NGOẢNH MẶT!

Sao ta mãi ta cùng ta ủ dột
Anh đào hoa là chuyện của trời cho
Thì hà cớ lòng ta thêm nhức nhối
Anh quay lưng thăm thẳm một phương trời

Thu mới đó mà điêu tàn lá đổ
Tưởng trăm năm phong kín vàng mơ
Ta đứng mãi cuối nguồn mà tiếc nhớ
Nước sông trôi sùi sụt mãi trong thơ


Ta cứ tưởng chuyện tình mình bất diệt
Áo ai bay không ngớt gió trong đời
Ta khóc ngất bao lần sau bóng áo
Dẫu mơ hồ nghe được chút thơm rơi


Biền biệt mãi những gì ta tưởng gặp
Ngày điêu linh nắng rớt cuối con đường
Anh yêu dấu, anh đã từng ngoảnh mặt
Thì sá gì dâu biển phía sau lưng...

PS[sánhphạm]