Page 363 - DAC SAN BK 2015
P. 363
Người Bạn Thân
Phạm Minh-Thư
- Mai mốt khi tôi nằm xuống, không biết có
Trời hôm nay thật đẹp, cơn nắng nhè nhẹ trải bóng hồng nào khóc cho tôi không?
dài trên con đường đầy lá vàng rơi. Tôi, từng Tôi là người không tin dị đoan, cho nên đã
bước, bước nhẹ trên những lá vàng, nghe vang nhanh nhẩu trả lời
vọng một âm thanh xào xạc của từng chiếc lá vỡ - Nếu anh mà chết, tôi hứa sẽ may áo liệm cho
òa dưới bước chân tôi. Tôi thích nhất là được đi anh, sẽ đội khăn tang để đưa anh tới nơi an nghỉ
nhẹ nhàng trong một khung cảnh cô tịch như thế cuối cùng.
này, để tôi sống lại với chính tôi, với nỗi buồn Không may cho anh, khi anh tới, nhằm lúc
man mác, mà đã từ lâu gắn bó với tôi. Đi một đơn vị bị tấn công, và anh đã tử thương. Nguyên
mình dưới những hàng cây, tìm lại một chút gì đề ngày hôm đó, tôi cùng đám bạn rủ nhau đi lên Thủ
quên, và để nhớ. Với khung cảnh nên thơ, lãng Đức chơi, nhưng lòng tôi nó bồi hồi, lo lắng, mà
mạn, và cô tịch này, tâm trí tôi chợt quay về với tôi không biết chuyện gì, và tại sao lại như thề.
thời xa xưa, thời áo trắng học trò. Khoảng gần tối, chúng tôi mới về tới Sàigon. Vừa
Tôi có người bạn cùng xóm, rất thân, không bước chân vào đầu ngõ, tôi thấy mẹ anh cùng cô
riêng cá nhân tôi, mà thân cả với gia đình tôi. Anh em gái đang hớt ha hớt hai đi, tôi vội hỏi:
chàng này hơn tôi hai tuổi, nhưng khi tôi đã gọi là - Cô đi đâu mà tất bật thế này?
bạn, và nhất là thân thật thân để có thể dùng từ Qua làn nước mắt, mẹ anh cho hay
mày tao với nhau khi nói chuyện. - Thằng Chính, nó chết rồi con ạ.
Ngày tháng qua dần, tôi đã là thiếu nữ, và anh Tôi nghe xong, như một tiếng sét ngang tai,
cũng đã trở thành một quân nhân, những lúc về chân tay tôi bỗng rụng rời, tôi đâu biết rằng đó là
phép, anh thường qua rủ tôi đi chơi, mặc dù giờ thì lần cuối cùng tôi gặp anh, và như lời hứa, tôi đã
không còn dùng những từ mày tao để gọi nhau, cùng mẹ anh lên nghĩa trang quân đội Biên Hòa để
nhưng tình thân thì vẫn không thay đổi, và tôi nhận xác anh. Cầm tấm thẻ bài trong tay, tôi lâm
thường gọi anh ta bằng tên, và anh ta cũng thế. râm khấn, “Chính à, như lời hứa, hôm nay tôi lên
Những lần về phép, anh thường qua nhà tôi, nhận xác anh, và phụ với mẹ anh để lo mọi việc
nhiều khi ở lại cho tới khuya, vì thế, đôi lúc mẹ đưa anh về trong lòng đất, xin anh hãy ngủ yên.”
anh thường nói đùa vơi mẹ tôi là “Thằng Chính
nhà em, nó ở bên này còn nhiều hơn bên nhà em,
bác ạ”.
Chuyện đời đôi lúc không ai có thể ngờ được.
Sau chiến trận tại Hạ Lào, anh bị thương, và sau
khi điều trị, được về nhà tịnh dưỡng. Đời lính, đi
đây đi đó quen rồi, bị tù túng ở nhà nên anh buồn.
Nhân dịp vào ngày cuối tháng, anh nói với mẹ anh
là lên đơn vị chơi, nhân tiện lãnh lương luôn.
Như một điềm báo trước, trước khi anh lên
đơn vị chơi, tối đó anh ghé qua nhà tôi, thấy tôi
đang ngồi ngoài sân, anh lấy ghế ngồi cạnh, nói
chuyện và thỏi thăm tôi về việc học hành. Trước
khi đứng dậy ra về, anh nói:
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 363