi:

_ Nói địa chỉ đi chứ.

Tôi vẫn im lặng, hơi lắc nhẹ vai tỏ vẻ không bằng ḷng. Hắn khều mạnh hơn:

_ Sao khinh người thế, tôi không đáng nói chuyện với cô à?

Bị khều đau, nổi cáu, tôi hầm hầm quay lại, trợn mắt nh́n hắn, quên mất là khoảng cách giữa hai người ở một cự ly quá nhỏ, v́ thế khuôn mặt của tôi gần như sát vào mặt hắn. Ngượng quá, tôi đỏ mặt quay nhanh đi, đă vậy vừa rồi v́ cử động nên tôi lại càng bị đẩy gần hơn, chân tôi đụng vào chân hắn và như có một luồng điện chạy qua người, tôi rùng ḿnh, cố gắng lùi ra xa nhưng đành bất lực, không c̣n xoay đâu được nữa, phải ngồi chịu trận thôi. Hơi thở nhè nhẹ của hắn phả lên tóc, âm ấm sau gáy, tôi cảm thấy trái tim ḿnh đập sai một nhịp th́ phải. Không lẽ v́ ánh mắt đa t́nh pha chút tinh quái, và nụ cười ấm áp đầy thiện cảm của hắn, vừa được ghi nhanh trong trí mà ḷng tôi đă chao dao sao. Tim tôi lại đập nhanh hơn và mặt lại nóng bừng lên. Có lẽ nhận ra sự xấu hổ và bối rối của tôi, hắn cố t́nh trêu thêm bằng cách kề sát vào đầu tôi th́ thầm:

_ Thấy rơ mặt tôi rồi chứ, đẹp trai không, Trần Nhă Uyên?

Lần này th́ hắn thật sự làm tôi ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ, tôi quay phắt lại nên đầu tôi đụng ngay vào mặt hắn. “Á” tiếng kêu của hắn làm tôi giật ḿnh. Xấu hổ, mặt tôi đỏ lên, lí nhí nói lời xin lỗi nhưng vẫn không quên câu hỏi: “Làm sao anh biết được tên tôi?” Không trả lời hắn vừa xoa chỗ đau, vừa chỉ vào cái túi tôi đang ôm trước ngực. Cúi nh́n theo ngón tay chỉ, ngay trước mắt, cái tên của tôi viết bằng mực đỏ nổi bật trên nền túi kaki trắng. Phản ứng theo phản xạ, tôi kéo cánh tay lên che hàng chữ. Hắn lại cười, vẫn nụ cười ấm áp đó, vẫn ánh mắt tinh quái đó:

_ Che ǵ nữa mà che, tôi thuộc ḷng cái tên dễ thương này rồi. Trần Nhă Uyên,
tên đẹp giống như người vậy. Nhưng tên th́ đẹp mà người sao khó quá. À mà cô chưa trả lời tôi, thấy tôi ra sao. đẹp trai không?

_ Không. Tôi cong môi lên đáp.

_ Ái chà , ác thiệt, tàn nhẫn thiệt. Hắn quay sang bác tài: “Bác Tư bác thấy tôi có đẹp trai không?”

Bác Tư cười:

_ Cậu Hai là nhất rồi.

_ Thấy chưa, ai cũng nh́n ra tôi là đẹp trai chỉ có cô là không. Th́ ra con mắt thẩm mỹ của cô kém quá.

_ Chưa chắc, tôi cong cớn, mỗi người có một cảm nhận về cái đẹp khác nhau. Tại tôi không thích nên không thấy đẹp.

_ Không thích tôi hay không thích cái mặt tôi?

_ Cả hai, tôi tỉnh bơ đáp.

_ Th́ ra dù ḿnh có đẹp trai thế mấy, tốt bụng thế mấy, làm phước thế mấy cũng không được người ta thích. Ôi buồn biết bao nhiêu!

Miệng nói buồn, nhưng nụ cười của hắn vẫn không tắt trên môi. Hắn chợt ghé sát tai tôi th́ thầm:

_ Khổ nỗi tôi lại thích cô rồi đấy, hăy cho Đoàn Vũ Yên này một cơ hội, ḿnh làm bạn nhe Nhă Uyên.

Tôi nghe bối rối, h́nh như có một cọng cỏ non đang bén rễ trong tim. Tôi quay lại nh́n Yên không nói mà chỉ mỉm cười, và cũng h́nh như đây là lần đầu tiên, tôi cười với hắn.

Có phải chăng v́ chuyến xe hỏng máy, mà định mệnh đă nối kết đời tôi và Yên,

Quen nhau được vài tháng, Yên đưa tôi về nhà giới thiệu với mẹ ḿnh. Lúc đầu bà c̣n niềm nở tiếp tôi, nhưng sau khi biết tôi chỉ là con bé mồ côi, tự nuôi sống ḿnh bằng cách vừa đi học, vừa đi dạy thêm tại tư gia, th́ thái độ bà thay đổi hẳn, vẻ lạnh nhạt, khinh thường thấy rơ. Tôi hiểu là ḿnh không nên đến đây th́ hơn. Sau lần đó, mỗi khi Yên muốn tôi đến nhà anh, tôi đều t́m đủ mọi lư do để thoái thác, đến nỗi có lần Yên nổi nóng với tôi:

_ Đưa em về nhà thăm mẹ anh có ǵ là khó khăn lắm đâu, mà hết lần này đến lần khác em từ chối, gia đ́nh tôi không xứng đáng tiếp em sao? Hay em đă có t́nh yêu khác, nên không muốn tiếp tục với tôi nữa?

