Page 388 - index
P. 388

những lúc thương nhớ thằng con đã bỏ chị ra đi.        Việt  Nam  lớn  lên  trên  đất  Hoa  Kỳ  bị  gọi  là
           Thế là chị lại có ba đứa con như xưa. Tôi thấy chị     “Chuối” , ngoài da vàng, nhưng trong đầu óc đã
           lau vội hai giọt nước mắt vừa lăn trên má.             Mỹ hóa hoàn toàn! Thì phải gọi thằng Mai là bánh
           ***                                                    bao, ngoài thì trắng trong thì hầm bà lằng đủ thứ.
             Bà  chị  tôi  áp  dụng  luật  lệ  giang  hồ  và  rất   Mai và thằng út học chung một lớp, đi đâu cũng
           nghiêm khắc với mấy đứa con. Anh rể tôi qua đời        có nhau, anh em rất thân thiết. Nó hay săn sóc hỏi
           từ khi mấy đứa còn rất nhỏ. Anh là một Phật tử         thăm sức khỏe chị tôi, bắt chước thằng Út rót nước
           thuần thành, vẫn hay đi Chùa vào những dịp lễ          mời chị mỗi khi chị đi làm về, đôi khi còn nấu
           lớn. Chị là con chiên của Chúa, hai người khác         những món ăn nhà quê của người bản xứ mời chị
           đạo nhưng vẫn sống với nhau hòa thuận, đạo ai          ăn. Má con càng ngày càng thắm thiết. Chị cũng
           nấy giữ, mấy đứa con thì vừa cho đi nhà thờ vừa        rất thương nó, có khi còn hơn cả mấy đứa con ruột
           cho đi chùa. Sau khi anh mất chị ở vậy, làm ăn vất     của chị. Chị vẫn hay than thở với tôi “Tội nghiệp
           vả để nuôi con ăn học. Qua Mỹ, Tôi và chị đi làm       thằng Mai, có mẹ cũng như không.”
           công một thời gian, hai chị em để giành được một       ***
           số vốn nhỏ rồi mở tiệm ăn VietNam. Bạn bè Mỹ             Một hôm chị nhờ tôi vô trường xem có chuyện
           của mấy đứa cháu đến nhà chơi phải nói tiếng Việt      gì sảy ra cho thằng Mai và thằng Út, vì nhà trường
           và ăn đồ ăn ViêtNam. Có lần chị giải thích với         yêu cầu chị đón chúng nó về nhà. Hai đứa đã đánh
           mấy đứa con:                                           lộn với một đám học sinh khác trên xe bus và bị
             -Chúng  mày  tới  nhà  bạn  phải  nói  tiếng  Mỹ,    bị đuổi học hai ngày. Chị tôi chửi cho một trận
           tiếng của cha mẹ chúng nó phải không? Ăn đồ ăn         nên thân và phạt đứng úp mặt vào tường 2 giờ và
           của cha mẹ chúng nó phải không? Vậy thì chúng          dặn lần sau không được đánh lộn nữa.
           nó cũng phải nói tiếng Việt và ăn đồ ăn của tao,         -Tại sao hai đứa mày đánh lộn, chị hỏi.
           thế mới công bình chứ.                                   Thằng Mai giành phần:
             Mấy đứa con hết ý luôn.                                -Tại mấy đứa học sinh trên xe bus chọc ghẹo
             Mấy đứa nhóc Mỹ ăn đồ ăn VN riết rồi đâm             thằng Út ăn hiếp nó, gọi nó là “chink choong” hay
           ghiền, món gì cũng không từ, nước mắm, mắm             “Ê Chinese go home”. Con đã nói thằng Út với
           tôm cũng mê luôn. Chúng gọi mắm tôm là mắm             con là anh em, chúng nó không chịu để yên thằng
           “con chuột”.                                           Út. Thế là đánh nhau.
             Chỉ một thời gian ngắn, thằng Mai đã có thể            -Lần  sau  phải  thưa  nhà  trường,  không  được
           nói chuyện thông thường hằng ngày bằng tiếng           đánh lộn nghe không?, tao bảo không nghe, tao
           Việt. Nó lớn lên trong tình thương gia đình của        không chửi bằng tiếng Việt nữa đâu. Tao sẽ ra
           chị tôi, nó rất hãnh diện có một mái nhà ấm cúng       trước cửa nhà chửi chúng mày bằng tiếng Mỹ cho
           và một người mẹ thương yêu chăm sóc cho nó .           tất cả hàng xóm nghe cho xấu hổ cả lũ.
           Ngày thường cả ba đứa nhỏ đều đi học. Ngày Chủ           Từ đó thằng Mai không giám đánh lộn nữa.
           Nhật, sáng đi lễ nhà thờ rồi theo học lớp Việt ngữ     ***
           tại đó, chiều đi lên chùa học võ VOVINAM và              Mai và Út ra High School cùng một lượt, rồi
           họp Hướng Đạo. Ngày này qua tháng nọ, thằng            ghi danh vào UT (University of Teaxas at Austin)
           Mai đã thành một đứa nhỏ Việt Nam từ cách ăn           cùng với anh Hai của chúng. Tôi mua cho hai đứa
           nói lễ phép, đi thưa về trình hẳn hoi, biết khoanh     một chiếc xe Toyota nhỏ để thỉnh thoảng về thăm
           tay chào người lớn tuổi, biết cầm hai tay dâng đồ      nhà. Tôi nhận phần trợ cấp tài chánh cho ba đứa
           ăn cho Má Ba, biết quỳ lạy trước bàn thờ cha mẹ        nhỏ thêm vào số tiền trợ cấp của chính phủ, để tiếp
           tôi. Ngày Tết cũng biết mừng tuổi chị tôi, biết cầm    tục chương trình đại học. Chị tôi cuối tuần nào
           cờ vàng đi biểu tình ngày quốc hận. Nó hòa đồng        cũng lái xe lên Austin để tiếp tế đồ ăn cho mấy
           với tụi nhóc VN chẳng khó khăn gì. Gặp người           nhóc. Chị một đời làm thân cò lặn lội bờ ao, nay
           Việt họ vẫn tưởng Mai là đứa con lai, ai cũng khen     tóc đã bạc quá nửa, con cái đã đi hết, nhà cửa thật
           ngoan và lễ phép, có đâu ngờ rằng nó là thằng Mỹ       trống  vắng.  Tôi  mời  chị  qua  ở  chung  với  tôi,
           con chính hiệu con nai vàng! Nếu mấy đứa con nít       nhưng chị một mực từ chối, tôi phải biểu mấy đứa




                                                                                                               388

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   383   384   385   386   387   388   389   390   391   392   393