Page 387 - index
P. 387

đó chỉ còn lờ mờ trong trí óc cằn cỗi của tôi sau        -Thằng Trí 16 là anh Hai, Thằng Mike ta đặt
           bao nhiêu năm lăn lộn ngoài chiến trường. Nhiều        tên VN là Mai là anh Ba, thằng Dũng trẻ nhất 12
           khi  làm  bài  không  kịp  phải  ngủ  đêm  ngay  tại   tuổi là Út cũng gọi là thằng Tư nghe chưa. Tất cả
           trường trong các phòng học. Có lần mệt mỏi quá,        đều dạ ran, Thằng Mike chẳng hiểu đầu đuôi ra
           tôi đã ngủ gục khi lái xe về nhà, rõ ràng tôi đã       sao tôi phải cắt nghĩa cho nó hiểu.
           thắng xe lại khi đến đèn đỏ, thế mà vẫn tông vào         - Con lớn nhất của Má Ba nick name goi là
           đít xe trước mặt. Báo hại phải năn nỉ chủ xe rồi bỏ    Number two, nó được gọi là number three, trên
           tiền túi ra thường. Đã bao lần tôi muốn bỏ cuộc        thằng  Tư  một  bực.  Nó  thắc  mắc  sao  không  có
           nhưng tôi tự nhủ “Nhảy dù cố gắng!” nhưng phần         number one. Má Ba trả lời đó là luật lệ. Còn luật
           lớn vẫn là không muốn phụ lòng mong ước của            nữa là ở nhà chỉ nói tiêng Việt thôi. Bắt Đầu từ
           chị. Ngày tôi ra trường, khi nhìn thấy tôi được gọi    ngày mai, thằng Mai cũng phải nói tiếng Việt. Má
           tên lên lãnh bằng, chị là người la to nhất hơn cả      Ba  cho  một  đặc  ân,  trong  mấy  tháng  đầu,  nếu
           mấy đứa nhóc. Chị sung sướng hơn cả tôi, tôi ra        thằng Mai không biết tiếng Việt cho phép thằng
           trường, nhưng mảnh bằng là của chị, công lao là        Hai và thằng út nhắc nhở.
           của chị. Hai chị em ôm nhau chụp hình kỷ niệm            Chị tôi nói tiếp:
           mà nước mắt chị ướt trên ngực áo tôi. “Thế là tâm        -Ngày mai cậu Út dẫn thằng Mai đi xin học, về
           nguyện của chị đã thành, chỉ còn việc cưới vợ cho      nhà phải học và làm bài tới 9 giờ tối, sau đó muốn
           cậu nữa là xong” chị nói với tôi như thế trong buổi    coi TV hay làm gì khác tùy ý, 10 giờ tối phải đi
           tiệc ăn mừng. Tôi đã già đầu rồi, bao nhiêu năm        ngủ. Chủ nhật phải đi lễ sớm, thằng Mai phải ghi
           chiến trận, đã từng chỉ huy hơn một đại đội nhảy       danh học Việt Ngữ ở trường Nhà Thờ như hai đứa
           dù, thế mà chị vẫn nghĩ tôi còn con nít.               kia. Thằng Út lên dọn phòng cho thằng Mai ngủ.
             Trở lại chuyện thằng nhóc, 10 giờ tối, tiệm bắt        Tôi cười nói với chị:
           đầu dọn dẹp đóng cửa. Tôi dẫn nhóc lại giới thiệu        - Toàn là “phải” này “phải” kia y như bà “xếp”
           với chị và xin phép chị chở thằng nhóc về nhà          của em vậy. Thằng Mai “phải” nghe lời Má Ba
           trước.                                                 nghe chưa!
             Tôi cắt nghĩa qua loa về phong tục tập quán của        Nhóc vội vàng trả lời: “Yes, Sir!”
           người Việt, kính trọng người lớn tuổi hơn mình,          Chị lườm tôi:
           nhất là người già cả, thế nào là tiên học lễ hậu học     -Mấy đứa này phải dặn kỹ càng như vậy mới
           văn, kính trên nhường dưới.                            được, còn không vào lỗ tai này ra lỗ tai kia mất
             Những điều căn bản đạo đức của người Việt            cậu ơi!
           không tìm thấy trong sách giáo khoa ở trên đất Mỹ        Hướng về thằng Mai chị tôi hỏi:
           này. Nhóc hứa với tôi từ nay sẽ chăm chỉ học hành        -Sao mày bụi đời.
           không la cà hút sách nữa. Nghe vậy tôi cũng yên          Thằng Mai rớm nước mắt, ngập ngừng một lúc
           lòng. Tôi thấy thương nó như chính con tôi vậy.        mới thốt nên lời:
           Buổi tối, cả nhà quây quần trong phòng family            -Má Ba ơi, con rất cô đơn và buồn khổ, lớn lên
           room. Thằng nhỏ được mang ra trình diện:               không cha. Cha ghẻ của con là một người cọc cằn,
             -Đây là Mike, còn đây là bà Ánh, hai người con       khó tánh và nghiện rượu, trong nhà cãi lộn xảy ra
           của Bà là Dũng và Trí.                                 hàng ngày. Tất cả giận dữ của mẹ và cha ghẻ đều
             Cả nhà bắt tay nhau và nói lời chúc tụng xã          đổ lên đầu con. Cuối cùng con phải bỏ nhà ra đi.
           giao. Bà chị tôi dặn thằng Mike:                         -Rồi mày ở đâu, làm sao mà sống?
             -Từ nay con gọi ta là Má Ba, mặc dù tên của ta         -Con phải ngủ dưới gầm cầu hay trốn vào mấy
           là Ánh, ta đã nhận con là con, ta sẽ đối sử với con    căn nhà bỏ trống. Ăn cắp đồ, lục thùng rác hay
           như hai đứa con của ta, con có chịu không?             bán cần xa ma túy để kiếm sống.
             Thằng nhóc nói lý nhí:                                 Chị xoa đầu thằng nhóc và khuyến khích nó rồi
             - Yes Má Ba.                                         dẫn tôi đến thắp nhang bàn thờ cha mẹ, hứa sẽ
             -Con bao nhiêu tuổi?                                 chăm nuôi thằng Mai như con chị. Chị nói với tôi
             -Dạ 13.                                              có lẽ Chúa mang thằng Mai cho chị, để an ủi chị




                                                                                                               387

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   382   383   384   385   386   387   388   389   390   391   392