_ Không, không phải vậy đâu. Tôi nói với anh trong ḍng nước mắt chảy dài. Đừng nói như vậy với em, anh biết là em yêu anh nhiều như thế nào mà, nhưng em không thể đến nhà anh bây giờ, anh cho em một thời gian đi, nhe Yên.

Yên không nói ǵ cả, anh bỏ về với khuôn mặt hầm hầm, giận dữ. Tuy vậy mấy hôm sau anh vẫn trở lại t́m tôi, và lần này, tuyệt nhiên không đá động ǵ đến chuyện đưa tôi về thăm mẹ anh nữa.

Cuộc t́nh của chúng tôi, vẫn cứ êm đềm trôi đi theo ngày tháng. Vẫn có những nụ hôn ngọt ngào, vẫn những lời t́nh tứ nồng say, vẫn những giận hờn nũng nịu, nhưng trong cái ṿng hào quang của t́nh yêu đầy mật ngọt ấy, sao tôi vẫn cảm thấy có ǵ bất ổn trong ḷng. Để tự trấn an ḿnh, ngoài những giờ phút bên Yên, tôi miệt mài học, hy vọng khi có bằng cấp trong tay, cuộc đời sẽ đổi khác và mẹ của Yên sẽ có cái nh́n thay đổi về tôi. Nhưng đời không như là mơ, một giấc mơ ngọt ngào mà với tôi đó là một cơn ác mộng:

Rồi một hôm, có người con gái ăn mặc diêm dúa, kênh kiệu, từ trên xe hơi bước xuống, chặn đường tôi ngay trước cửa nhà:

_ Cô là Nhă Uyên phải không? Tôi là vợ tương lai của anh Yên đây, chúng tôi sắp làm đám cưới, cô đừng nên theo đuổi chồng tôi nữa. Người như cô, chỉ là cô giáo dạy kèm, lương ba cọc ba đồng, không xứng đáng là vợ của anh ấy. Gia đ́nh anh Yên không bao giờ để cô bước chân vào làm dâu nhà này. Đừng mơ tưởng viển vông nữa.

Nói xong không để tôi kịp phản ứng, cô bỏ lên xe và trong một thoáng nh́n theo, tôi đă thấy mẹ của Yên ngồi trong đó.

Người vợ chưa cưới của Yên đă khinh miệt và sỉ nhục tôi với sự đồng t́nh của mẹ anh. Đau đớn và cay đắng v́ những lời khắc nghiệt ấy, tôi muốn bật khóc. Từ đấy tôi tránh không gặp lại Yên nữa, cho dù đă bao lần anh đến t́m tôi. Anh giải thích, rồi trách móc, rồi giận hờn, anh cũng không làm tôi xiêu ḷng. Tôi chua chát bảo anh:

_ Em không trách mẹ anh đâu, v́ người mẹ nào cũng muốn dành những ǵ tốt đẹp nhất cho con ḿnh, thế nên em xin anh đừng nói ǵ nữa Yên à, có lẽ duyên nợ hai đứa ḿnh chỉ tới đây là hết. Dù có yêu Yên tới mấy, em cũng không có can đảm tiếp tục đâu. Rồi em cũng sẽ phải quên anh thôi.Trái tim em mỏng manh lắm, dễ vỡ lắm, không thể chịu thêm một lần tổn thương nào nữa.Chúng ḿnh hăy dừng ở đây đi.

Biết không lay chuyển nổi tôi, anh bỏ đi. Trước khi đi anh chỉ nói với tôi môt câu duy nhất:

_ Nhă Uyên, sự suy nghĩ của mẹ anh là của mẹ anh, chuyện anh yêu em là chuyện của anh. Định mệnh đă đưa đẩy cho chúng ta gặp nhau và yêu nhau, anh không tin cuộc t́nh chúng ḿnh lại ngắn ngủi trong vài tháng như thế này. Dù rằng em nói em sẽ quên anh, nhưng quên không có nghĩa là không c̣n nhớ Uyên ạ, em cũng sẽ vẫn nhớ anh thôi. Anh không chịu thua dễ dàng như thế này đâu, anh hứa với em, anh sẽ t́m lại em, dù mất bao nhiêu thời gian đi nữa, anh cũng sẽ t́m lại em, nhất định sẽ t́m lại em, t́m lại t́nh yêu của chúng ḿnh.

Rồi từ đó anh biệt tăm, không một lá thư thăm hỏi, không một lần quay trở về. Và như vậy, tôi đă thật sự xa anh.

Những ngày tháng đầu, không quen với ư nghĩ t́nh yêu ḿnh bị đổ vỡ, tôi đau khổ, tôi mất hết nghị lực, mất hết ư chí, tôi buông xuôi tất cả v́ nhớ anh, nhớ quay quắt, nhớ vô cùng, nhớ đến điên cuồng. Người tôi gầy rộc hẳn đi với những đêm mất ngủ triền miên, với những ngày lang thang, lạc lơng trên phố, giữa ḍng người đông đúc, để đi t́m lại một bóng h́nh quen thuộc, dấu yêu, dù biết là vô vọng. Tôi muốn t́m lại những kỷ niệm xưa? Không, không hẳn vậy, cái tôi muốn t́m chỉ chính là Yên của tôi thôi. Tôi thèm được nghe những lời ngọt ngào của anh, thèm được nh́n thấy anh cười, thèm được ấp bàn tay ḿnh trong bàn tay ấm áp của anh, và nhất là tôi thèm những nụ hôn ngọt ngào, từ bờ môi nồng nàn, cháy bỏng của anh. Tôi nhớ lắm, nhớ tất cả những ǵ thuộc về anh, nhớ đến ră rời. Trong tim tôi bây giờ chỉ có h́nh ảnh của Yên và nước mắt. Yên ơi!

