Page 369 - DAC SAN BK 2015
P. 369
vào miệng nhai dòn tan, mà mềm, hương vị ngon thấy quá đủ, dư ăn dư tiêu. Lúc nào ông cũng có
ngọt đậm đà. Nước cháo thanh. Hạt gạo còn một số tiền mặt để đự phòng khi khẩn cấp. Ông ăn
nguyên. Bà vợ chủ nhà thường khen: “Cả nước tiêu thoải mái, không hà tiện. Mỗi lần đi chợ, ông
Mỹ nầy, không ai nấu cháo lòng ngon bằng bác đủ sức mua những loại thịt ngon nhất, rau ráng
Nam, mà có lẽ cả bên Việt Nam mình nữa” Nghe tươi nhất, mùa nào thức đó. Ông không thích ăn
vậy, ông Nam cười sung sướng, giải thích tỉ mỉ những món trái mùa, vừa đắt vừa không ngon. Khi
cách làm lòng, cách rửa lòng, ướp lòng, và phải có ai mời ông một món mà ông nghĩ là không
nêm nếm, canh ngọn lửa, canh thời gian nấu, ngon, ông thường lắc đầu từ chối, và nói rằng
không để cho chín quá, thành dai nhách, hoặc làm không ăn vì sợ uổng cái miệng. Để miệng, để
hạt cháo ra nhựa, mất bớt cái ngon. Nghe lời khen, bụng mà ăn các thứ ngon hơn. Những khi chợ có
ông Nam cũng thấy trong lòng vui, hăng hái, lạc đợt bán rẻ các loại sò, tôm hùm, cua, ông mua về,
quan hơn. Một buổi chiều có bạn bè chung quanh, làm thức nhấm, mời một người bạn đến nhà, cụng
có món ăn ngon, và mọi người vui vẻ, là đủ cho ly, nhâm nhi, nói chuyện đời chơi. Cùng một số
ông Nam cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Không cần tiền trợ cấp đó, nhiều người than van thiếu thốn,
mơ ước những thứ xa xôi chưa có. Ông biết nắm ngặt nghèo, buồn khổ, tủi thân, thì ông Nam thấy
bắt cái hạnh phúc ít oi, nhỏ nhất trong hiện tại, mà ông phong lưu dư dả. Ông Nam thường nói: “Bao
vui hưởng. nhiêu cũng dư, mà bao nhiêu cũng thiếu. Cái dư
Trước khi đi ngủ, ông Nam nằm xem truyền và cái thiếu nó nằm trong tâm, chứ không phải
hình, ông thích những chương trình du lịch, khám tính trên con số. Muốn được thật nhiều, thì không
phá, y khoa và vạn vật thiên nhiên. Đôi lúc, nếu có bao giờ đủ. Bằng lòng với cái mình có, thì khi nào
phim hay, thì ông theo dõi, thưởng thức. Thường cũng dư. Nhiều tiền mà vẫn cảm thấy thiếu, tức là
ông chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, và để khổ, ít tiền mà thấy dư, thì là sướng””.
đèn sáng cho đến khuya. Mỗi sáng thứ bảy, ông Nam dậy sớm, đón xe
Buồi sáng khi nắng vàng xuyên song, chiếu buýt ra chợ trời đi dạo chơi xem thiên hạ mua bán,
lên giường, đánh thức ông dậy. “Nghe xương cốt và tham dự vào cái sinh hoạt hỗn độn muôn màu
đau nhức mà ông mừng vì biết hôm nay còn sống”. của thứ chợ trao đổi hàng hóa của dân nghèo. Vào
Ông học được điều nầy trong một cuốn sách Mỹ. chợ trời, ông không cần mua vé, thường thường
Nằm yên nghe lũ chim ríu rít kêu trên tàng cây khi đi ngang qua cỗng vé, ông đưa bàn tay ra,
bên hè nhà. Lòng ông cũng mở rộng theo tiếng người gác cỗng vỗ mạnh vào lòng tay ông, cả hai
chim ca đón bình minh. Nằm đây, ông thấy chính cùng cười, và ông bước vào. Như con rùa chậm
ông hoàn toàn tự do, thong dong, không hò hẹn chạp nặng nề, ông chống nạng khấp khểnh đi vòng
chi ai, không có việc chi gấp gáp cần làm, không quanh các sạp bán hàng. Ông để ý nhìn những
bổn phận, không trách nhiệm, không lo lắng gì cả. món hàng đặc biệt, và ông có đủ kinh nghiệm để
Hoàn toàn thoải mái, thong dong, tự tại. Trong lúc đánh giá các món hiếm quý, có giá, mà thiên hạ ưa
mọi người, ai cũng vùi mình trong cơm áo, ai cũng chuộng. Ông mua cái đồng hồ Thụy Sĩ cũ không
có nỗi khổ riêng, có mối âu lo riêng, có hoài bảo, chạy được, chừng một hai đồng, mua món nữ
ước vọng chưa thành, mà ông thì hoàn toàn bằng trang cũ năm đồng, mua vài thứ khác nữa mà ông
lòng với cái hiện tại, sung sướng với những gì biết có giá, bỏ vào cái bị đeo bên hông. Khi đi
đang có, không mơ ước xa hơn, không tham vọng. ngang qua sạp của anh chàng bán và sửa chữa
Có người cho rằng ông Nam còn thoát tục hơn cả đồng hồ cũ, ông chìa cái đồng hồ vừa mua được ra
những vị cao tăng, vì những vị nầy còn ước vọng cho xem và hỏi:
được đắc đạo, được về cõi lạc phúc, miền miên - Sao, cái đồng hồ nầy chừng bao nhiêu thì
viễn. Đồng thời họ còn có rất nhiều thứ lo lắng mua được?”
nực mùi trần tục, đó là cái tình trạng tài chánh của Anh chàng bán và sửa đồng hồ cũ cầm
ngôi chùa đang tu, còn phải chìu chuộng nịnh nọt nghiêng cái đồng, nheo mắt nhìn, xem xét kỹ
khách thập phương. Phần ông Nam, với cái trợ càng, rồi nói:
cấp tàn phế của chính phủ cho hàng tháng, ông - Chừng hai chục đồng thì mua được”
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 369