Chùm thơ Hồ Xuân Hương tái lai

Phạm Ngọc Thái

ĐÀN BÀ ĐẸP NHẤT LÀ KHI ĐÈN ĐĂ TẮT

Bi kịch đằng sau hạnh phúc đó, em ơi!
Dầu biết thế nhưng đă chót yêu rồi
Ta gặp nhau chỉ trong chốc lát
Giữa đêm tối anh lần vào em thăm thiên thai...

Khi tắt đèn da em là ánh sáng để anh soi
Mọi khe ngách trên em... anh đều t́m đến đó
Mặc cho mưa gió đầy trời
Cũng chẳng bằng t́nh ta ngất ngây.

Dù mai nỗi nhớ thương dầy ṿ anh đau khổ
Th́ đêm nay, em ạ! Cứ đắm say...
Mọi phiền năo trên đời này quên hết
Ḷng cứ yêu, hạnh phúc cứ tràn đầy.

Trong đêm tắt đèn em đẹp nhất trần gian!
Hôn đôi trái em tưởng ḿnh du ngoạn khắp không trung
Chơi dỡn nguyệt một thiên đường tuyệt thế...
Mong trời cứ đêm để cùng em vui chút nữa.

Hạnh phúc đời ta, t́nh qua trong tiếc nuối
V́ em ơi: Hết đêm ta đă phải ĺa rồi!
Đàn bà đẹp nhất là ở trong đêm tối
Để nhớ nhau suốt đời...

Đêm tắt đèn thành ánh sáng của thơ tôi!

VIẾT TRONG ĐÊM NOEL

Trái tim anh mưa tạnh, sóng lặng rồi
Dẫu nhớ nhung ḷng chỉ hơi man mác
Em ngủ bên chồng chắc cũng đă yên bề ngon giấc
T́nh chúng ḿnh chấm hết, thế là xong.

Những đêm yêu thành cổ tích, phải không em?
Ôi cái thời không chiếu, không màn bên trăng gió
Đời thiếu nữ em trôi hoá câu vọng cổ
Anh cũng chỉ ru anh trong bóng lạnh khuya về.

Nhớ ngày nào anh vẫn đón em đi
Tối phố, trời sao... t́nh yêu tuổi trẻ
Ta trút cho nhau cả trời lẫn bể
Năm tháng qua, tất cả ngỡ chiêm bao....

Đêm Noel đó em! Trai gái vẫn rủ nhau
Chỉ có hai ta hai trời cách biệt!

NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG NĂM THÁNG

Bảng lảng thu bay một đêm sương lạnh
Bên Tây Hồ hồn anh đẫm yêu thương
Người đàn bà tháng năm không gặp lại
Gió hắt hiu sầu vương khắp nẻo đường...

Ta ôm một mảnh t́nh trống rỗng
Sống như người hờ giữa hư không
Bao thời gian cùng nàng ân ái
Chẳng bài ca nào có thể tuyệt hơn!

Cuộc đời, tâm hồn, tinh thần, lư trí ta
Sống trong nàng hồi sinh và phát triển!
Nàng đứng trên đài cao hơn
các nguyên thủ quốc gia
Trái tim đưa lương tri và phẩm giá hài hoà.

Tháng năm em không c̣n có tuổi...
Ru êm đềm giấc mộng t́nh anh
Nhớ những lúc em để "lờ..."
đă làm lệch cán cân tạo hoá
Nay xa em trong ḷng vẫn c̣n thương!

THÊM YÊU THÀNH PHỐ QUÊ M̀NH KHI ĐĂ VÀO ĐÊM

Những chiều tắt sương đầm trên phố
Hàng cây ru ngủ đám chim muông
Anh không c̣n cùng em như dạo đó
Tiếng hồ xưa buồn than thở trong đêm.

Khắp nẻo đường vương vào bóng tối
Hương khuya lan toả cơi trời xa
Nhớ dáng em vẫn khoả ḿnh nằm lộng lẫy
Như làn mây nơn nà cởi xiêm áo bên ta.

Ôi, cuộc t́nh! Cuộc t́nh, sao nhớ thế!
Ta không c̣n trẻ như thưở vẫn ru em
Thân thiết cả tiếng chuông chùa trong chiều gió
Tiếng nam-mô lại êm dịu tâm hồn.

Vẫn thấy em thường về trong bóng lá
Tấm thân mềm thiếu nữ hoá vô biên
Anh ve vuốt cả nguyệt và trái vú
Thêm yêu thành phố quê ḿnh khi đă vào đêm...

BÀI THƠ TRONG PHỐ LẺ

Tối phố nay trăng lên đầu ngọn cây
Để lại một cung tṛn sứt mẻ
Anh lặng lẽ trầm ḿnh trong phố lẻ
Càng về đêm càng đẫm giọt sương sa.

Tối phố xưa... liệu em c̣n có nhớ
Hay tháng năm bận bịu sống quên rồi?
Ôi, mảnh t́nh cuối cùng tan vỡ!
Anh theo gió mây trời, em bèo dạt sông trôi...

Đời cứ thế đến già rồi chết
Ta sống thực mà t́nh như màn kịch
Nghĩa lư ư? Chết nửa trái tim người
Như đám mưa trời tan thành bọt cả thôi.

Những tối xưa, em ơi! Vụt qua khoảnh khắc
Nghe tiếng gió ŕ rào tha thiết
Mà chúng ḿnh lặng lẽ tựa người câm
Hồn thơ anh vất vưởng giữa không trung.

Những tối... chỉ c̣n trong tưởng tượng
Phố vẫn đây, bên hồ sóng đưa về
Con người với con người yêu thương và khát vọng!
Bản xô-nát t́nh anh thả khúc đam mê...

Phạm Ngọc Thái