Điệp không thấy tôi tới trường, nó đi kiếm và đă hết hồn khi trông thấy tôi xác xơ, hốc hác:

_ Uyên ơi, mày làm sao mà ra đến nông nỗi này, cơ khổ. Tao đă nghĩ mày khó bước chân vào gia đ́nh đó lắm, nhưng cũng không ngờ chuyện lại sảy ra sớm đến như thế. Thôi ráng mà quên đi Uyên à, dù tao biết sẽ rất khó cho mày…

_Quên, mà quên làm sao được hả Điệp. Mày đâu có phải là tao, mày đâu có yêu anh ấy.Tao yêu anh ấy lắm, tao nhớ anh ấy lắm, mày biết không. Sao ông trời lại nỡ bắt tao phải rời xa anh ấy hả Điệp. Định mệnh xui khiến chúng tao yêu nhau, sao giờ lại tàn nhẫn chia cách tụi tao. Tao phải làm sao đây Điệp, phải làm sao bây giờ Điệp ơi?

Tôi gục xuống khóc trong ḷng Điệp, giọng Điệp cũng nghẹn ngào đầy nước mắt, nó ôm lấy tôi vỗ về:

_ Làm sao hả? Phải quên đi thôi, phải tự ḿnh đứng lên lại, không thể chỉ cứ ngồi đây mà kêu gào khóc lóc. Không ai giúp được mày đâu kể cả tao. Mày phải chứng tỏ cho họ thấy, mày không phải là một con bé nghèo hèn, một con bé chỉ biết kiếm được vài ngàn tiền kèm trẻ tư gia, sống ở đáy tận cùng của nấc thang xă hội đâu. Mày cũng sẽ là một người cao sang, như con dâu bà ấy. Với kiến thức, với tài năng của mày, mày sẽ không thua kém ai cả. Muốn được vậy, th́ phải biết bỏ lại sau lưng những ǵ không thuộc về mày, hay chưa thuộc về mày, hiểu chưa? Hăy đứng lên, mạnh mẽ đứng lên, tao chỉ có thể giúp mày được như thế thôi.

Thế rồi Điệp luôn ở bên tôi, an ủi, khuyên lơn, lo lắng và động viên. Điệp đă kéo tôi ra khỏi hố sâu tuyệt vọng, bằng một t́nh bạn vô bờ. Và nhất là Điệp đă giúp tôi hiểu ra một điều là tôi không thể để cho ḿnh bị chà đạp, dù người đó là ai.

Nỗi đau mất anh của tôi chưa dừng ở đó.Chưa đầy một tháng, mẹ anh lại đến t́m tôi ở trường, bà hằn học trút xuống đầu tôi, tất cả những tội lỗi tày trời:

_ V́ cô, đúng là v́ cô mà con tôi rũ bỏ cái tương lai huy hoàng của nó, v́ cô mà nó trở thành đứa bất hiếu, bỏ lại cha già, mẹ yếu để đi lính. Cô đă xúi bẩy nó những ǵ, để nó phải lao thân vào chốn lửa đạn trùng trùng cơ chứ. Cô phải đi t́m nó về đây cho tôi, đi đi…

_ Nhưng cháu có gặp anh ấy đâu mà xúi biểu ǵ cơ ạ, với lại cháu có biết anh ấy ở đâu mà t́m?

_ Không xúi sao nó bỏ lên Đà Lạt t́nh nguyện đi lính. Cô phải đi t́m nó về đây trả cho tôi.

Đến nước này, dù bà có là mẹ của người tôi yêu tha thiết, th́ tôi cũng không thể nhịn nổi sự vu cáo vô căn cứ, cũng như sự áp đặt vô lư của bà lên ḿnh tôi, tôi đă thề rồi, đừng ai mong mà chà đạp lên nhân phẩm của tôi nữa, tôi nhẹ nhàng nhưng cương quyết :

_ Thưa bác, anh Yên, con trai bác đă lớn rồi, anh ấy có quyền tự quyết định làm những ǵ anh ấy cho là đúng. Anh ấy không phải là trẻ con mà nghe lời ai xúi bẩy. Chuyện anh ấy đi lính không mắc mớ ǵ tới cháu, hơn nữa chính bác là người không muốn cháu theo anh ấy, nên cháu đă cắt đứt liên lạc với anh ấy từ lâu rồi. Giữa cháu và anh ấy không c̣n dính dáng ǵ nhau nữa. Cháu mong bác, từ nay đừng tới t́m cháu, bắt cháu phải gánh những điều cháu không biết và không làm. C̣n chuyện đi t́m anh ấy, xin bác thứ lỗi, cháu không làm được.

Nói xong, tôi bỏ đi, mặc bà đứng đó với cơn giận dữ của ḿnh.

Chúng tôi xa nhau đă hơn ba năm rồi, không một tin tức ǵ về anh, ngoại trừ cái tin anh t́nh nguyện đi lính ở ĐàLạt, thế thôi.
C̣n tôi, sau lần gục ngă v́ t́nh yêu ấy, tâm hồn tôi trở nên chai sạn hơn, chính chắn hơn, lư trí hơn, không c̣n là con bé Uyên chân thành, nông nổi và yếu đuối như ngày trước nữa. Giờ th́ chung quanh tôi cũng có những ánh mắt, những nụ cười như muốn gửi gắm tâm t́nh, như muốn t́m một sự đồng cảm nơi tôi, nhưng sao tôi thấy ḷng ḿnh trống rỗng lạ thường, đôi khi nó như một tảng băng, nó lạnh buốt, nó vô cảm đến dễ ghét. Tôi có muốn như thế đâu, tôi cũng muốn được yêu những người con gái khác quanh ḿnh, thế nhưng không hiểu sao trái tim mỏng manh, mềm yếu của tôi lại không thể rung lên một nhịp nào, không thể mở rộng để đón nhận một h́nh ảnh nào. Phải chăng trong tận cùng, nơi sâu thẳm của trái tim tôi, đă tràn đầy h́nh bóng của một người, một người mà mỗi khi nhớ đến, ḷng tôi lại thổn thức và trái tim lại nhói đau. Người đó là Yên, Đoàn Vũ Yên của tôi. Bây giờ anh ở đâu, anh có c̣n nhớ đến lời hứa ngày nào là anh sẽ đi t́m lại em, đi t́m lại t́nh yêu của chúng ḿnh không, mà sao bây giờ anh vẫn chưa về t́m em như anh đă hứa, hả Yên? Gần bốn năm rồi c̣n ǵ?

