Page 358 - DAC SAN BK 2015
P. 358

ngay cả thuộc cấp. Có như vậy, chúng tôi làm việc    ngày đêm với mấy đứa con mới lớn lên mà đã biết
           với  nhau hơn 2 năm  trời  mới  được như tình thủ    đồng cam cộng khổ với cha mẹ lúc bất phùng thời,
           túc. Rồi năm 1974, anh xin đổi về Sài Gòn, tôi mất   mới  khâm  phục  tài  xoay  sở  của  anh,  đâu  phải
           đi một cộng sự viên đắc lực đã đành, mà tôi mất      người ham chơi bài bạc. Cuối năm 1992 qua Mỹ,
           luôn  một  người  bạn  tâm  đắc,  tâm  đồng  nơi  đèo   tôi  không  còn  liên  lạc  và  biết  anh  chị  Lê  Văn
           heo hút gió vùng cao nguyên lạnh lùng.               Thuận ở đâu nữa.
               Rồi 30 tháng 4 năm 1975, “tang điền biến vi
           thương  hải”  Việt  Nam  Cộng  Hòa  chúng  ta  mất
           nước, anh Thuận và tôi cũng như ai phải chun đầu
           vào cái gọi là học tập cải tạo của bọn Việt Cộng
           mà bị lưu đầy biệt xứ nhiều năm. Ở tù Việt Cộng
           ra,  tôi  ở  Chung  Cư  Ngô  Gia  Tự  tức  Chung  Cư
           Minh Mạng cũ thường tới thăm hỏi và chuyện trò
           với anh chị Thuận ở Chung Cư Ấn Quang gần đó.






                                                                     Nhân  tham  dự  Kỷ  Niệm  Lần  Thứ  40  Ngày
                                                                CSQG của Tổng Hội Cảnh Sát Quốc Gia tổ chức
                                                                ngày 26 tháng 5 năm 2012 tại Nhà Hàng Seafood
                                                                Kingdom  Restaurant  ở  Anaheim,  Nam  Cali  vợ
                                                                chồng tôi mới  gặp lại  một số  bạn bè  Khóa 2  đã
                                                                gần nửa thế kỷ xa cách. Tại đây, anh em đồng ý
                                                                với nhau là ngày hôm sau tổ chức Ngày Họp Mặt
                                                                Khóa 2 tại nhà ông bà Nguyễn Văn Lợi. May quá,
                                                                tôi lại gặp ông bạn Lê Văn Thuận của tôi đã mất
                                                                hút 20 năm qua muốn tìm cũng không mò ra. Vui
                                                                biết chừng nào! Có điều, ảnh bây giờ trông có vẻ
                                                                bệnh hoạn và già yếu nhiều lắm, nhưng  vẫn cái

           Nhìn anh chị  già thì có già đôi  chút, nhưng tính   tính hiếu khách và hểu hảo xưa. Anh chị mời tôi
           tình thì như trẻ ngày xưa trên xứ lạnh tình nồng     “về nhà cháu tôi dùng bữa cơm hội ngộ”. Tại đây,
           Quảng Ðức năm nào. Chị vẫn mau miệng, vồn vã         có  anh  Nguyễn  Chí  Viễn  nói  chuyện  về  Thanh
           mà anh vẫn cứ hề hề nụ cười dễ dãi, chậm rãi và      Niên Quốc Gia Ðoàn, tôi mới vỡ lẽ ra, anh Thuận
           hiếu khách. Năm 1985, tôi về quê Phan Thiết, tỉnh    cũng cùng Khóa 2 Học Viện CSQG. Thế mà hơn
           Bình  Thuận  đổi  là  Thuận  Hải;  anh  Thuận  qua   40 năm trời làm việc chung với nhau, giao du với
           Bình  Triệu  rồi  xuống  Hương  Lộ  14  Quận  Tân    nhau, cha nội im ru bà rù! Rồi vợ chồng anh về lại
           Bình, Thủ Ðô Sài Gòn đổi là Thành Phố Hồ Chí         Houstron, Texas. Vợ chồng tôi về lại Kansas City,
           Minh. Ở đâu, mỗi khi vào Sài Gòn tôi cũng cùng       Missouri. Sau nầy nói chuyện qua lại, tôi mới biết
           với  anh  Nguyễn  Văn  Sơn,  nguyên  là  tài  xế  cho   ảnh đã 2 lần mổ tim vào những năm 2001 và 2007.
           Trưởng  F  tôi  ngày  xưa  chở  tới  thăm.  Tới  thăm,   Năm 2003, anh Thuận bị ngất xỉu dưới Tượng Ðài
           anh em thường ngồi lại với nhau vừa ăn cơm uống      Chiến  Sĩ  Việt-Mỹ  (  Vietnam  War  Memorial  )  ở
           bia, vừa tâm sự chuyện đời xưa nay mà vui buồn       Westminster,  California  mới  vừa  khánh  thành,
           thế sự. Và tới thăm anh cũng để thấy ý nghĩa câu     phải vào bệnh viện cấp cứu. Hoảng hồn, chị  phải
           nói “sông có khúc, người có lúc” của ông bà ta để    tức tốc bay từ Texas qua chăm sóc cho và đưa về
           lại sao ứng đúng vào ông bạn của ta quá sức. Thấy    nhà. Và từ đó về sau, “ổng đi đâu xa phải có tôi
           anh chị Thuận lam lũ một cách cực nhọc, nặng nề

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 358
   353   354   355   356   357   358   359   360   361   362   363