Page 370 - DAC SAN BK 2015
P. 370
Ông Nam cười khà khà: - Nầy, anh làm ơn đứng đây trông hàng cho
- Tôi mua được với giá hai đồng thôi.” tôi, tôi chạy xuống mua cái hộp nghe.”
- Bán lại cho tôi hai chục đồng nhé!” Không cần chờ ông Nam chịu hay không, anh
- Không! Ông Nam trả lời ngắn gọn. Mỹ hấp tấp chạy đi mua hàng. Khi về, anh hớn hở
- Thế thì ông muốn bao nhiêu?” khoe là mua được với giá hai đồng thôi. Anh nói
- Giá vốn, hai đồng thôi” cho ông Nam biết là cái hộp có thể bán được năm
Anh chàng bán đồng hồ mừng rỡ, vui vẻ, nhận chục đồng, rất nhiều người cần mua.
cái đồng hồ, đưa bàn tay đánh vào bàn tay ông Cứ thế, ông đi quanh chợ, mách mối cho ông
Nam một tiếng bốp, rồi móc hai đồng trả cho ông nầy, bà kia, để họ mua đi bán lại kiếm lời. Nhờ đó
Nam. Cả hai cùng cười vui vẻ. Ông Nam thấy mà ông quen biết với đông đảo bạn hàng bán chợ
trong lòng hớn hở, vui lắm, vui hơn bán được với trời. Hầu như người nào cũng có chút ân nghĩa với
giá năm, bảy chục đồng. Mấy tuần sau, anh bán ông Nam. Ông đi mua niềm vui, mua hạnh phúc,
đồng hồ thì thầm với ông Nam rằng, cái đồng hồ mua sự tử tế, mua tình thân thiết, mà không tốn
đã được lau chùi sạch sẽ, chạy tốt, và đã bán được một xu nhỏ. Ông nói với một người bạn thân rằng,
cho người quen hai trăm đồng. Người ta năn nỉ mình mua đi bán lại, có thể kiếm được ít chục
quá, nên mới bán với giá đó. đồng, nhưng không quý bằng cái tình mua được
Cũng trong ngày ấy, ông Nam mang chiếc trong đám dân tứ xứ nầy.
nhẫn mua được, đến cho bà người Mỹ bán nữ Đi đến gian hàng của một ông người Mỹ già
trang trong chợ trời, và nói đùa: bán đủ thứ lặt vặt, hàng hóa đủ loại chất đầy trên
- Tôi đem chiếc nhẫn nầy, đến xin hứa hôn tấm vải lớn trải trên sân, ông Nam chào hỏi vui vẻ.
vói em gái bà đây!” Ông nầy cho biết từ lâu rồi, hàng hóa bán ế ẩm, cứ
- Xong rồi, em tôi sẽ nhận lời cầu hôn của anh. mang đi, chuyển về, tốn tiền thuê chỗ, tốn tiền
Anh định bán bao nhiêu đây?” xăng di chuyển, tốn thì giờ, ngồi ngáp hoài mỏi
- Năm đồng, tôi mua được bên kia với giá năm miệng, chán quá, muốn đem đống hàng nầy đổ
đồng. Rẻ hay đắt?” vào thùng rác cho khỏe. Ông cười Nam hỏi:
- Tôi trả cho anh mười đồng!” - Ông có muốn bán hết cái đống hàng nầy
- Không, năm đồng thôi, tôi lấy lại giá vốn. trong buổi sáng nay không?”
Không lấy lời.” - Muốn chứ! Làm cách nào? Chỉ có phép lạ
Bà bán nữ trang cố nài ép, nhét mười đồng vào mới bán hết mà thôi ”
túi áo ông Nam, ông cứ gạt đi, và nhất định bán - Ông hãy để bảng, một đồng một món hàng,
năm đồng thôi, nếu bà không chịu thì phải trả lại và rao lên cho thiên hạ nghe. Cứ thử xem sao.”
chiếc nhẫn. Sau khi thu dấu bớt mấy món hàng có giá trị
Ông lại khấp khểnh chống nạng đi, đến gian cao, ông Mỹ bán hàng kiếm được miếng bìa lớn,
hàng bán đồ điện tử, dừng lại, đưa tay đánh chập ghi một đồng mỗi món, và cùng ông Nam ngoác
vào bàn tay anh chàng Mỹ gốc Phi Châu đang bán miệng rao inh ỏi :
hàng, cả hai cùng cười ha hả vui vẻ, ông hỏi: - Một đồng mỗi món hàng, một đồng thôi, rẽ
- Nếu có một cái hộp đổi đài, nối với máy lắm. Mua vô, mua vô!”
truyền hình, bán với giá ba đồng thì anh nghĩ Khách chợ trời ùn ùn đổ lại, lục lọi đống hàng
sao?” hóa trên sân. Ông bán hàng thu tiền không kịp,
- Chớp liền ngay chứ, đâu để cho người khác ông Nam phải phụ giúp, thu tiền những khách
mua mất!” hàng khác. Trong vòng vài tiếng đồng hồ, đống
- Thế thì anh xuống dưới hàng thứ ba, bên góc hàng hóa trước kia chất đầy vun trên sân, bây giờ
trái, có ông Tàu bán hàng, đội nón rộng vành mà chỉ còn lưa thưa những cuốn sách, những đồ dùng
mua. Tôi hỏi, ông ta nói không biết là cái hộp gì, rách nát, không ai muốn rước về cho thêm rác
đòi bán ba đồng thôi.” trong nhà. Ông Mỹ bán hàng chạy ra, ôm lấy ông
Nam mà cười, gọi đùa ông là “ông thầy”. Ông chia
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 370