Bài hát ngày xưa tôi thích nghêu ngao hát, không phải v́ tôi bị thất t́nh mà v́ âm điệu của nó quyến rũ, không lẽ lại vận vào đời tôi hay sao?

…Một vầng trăng vỡ đă thôi không theo nhau
Cuộc t́nh đă lỡ với bao nhiêu thương đau
Hết rồi thôi đă không c̣n ǵ thật rồi
Chỉ c̣n hiu hắt cơn sầu không nguôi.
Con đường ḿnh đi sao chông gai
Bước vào đời nhau bao lâu nay
Anh ơi, anh ơi sao đắng cay
Thôi đành vùi sâu tâm tư thôi
Hết rồi c̣n chi đâu anh ơi,
Hết rồi c̣n chi đâu anh ơi….

Saigon có những cơn mưa dai dẳng không dứt, cũng như mọi lần, tôi luôn luôn quên mang áo mưa, đành đứng chờ trong hành lang của sở. Một cánh chim lẻ loi, cô đơn vừa vụt bay qua trước mặt, tự dưng tôi nghĩ đến thân phận ḿnh, cũng lẻ loi cũng cô đơn trong cơn mưa như nó, và tôi lại nghĩ về Yên. Phải chi cuộc t́nh chúng tôi không trắc trở th́ có lẽ ǵờ đây tôi đă có Yên ở bên cạnh, đă có nụ hôn ngọt ngào, đă có ṿng tay nồng ấm của anh và tôi không phải bơ vơ một ḿnh như thế này. Một chút mằn mặn trên bờ môi, nước mưa của trời hay nước mắt của người. Yên ơi anh ở đâu?

Trong màn nước mắt nhạt nḥa, bóng một người lính soải bước trên hành lanh trống vắng, hướng về phía tôi. Mới đầu tôi không chú ư đến người này, bất chợt tôi nhận ra sao dáng đi của anh ta giống thế, giống lắm một người mà tôi đang nghĩ đến. C̣n đang hoang mang th́ người ấy đă đến bên tôi. Ánh mắt này, nụ cười này, tôi có mơ hay không. Không tin ở thị giác của ḿnh, tôi đưa tay lên dụi mắt, nhưng không ánh mắt vẫn c̣n đó, nụ cười vẫn c̣n kia, và giọng nói: “ Không nhớ anh sao, Nhă Uyên?” th́ không thể là mơ được. Cả người tôi đông cứng lại, tôi trân trối nh́n anh như nh́n một vật thể lạ lùng. Đột nhiên nước mắt tôi trào ra, cả người như mất hết sức lực, đôi chân khụy xuống, đưa hai tay ôm mặt, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc,cho đến khi một ṿng tay ấm áp choàng ôm lấy tôi, d́u tôi đứng lên:

_ Uyên ơi, anh xin lỗi. Anh yêu em, nín đi em, đừng khóc nữa.

Ṿng tay anh như xiết chặt thêm, anh th́ thầm trên tóc tôi:

_ Chắc em c̣n giận anh lắm phải không ? Anh có lỗi đă không về t́m em sớm hơn. Uyên ơi, anh xin lỗi, đừng giận anh nữa. Anh yêu em. Tha lỗi cho anh nghe Uyên.

Áp mặt trong lồng ngực của anh, tiếng khóc tắt dần chỉ c̣n những tiếng nấc nho nhỏ: “ Em nhớ anh”. Rồi ṿng tay ôm chặt lấy người anh như sợ anh lại biến mất một lần nữa.

Yên đă trở về t́m tôi như lời anh đă hứa. Niềm hạnh phúc trong tôi dâng trào. Anh đă về bên tôi, anh sẽ cho tôi những ngày yêu đương thật đắm say, thật nồng cháy, phải không Yên?

Bên ngoài mưa đă tạnh hẳn, mặt trời đang từ từ ló ra khỏi những đám mây và chiếu những tia nắng lung linh xuống thành phố.

* * *

_ Anh đưa em đi đâu đây?

_ Bí mật, anh cười, thế có muốn theo anh không?

Tôi t́nh tứ:

_ Anh đưa em đi đâu em cũng theo hết, miễn là anh đừng đem em bán cho ba tàu làm nhân bánh bao là được rồi.

_ Bán nó không mua đâu, em già rồi thịt dai nhách.

Nói xong anh cười ha hả. Tức quá, ngồi đàng sau lưng anh, tôi nhéo vào ba sườn:

_ Anh dám chê em hả?

_ Á, đau, té bây giờ. Rồi, thịt em thơm như múi mít.

Xoa xoa chỗ vừa nhéo anh, tôi áp mặt vào lưng anh cười:

_ Có thế chứ.

