Page 357 - DAC SAN BK 2015
P. 357
BẠN ÐỒNG MÔN KHÓA 2 CSQG
Nguyễn Thừa Bình
Trời vào Ðông cuối tháng 12 năm 1971, tôi người ra về, người vào canh gác đêm. Anh Lê Văn
được Trung tá Nguyễn Văn Long, Phụ Tá Ðặc Thuận đứng gần tôi và nói: “xin mời Ðại Úy về
Biệt Bộ Chỉ Huy CSQG Khu 2 cử lên làm Phụ Tá nhà tôi dùng cơm”. Vậy là, bữa cơm nhà anh chị
Ðặc Biệt Bộ Chỉ Huy CSQG Tỉnh Quảng Ðức. Lê Văn Thuận là bữa cơm đầu tiên trên vùng đất
gió bụi mưa lầy nầy. Tôi không quên, chị Thuận
đã làm một bữa cơm hết sức thịnh soạn, có rượu
mạnh, có những món ăn ngon, có chuyện trò vui
vẻ…. Có điều, tôi nhớ nhất không quên vẫn là
mấy món thịt nai rừng, heo rừng là thứ mà dân thị
thành vùng sông biển như tôi rất thích. Một bữa ăn
hết sức ngon miệng và đậm tình anh em nơi đất
cao, trời rộng xa lạ “chim kêu cũng sợ, cá vùng
cũng lo”. Cũng lạ, nơi “buồn muôn thuở” khỉ ho
cò gáy nầy, không ngờ lại gặp ông Ðại Úy Ðặng
Thanh Toàn, bạn Khóa 2 Học Viện CSQG của ta
làm Phó cho Trung Tá Cao Khánh Sang. Trung Tá
Cao Khánh Sang gốc Công Binh, người Chợ Lớn,
lùn, tính tình thuộc cấp không ai ưa. Những anh
em lính tráng tới sĩ quan nơi đầu non hóc núi nầy
đều cho mình như bị đi đày nên có ít nhiều không
kỷ luật lắm. Họ làm việc thì làm cho có và chơi thì
chơi thiệt tình. Chơi thiệt tình là khoái “trốn” về
Saigon mấy ngày; thích lêu bêu ăn nhậu say sưa;
Một mình trên chiếc Cessna từ Nha Trang lên, tôi mê đánh phé, đánh xập xám, mạc chược,
đến phi trường Gia Nghĩa vào một xế chiều gió domino… ngày đêm từ thầy chí trò quên cả việc
rừng Tây Nguyên lồng lộng. Chiếc Jeep xanh quan. Anh Lê Văn Thuận ghiền đánh phé như
trắng Cảnh Sát phủ dầy lớp đất bazan màu nâu ghiền thuốc lào “đã chôn điếu xuống lại đào điều
đậm đậu hắt hiu bên 3 anh lính bụi bặm tay cầm lên”. Nhưng chắc chắn anh Thuận khác người ta,
súng M.16, mặc field jacket Cảnh Sát Dã Chiến anh không quên chút nào công vụ nơi F. Ðặc Biệt,
phong trần “đón chờ Ðại Úy Trưởng F”. Núi đồi làm chúng tôi luôn luôn vừa lòng với nhau. Tôi
chập chùng sương khói cô liêu, tức cảnh sinh tình, luôn nhớ dáng dấp anh ta sau cơn đỏ đen dài ngày
tôi thầm trong lòng “Người xót xa buồn lắm dài đêm bước vào văn phòng làm việc như thể hồn
không? Không sao bỏ phố lên rừng. Ði làm mây ma bóng quế chếnh choáng men rượu say. Những
cao trên đồi vắng. Trời vào Ðông có lạnh lùng!?”. lúc đó nhìn anh, tôi có thể đoán ra được anh ăn bài
Vào trình diện và nhận chỉ thị của Trung Tá hay thua bài. Nghe nói, anh Thuận ăn nhiều hơn
Cao Khánh Sang đương là Chỉ Huy Trưởng thua. Cũng may cho anh, không thì “cờ bạc là bác
CSQG Tỉnh Quảng Ðức. Trung Tá dắt tôi xuống thằng bần, cửa nhà bán hết ra thân ăn mày” thì chỉ
văn phòng F. Ðặc Biệt cùng trong khuôn viên Bộ có từ chết tới bị thương mà thôi phải không chị
Chỉ Huy để giới thiệu nhân viên và cơ sở. Trời Thuận? Anh Lê Văn Thuận, tính tình hiền hòa,
cao nguyên chiều xuống rất mau. Anh em lao xao, xuề xòa dĩ hòa vi quý, chưa từng lớn tiếng với ai
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 357