Page 314 - DAC SAN BK 2015
P. 314

là  phải  qua  nhà  Thanh.  Một  lần  anh  về  phép,   tôi được nghe một lời tỏ tình êm dịu như vậy... tôi
           Thanh lục bóp, thấy anh còn để tấm hình của em ở     quýnh quáng không biết nói  gì... không biết làm
           trong đó, Thanh giận dữ lấy ra xé nát rồi còn cự     gì...  tôi  phải  có  một  cái  gì  đó  để  mà  làm  điểm
           nự anh đã lấy vợ mà còn để hình bồ. Anh trả lời      tựa... sẵn có bàn tay của Tấn đang nắm lấy tay tôi,
           hình đó chỉ là kỷ niệm mà thôi, chứ anh lấy vợ rồi   tôi cứ thế mà nắm chặt lấy bàn tay của Tấn.
           là chỉ biết vợ con thôi, chưa hề bao giờ gặp lại em.      Bây giờ nghe Tấn nói chuyện, mặt tôi không
           Cứ nhiêu đó mà cãi lộn hoài, nên khoảng nửa năm      đó lên nữa... nhưng nước mắt của tôi chẩy dài trên
           sau là anh với Thanh nộp đơn ly dị.                  má... chuyện tình của tôi với Tấn thật đẹp, thật nên
               Đôi lúc về phép, đi ngang nhà em, anh cũng       thơ... nhưng mà chỉ như là một cơn gió thoảng mà
           muốn  gặp  em  để  giải  bầy  mọi  việc,  nhưng  cảm   thôi... Thúy Đã Đi Rồi.
           thấy ngại ngùng, vì nghi rằng em sẽ không bao giờ
           tiếp anh, nên anh cứ đi qua đi lại trước nhà em rồi       Nguyễn Khắp Nơi
           đi về.
               Khi mất nước, anh vẫn còn cùng đơn vị hành            (Viết theo lời kể của một cô gái sinh ra và lớn
           quân, kéo nhau về tới Sài Gòn thì nghe ông Tổng      lên ở Cần Thơ, Bến Ninh Kiều, học trường Đoàn
           Thống đầu hàng, chán quá bỏ về Cần Thơ, sau đó       Thị  Điểm.  Tên  những  nhân  vật  trong  truyện  đã
           bị đi tù cải tạo. Khi về nhà, anh có đi ngang nhà    được  đổi,  cốt  truyện  cũng  được  thay  đổi  phần
           em lần nữa, nghe em đã vượt biên rồi, cũng mừng      nào.)
           cho em. Anh lo kiếm việc làm nuôi thân và phụ ba
           má. Mỗi lần nhớ tới em, anh thấy càng buồn thêm,
           chỉ  mong  qua  bên  đó,  em  lấy  được  tấm  chồng
           xứng đáng, có cuộc sống hạnh phúc mà quên anh
           đi.  Phần  anh,  anh  buồn  cho  số  phận  nên  cũng
           chẳng nghĩ gì đến lấy vợ nữa. Ba má anh đã một
           lần hối anh rồi, nên ổng bả không có hối nữa. Bây
           giờ gặp được em, anh cám ơn em đã cho anh giải
           bầy mọi chuyện. Anh đã nói xong rồi, bây giờ anh
           xin nói một câu nữa:
               Anh xin lỗi đã làm cho em phiền lòng những
           ngày trước đây. Anh đã làm sai, anh đã trả giá cho
           sự sai lầm của anh. Hãy tha lỗi cho anh.
               Tôi nghe Tấn nói . . . giọng nói của Tấn vẫn
           còn  trong  và  khỏe  mạnh  như  ngày  xưa  .  .  .  tôi
           tưởng tượng ra hai đứa đang đi bộ trên đường Lê
           Lợi, bến Ninh Kiều . . . tôi nhớ khi Tấn nói khi
           được về phép sẽ đến thăm tôi, tôi đã hỏi anh:
               - ... Tại sao anh lại phải... đến thăm em...?
               Tấn  ngừng  lại  nhìn  tôi...  tôi  cũng  nhìn  lại
           Tấn...
               Gió bên sông bắt đầu thổi...
               Bất chợt tôi nghe giọng nói của Tấn :
               - ... Tại vì... anh thương em...
               Lúc  đó,  mặt  tôi  đỏ  lên...  tai  tôi  lùng  bùng
           không nghe được gì nữa... không biết là tại vì gió
           bên sông thổi qua hay là vì lần đầu tiên trong đời




                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 314
   309   310   311   312   313   314   315   316   317   318   319