Ôm anh chặt hơn, tôi thấy hạnh phúc tràn đầy trong tim.
Và chúng tôi đến nhà thờ. Hôm nay nhà thờ vắng vẻ không có ai, anh dắt tay tôi đến quỳ trước tượng Chúa, cúi đầu, run run anh khấn nhỏ:

_ Lạy Chúa, chúng con là người ngoại đạo, con đă yêu người con gái này. Hôm nay chúng con đến đây xin Chúa chứng dám cho t́nh yêu của chúng con. Con là Đoàn Vũ Yên xin cưới Trần Nhă Uyên làm vợ, cúi xin Chúa ban phước lành xuống cho chúng con. Amen.

Rồi trước tượng Chúa, chúng tôi lồng vào ngón tay nhau những chiếc nhẫn xinh xinh, nhỏ nhắn. Dù không có một đám cưới ŕnh rang, không một lời chúc tụng ồn ào, nhưng anh đă cho tôi một niềm hạnh phúc tột cùng. Tôi kiễng chân lên hôn anh trong làn nước mắt ràn rụa. Từ nay tôi đă là người đàn bà của anh rồi.

Anh là người lính, sau những ngày hạnh phúc bên nhau, anh lại phải trở về đơn vị. Và tôi bây giờ đă sống trong tâm trạng của Điệp, của những người vợ lính, nghĩa là đă có những ưu tư, những lo lắng cho người ở ngoài tuyến đầu lửa đạn, khi t́nh h́nh chiến sự trên toàn quốc càng ngày càng sôi sục, trận chiến càng ngày càng khốc liệt hơn.

Cuộc t́nh chúng tôi kéo dài được hơn ba năm, đă nhiều lần anh dự định đưa tôi về để xin lỗi ba mẹ anh, anh bảo :

_ Nếu chúng ta có con th́ chắc anh sẽ dễ ăn nói với mẹ anh hơn, hay là ḿnh chờ đến khi nào em mang thai th́ anh sẽ đưa em về, được không? Ái chà, sao cô vợ tôi dở quá vậy, hay là tại anh không giỏi đây, anh cười, lại nụ cười tinh quái, làm lại nhe?

Tôi đỏ mặt:

_ Anh này…

Hạnh phúc tưởng chừng như vô tận, nhưng, một lần nữa, định mệnh lại nhúng tay vào cuộc đời của tôi, khi người bạn của anh mang đến cho tôi cái tin sét đánh: Trong một cuộc hành quân, anh đă bị mất tích.

Trước cái tin hăi hùng này, tôi đă chết lên, chết xuống .Hạnh phúc lại bỏ tôi mà đi, khi tôi đang háo hức chờ anh về để dành báo cho anh một sự ngạc nhiên thích thú: tôi đă có thai. Bây giờ anh đi rồi, lần này anh đi thật rồi, tôi phải sống làm sao đây với những ngày tháng không có anh. Yên ơi.

“ Mất anh rồi, xa anh rồi, hoa đă tàn, nhụy đă phai, chiều hôm nay trời thanh vắng, em đi về, về vớí ai…”

Xót xa quá, Yên ơi!!

* * *

Mọi người đă về hết mà tôi thấy Điệp vẫn c̣n đứng đó, nh́n theo bóng chồng với khuôn mặt ràn rụa nước mắt. Tôi ôm nhẹ vai bạn khẽ nói:

_ Về thôi Điệp, ḿnh đi nhe.

Điệp lấy tay gạt những giọt nước mắt trên mặt, nương theo tay tôi bước đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay nh́n lại đằng sau, dù cô biết chắc là Bạch không c̣n ở đó. Hai đứa tôi đi bên nhau, không đứa nào nói một câu. Nắng chiều vẫn c̣n gay gắt trên đầu. Tôi chợt thở dài nghĩ:“ Nếu Yên bị tù như Bạch th́ chắc tôi cũng sẽ đau khổ như Điệp bây giờ.”
Đột nhiên tôi thấy Điệp kéo giựt tay tôi lại, giọng hốt hoảng:

_ Uyên, Uyên, nh́n coi, có ai ngồi gục ở đám buông ḱa.

Nh́n theo hướng tay Điệp chỉ, tôi cũng giật ḿnh, khi thấy một người đội cái nón, bên cạnh có chiếc giỏ cói, ngồi như ngủ ở gốc một cây buông. Tôi nói:

_ Chắc là người đi thăm nuôi đây mà, nhưng sao lại ngồi ngủ ở đây vậy kià, ḿnh lại coi coi.

_ Thôi Điệp sợ lắm.

_ Uyên thấy không sao đâu, ḿnh có hai người mà sợ ǵ. Đi…
Kéo tay Điệp tới nơi, đó là một người đàn bà, đang ngồi bệt trên đất, vẻ rất mệt nhọc, hai tay ôm ngực. Thấy vậy tôi ngồi xuống bên cạnh:

_ Bác ơi, bác làm sao vậy, bác có cần tụi con giúp ǵ không?

_ Cô ơi, tôi bị trúng gió, cô có dầu không cho tôi xin một chút.

Người đàn bà nói nhưng vẫn không ngửng đầu lên. Tôi nhanh nhẹn trả lời:

_ Dạ có, bác để con bôi dầu giúp bác nhé.

Vừa nói tôi vừa lấy lọ dầu khuynh diệp ở trong túi áo ra, nâng mặt bà lên định bôi dầu lên thái dương, lên mũi cho bà dễ thở. Tôi chợt giật ḿnh và ngừng tay lại. Khuôn mặt người đàn bà này với tôi không xa lạ ǵ. Bà chính là mẹ của Yên, người đă quyết liệt ngăn cản cuộc t́nh của hai đứa tôi. Sợ bà nhận ra ḿnh, mặc dù chiếc nón và cái kính dâm đă đang che khuất một phần khuôn mặt của tôi, tôi bảo Điệp lúc đó cũng đang ngồi bên cạnh:

_Điệp bôi cho bác dùm ḿnh, tay ḿnh không được sạch.

Nói xong tôi đứng lên, lùi ra phía sau. Điệp hơi ngạc nhiên, nó nh́n tôi rồi nh́n nguời đàn bà và h́nh như Điệp cũng đă nhận ra bà ấy, nó gật nhẹ đầu với tôi và cầm lấy chai dầu.

Lúc này với tâm trạng thật hoang mang, tôi tự hỏi có nên cho bà biết ḿnh là ai không. Nếu bà biết, thái độ của bà sẽ ra sao. Bà có c̣n giận dữ, la mắng tôi như bà đă từng làm không. Đầu óc tôi c̣n đang rối bời, chưa biết xử trí ra sao th́ Điệp đă gở rối cho tôi:

_ Để ḿnh đở bác đi cho, bồ cầm dùm cái giỏ của bác và của ḿnh nhé.

Nói rồi Điệp đưa bà đi trước c̣n tôi lẽo đẽo theo sau. Tôi nghe bà nói:

_Cám ơn hai cô nhé, đă giúp cho bà già này, nếu không có sự tốt bụng của hai cô chắc tôi chết ở đây quá, thật không biết làm sao để cám ơn các cô đây.

_ Không có chi đâu bác, ḿnh cùng hoàn cảnh mà, bác đừng áy náy làm ǵ.Thôi để con d́u bác ra bến xe, ḿnh nên đi nhanh không trễ, hết xe về Saigon th́ phiền đó.

Dọc đường qua câu chuyện nghe được giữa bà và Điệp, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, th́ ra người bà đi thăm nuôi chính là Yên. Như vậy là Yên vẫn c̣n sống. Niềm vui làm nước mắt tôi ứa ra, tôi cắn chặt bờ môi lại để khỏi bật thành tiếng khóc. Tôi vui lắm nhưng sao nước mắt lại chảy dài. Phía trước Điệp và mẹ Yên vẫn cứ vô t́nh tiếp tục câu chuyện của ḿnh.
Tới quán đầu đường chờ xe đến, tôi lấy cớ rửa tay kéo Điệp ra sau, nh́n thấy mắt tôi đỏ hoe, nó th́ thầm:

_ Mày đă nghe hết?

_ Ừ.

_ Mày tính sao? Có nhận bà không?

_ Sẽ nhận nhưng chưa phải bây giờ. Mày đừng nói ǵ về tao cả nghe. để về tới Saigon hăy hay. Lát nữa mày ra đưa bà lên xe trước. Tao không muốn bà nhận ra tao bây giờ đâu. Mày đi đi, xe tới rồi ḱa.

* * *
Sau khi d́u mẹ Yên vào quán ăn gần bến xe, Điệp xin phép về trước, bây giờ chỉ c̣n tôi và bà đối diện nhau. Trong khi chờ đợi đồ ăn đưa ra, tôi rụt rè khẽ hỏi bà:

_ Bác có nhận ra con không?

Bà nheo mắt nh́n tôi:

_ Nghe giọng nói thấy quen quen, nhưng tha lỗi cho bác, bây giờ già rồi, mắt lại kém nên không nh́n rơ. Cháu là ai vậy?

Nắm tay bà, tôi nghẹn ngào:

_ Con là Uyên đây, bác không nhớ con cũng phải v́ đă hơn mười năm rồi c̣n ǵ. Bây giờ bác ở đâu, nhiều lần con có đi qua nhà nhưng không gặp được hai bác.

Mẹ Yên ngồi bất động, bà trân trối nh́n tôi một lúc rồi chậm răi trả lời:

_ Con khác lúc xưa quá, trông chín chắn hơn nhiều nên bác nhận không ra. Bác bây giờ không c̣n ở chỗ cũ nữa, sau ngày bác trai mất, bác bán căn nhà đi dọn về Thủ Đức ở với đứa cháu gái. C̣n con thế nào, có mấy cháu rồi, chồng làm ǵ ở đâu. Gặp nhau ở đây rồi, hôm nào rảnh xuống bác chơi.

Không trả lời câu hỏi của bác, tôi nh́n bác khẩn khoản:

_ Bác ơi, hay là tối nay bác đừng về Thủ Đức vội, ăn xong bác và con đi đón bé Vũ Hàn, con trai con đang gửi ở nhà bố mẹ của Điệp, nhe bác. Con nghĩ bác thấy thằng bé sẽ thích cháu liền đó.

Đúng như tôi đă nghĩ, vừa trong thấy Vũ Hàn, mẹ Yên ngẩn người ra nh́n, bà lẩm bẩm:

_ Sao mà giống thế!

Bà quay sang nh́n tôi, tôi mỉm cười và vờ như không biết ánh mắt ngạc nhiên ḍ hỏi của bà, cúi xuống vuốt tóc con, tôi nói:

_ Con chào ông bà ngoại đi rồi ḿnh về.

Thằng bé ngoan ngoăn khoanh tay cúi chào ba má Điệp.
Trên đường về bà lặng lẽ không nói câu nào, mặc hai mẹ con tôi ríu rít bên nhau. Sau khi chờ cho thằng bé ngủ say, mẹ Yên kéo tôi ra pḥng khách, ngồi xuống ghế, mặt bà nghiêm nghị:

_ Con phải nói cho bác biết, Vũ Hàn có phải là con của thằng Yên không?

Nh́n thấy nét mặt căng thẳng và ánh mắt đợi chờ của bà, tim tôi chợt nhói lên, bất giác tôi quỳ sụp xuống, gục đầu trên gối bà, run run nói trong ḍng nước mắt:

_ Bác ơi, tha lỗi cho con. Đă nhiều lần con đưa cháu về t́m ông bà nội nhưng hai bác không c̣n ở chỗ cũ nữa. Con những tưởng rằng trên cuộc đời này chỉ c̣n hai mẹ con con sống âm thầm với nhau mà thôi….

Và rồi tôi kể cho bà nghe hết từ ngày Yên trở lại t́m tôi, bằng cách nào tôi trở thành vợ của Yên và ngày tôi biết ḿnh có thai bé Vũ Hàn cũng là ngày tôi được tin anh mất tích trên chiến trường. Mẹ Yên ngồi bất động nghe tôi nức nở kể lể. Một giọt nước rơi xuống tay tôi, ngửng đầu lên, tôi thấy nước mắt đă đầm đ́a trên khuôn mặt bà. Bà ôm lấy đầu tôi giọng nghẹn ngào:

_ Ôi, con dâu của mẹ, lỗi tại mẹ tất cả, nếu ngày ấy mẹ không mờ mắt v́ sự xa hoa mà Hồng Thắm mang đến cho mẹ, th́ mẹ đă không bỏ đi một tấm chân t́nh của con đối với Vũ Yên. Thấy Yên đi lính để phản đối sự lựa chọn vợ cho nó của mẹ, cô ta đă bỏ đi lấy người giàu sang hơn. Như thế lại là may, Hồng Thắm không phải là kẻ chịu yên phận, để đến khi lấy nhau rồi, cô ta bỏ đi chẳng phải là bất hạnh cho Yên hay sao. Uyên ơi, mẹ thật có lỗi với con, với thằng Yên, con đừng giận mẹ nữa. Đă có lần Yên nó nói xa gần với mẹ là nó có yêu một cô và sẽ cưới cô đó làm vợ, nhưng chờ măi không thấy nó đưa cô ấy về, ba mẹ tưởng nó chỉ bồ bịch qua loa, nên không thúc giục nó. Có ngờ đâu người đó lại là con. Lần này gặp lại nhau, mẹ chúc cho hai con sẽ măi măi bên nhau hạnh phúc. Hăy để cho mẹ được nhận thằng bé Vũ Hàn về cho có bà, có cháu nghe con. Kỳ thăm nuôi tới mẹ mong con sẽ dắt bé Hàn đi cùng mẹ thăm Yên. Chắc Yên nó sẽ vui lắm khi gặp lại được vợ con của nó. Con không từ chối chứ?

Được gặp lại anh, đó là ước mơ thầm kín nhất, tha thiết nhất mà tôi hằng ấp ủ trong tim, làm sao tôi có thể từ chối.

Sau đó bà kể với tôi khoảng thời gian Yên mất tích đến ngày hôm nay. Khi nhận được hung tin về Yên, ba anh buồn, trở bệnh rồi mất. Hơn một năm sau ngày 30 tháng tư ,bà nhận được giấy đi thăm nuôi anh ở ngoài Bắc, hóa ra Yên bị bắt làm tù binh chứ không chết. Và bây giờ anh đă được chuyển vào Nam gần một năm rồi, bà vẫn đi thăm anh đều đều.

Đêm nay, trong căn nhà nhỏ bé của tôi đă tràn đầy sự ấm cúng của một gia đ́nh đoàn tụ. Chiếc giường của tôi không c̣n rộng mênh mông, lạnh lẽo và đáng sợ nữa. Tôi hy vọng đêm nay sẽ là đêm đầu tiên, kể từ ngày tin anh bị mất tích, tôi có một giấc ngủ yên b́nh, không mộng mị, và nếu có, th́ đó là một giấc mộng đẹp chứa chan hạnh phúc, trong đó có mẹ, có anh, có tôi và có con.
Phải chăng là định mệnh đă không c̣n nghiệt ngă với tôi nữa, đă run rủi cho tôi theo Điệp đi thăm nuôi, để biết được anh vẫn c̣n đó, t́nh yêu của tôi vẫn c̣n đó và với sự chúc phúc của mẹ chồng tôi, hạnh phúc của chúng tôi sẽ măi măi được vĩnh cửu. Yên ơi, chờ em nhé anh, em và con sẽ đến thăm anh, sẽ đợi chờ anh đến ngày anh được trả tự do, c̣n bây giờ, mẹ con em đang nhớ anh vô cùng và cũng yêu anh vô cùng, Yên ạ.

Tường Thúy
Tucson – AZ - 2016



 

 


VĂN CHƯƠNG

2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Những bài viết của Bất Khuất


C̣n nhớ không em?  
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
Remember!
Cánh chim non
Đốt sách
Buổi tựu trường  
Đêm trắng  
Nước mắt trong cơn mưa  
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


Tướng giữ thành
Những tử sĩ không cần ai gọn hồn
Viết về những anh hùng trong tù cải tạo
Tuyển tập tháng Tư đen
Quốc Hận và tội ác CS


I’ll be home for Christmas  
Kư ức về Hoàng Sa và HQ10  
Vợ hiền
Dạy con  
Lễ hội sinh nhật  
Chọn lựa  
BS Đặng Tuấn Long  
Nhạc vàng kho tàng âm nhạc Việt Nam
Bài ca kinh hoà binh  
Môt thoáng ngậm ngùi  
Đường về không xa
Năm mươi hai năm hội ngộ
Người tù chung thân vượt ngục  
Vá đường
Chăn gà  
Một người làm quan  
Tôi xin đưa em đến hết cuộc đời

Thuyền đi đâu, về đâu?  
Chiếc đàn piano màu gụ đỏ
Hữu tâm, vô tâm  
Mẹ cài cho con đóa hồng  
Những mùa Trung Thu  
Thầy Trân  
Tháng Tư nhớ bạn
Trại Thanh Cẩm và gịng sông Mă  
Trái tim Bồ Tát  
Người Hạ Sĩ Nhứt
Lá thư t́nh trong cặp
Người pháo binh già...
Thức trắng đêm nay!
Mặt trận Xuân Lộc - Sư Đoàn 18 BB - Tuyến thép  
Mừng Phật Đản, chúng con ca vui đón chào  
Làm việc cho Tín Nghĩa Ngân Hàng 1970-1973  
Người chiến sĩ không quân phục  
Tôi cưới vợ 
Buổi họp mặt vui vẻ  
Cơi bụi hồng
Chiều buồn biên giới  
Mùa đi tù!  
Nếu có thể đi về quá khứ, tôi sẽ thăm đất nước tôi  
Người Mẹ thời chiến 
Má tui  
Các phi vụ nhớ đời - 44 năm nh́n lại 
Người nữ tu trong cô nhi viện Pleiku 
C̣n thương rau đắng …  
Ngày lễ Mẹ 
Tâm thư người bạn trẻ 9X về ngày 30/4 
Yểm Trợ Hạm Cần Thơ HQ 801: Không bỏ anh em
Mai vàng nở muộn  
Người về có nhớ thương binh?  
Từ những trang thơ 
Tự tử đi anh em! Tao không đầu hàng!  
Chuyện trên QL 20  
Phóng sự cộng đồng hậu duệ VNCH

Mùa xuân xứ người, mùa quốc nạn xứ ta  
Tôi viết cho anh hùng Lư Tống  
Bỗng dưng anh tới  
Để nhớ một thời...  
Những ngày cuối cùng của cuộc chiến  
Trong nỗi khốn cùng   
Giờ phút cuối cùng
Quảng Trị đất đợi về  
Phụng Dực, trận đánh để đời  
Buổi họp mặt vui vẻ  
Trạm cuối cuộc đời
Nhớ nhà  
Khép lại núi rừng  
Dưới bóng mát của lá cờ "Ba Que"  
Nhức nhối con tim  
Trái tim cao cả  
Hạt tình hồi sinh  
Hai con khỉ già 
T́m chốn thanh b́nh
Đêm xuân Đà-Lạt  
Chuyện hai người phi công VNCH và Bắc Việt  
Đại gia ở Mỹ  
Chỉ c̣n nỗi nhớ  
T́nh huynh đệ trong một thời binh lửa
Tàn một cuôc chơi
Sự ra đời của bài hát "Thuyền Viễn Xứ"
Việt cộng: Ngụy, Ác và Hèn Hạ!  
Phi vụ "Ong Chúa" 14-4653 cuối cùng

Một cái Tết khó quên  
Tr/Tá Lê Văn Ngôn trấn thủ Tống Lê Chân như thế nào?  
Vơ Ân và tôi  
Người thiếu phụ ôm cốt chồng ...
Cựu DB Lý Quý Chung, một người khách đặc biệt  
Hạnh Phúc… Rơi  
Bông Mồng Gà  
Rồi người lính có về không?  
Tạ ơn Thiên Chúa !  
Tuổi mực tím trong thời ly loạn
Sao mà mít ướt
Những chuyện ngày xưa
Chân dung người lính VNCH
Con chuột
Cuối nẻo đường đời
Ngậm đắng nuốt cay
Những muà xuân năm cũ
Ơn đời chứa chan  
Câu truyện t́nh trong quân ngũ  
Trong lâu đài kỷ niệm  
Người nữ tù và giải Nobel  
Đùa của tạo hoá  
T́nh anh em
Họp mặt “Về Đây Anh” và Cọp Biển
Hy sinh và mờ nhạt
Âm nhạc miền Nam và những ngày xưa thân ái
Mẹ Nấm và các bà mẹ Việt Nam
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH  
Con c̣n nợ ba
Cái bằng... lái xế !  
Một Trung đội Trưởng Nghĩa Quân  
Vài kỷ niệm với thầy Nguyễn Văn Trường  
Con búp bê của mẹ 
Sự c̣n mất của một người em
30 Tháng 4 và tiếng chó sủa đêm phía sau nhà
Ngụy
Tháng Tư ngậm ngùi
Người khôn "Đi học" - thằng ngu dại đời
Giờ phút cuối cùng của một đơn vị QLVNCH tại Sài G̣n
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Cha Tôi, chết không cần quan tài
Cô Giáo Ngụy Người Huế  
30 tháng Tư: chuyện quên, chuyện nhớ  
40 năm (1978-2018) nhớ lại chuyến vưọt biển...  
Huế, tôi và Mậu Thân  
Hương  
1 đồng giấy, 7 đồng phở  
Vui buồn với UH1  
H́nh-tượng người LÍNH qua ḍng nhạc Việt  
Khoe chữ  
Chiếc áo bà ba In h́nh chữ Hỷ
Chiện khó tin mà có thiệt....  
Truyện hai h́nh ảnh một đời người  
Có đêm nào buồn bằng Đêm Ba mươi  
Nén hương ḷng cho một người vừa đền xong nợ nước  
Tiễn đưa nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông  
Tiếng ngáy làm tôi yên tâm
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh  
Quê hương của tôi  
Chim trời bạt gió 
Trang nhà Hà Mỹ Nhan   
Nó và biến thiên cuộc đời

Có những mùa xuân
Chuyện người tóc bạc sớm
Trang nhà Hà Mỹ Nhan   
Các ngày tết ở VN trong năm 
Nói chuyện về con chó nhân năm Mậu Tuất 
Những người lính Dù bị lăng quên 
Gói trọn mảnh t́nh quê vào đ̣n bánh tét....  
Người đưa thư  
Danh Tướng Ngô Quang Trưởng và Tôi
Chọn tuổi xông nhà đầu năm