Page 371 - DAC SAN BK 2015
P. 371
tiền bán được hàng cho ông Nam, ông Nam gạt đi hơn cuộc đời cũ, không tội chi mà buồn phiền và
và nói rằng: làm hư hỏng những tháng ngày còn lại. Ông đứng
- Không nhận, tiền nầy là của ông. Tôi không dậy, mạnh dạn làm lại cuộc đời, làm cho mỗi ngày
có quyền nhận.” sống có chan hòa niềm vui, có thanh thản trong
- Nhưng nếu ông không cho ý kiến, thì chắc tôi tâm hồn, tạo niềm vui cho chính mình, cho người
phải giữ ba cái thứ quỷ quái nầy mãi đầy trong xe. chung quanh.
Thôi, hôm nào rảnh, tôi mời ông đi ăn nhé." Mỗi tuần một lần, ông Nam vào viện phục hồi
- Được, đi ăn cho vui thì được.” thăm một người bạn bị tê liệt toàn thân nằm chờ
Ông Nam la cà trong chợ trời, từ gian hàng ngày về nước thiên đàng. Ông đem sách báo vào
nầy qua gian hàng khác suốt buổi sáng. Nói vài cho bạn, ông ngồi chơi vài tiếng, kể chuyện vui.
câu bông đùa với người nầy, người kia. Có khi Ông làm quen và nói chuyện, an ùi những người
khách hàng tưởng ông là người bán, hỏi giá, ông bất hạnh trong viện. Ông thấy ông còn quá nhiều
cứ ra giá mà không cần hỏi người chủ bán hàng. may mắn hơn những người tê liệt nầy, mà sung
Những khi bán được giá, chủ gian hàng rối rít cám sướng cho hoàn cảnh của ông.
ơn ông. Có khi gặp người quen đi mua hàng, thấy Nhiều đêm thức giấc, quàng tay qua không có
họ nói chuyện vui vẻ với ông Nam, chủ gian hàng vợ nằm bên, ông giật mình, lòng chợt nhói đau.
bảo rằng: “Người nhà ông Sam thì chỉ bán nữa giá Nhưng rất mau sau đó, ông lại cám ơn bà đã bỏ
thôi.” Ông Nam tự đặt cho ông cái tên Mỹ là Sam, ông ra đi, nhờ bà bỏ đi, ông mới có được cái an
chú Sam, cho thiên hạ dễ nhớ. Từ lâu, ông Nam nhiên tự tại, cái sung sướng nhàn nhã và thong
thành một người khách hàng đặc biệt của khu chợ dong như bây giờ. Nhiều bạn bè đã ví ông với một
trời nầy, những người bán hàng, xem ông như một ông tiên nho nhỏ. Nếu còn bà, thì bây giờ, dù có
người bạn vui vẻ, thân thiết và có nhiều tình nghĩa. tàn tật, bệnh hoạn, khó khăn, ông cũng phải đi
Có khi ông mua hàng, người bán không nhận tiền, làm, vì là bổn phận, để nuôi dưỡng cái hạnh phúc
bảo rằng, nếu mua cho chính ông, thì họ biếu, mà mong manh của gia đình. Ông ý thức rằng, trong
mua cho người khác, thì họ chỉ lấy đúng giá, khỏi cái mất, cũng có cái được. Trong cái rủi có cái
mặc cả. may. Chấp nhận cái không thể thay đổi được trong
Từ nhiều năm trước, vì một chuyện xích mích đời. Những lúc nầy, lòng ông vui sướng, mĩm
nhỏ, bà vợ đã bỏ ông ra đi. Ông nghĩ rằng, khi hết cười và ngủ lại trong giấc an bình. Ông lầm bầm
giận bà sẽ quay về. Ông tìm bà để hàn gắn, nhưng hát, không biết hát thật hay hát trong giấc mơ :
bà nhất quyết không chịu. Ông chợt nhận ra rằng, "Lầm to. Em tưởng ta nghèo. Bỏ đi như ngọn
nguyên nhân gia đình gảy đổ không phải vì gió vèo thu bay. Trong ta châu báu chất đầy. Kho
chuyện nhỏ kia, ma đó chỉ là giọt nước cuối cùng tàng hạnh phúc, tháng ngày thư an...”
làm tràn ly. Bà đã chịu đựng, đã cực khổ vì ông
quá lâu, quá nhiều, vì cơ thể tàn tật, vì tài chánh Tràm Cà Mau
yếu kém, và tương lai khó khăn trước mắt. Ông
hiểu, phải có thứ tình yêu thâm đậm nào đó, mới
đủ hy sinh cho nhau, đồng cam chịu khổ khi hoạn
nạn. Ông không buồn giận bà, ông cũng không
buồn tình đời. Cũng không đau đớn vật vã than
van. Mỗi khi nghĩ đến vợ, ông ôm đàn gảy tưng
tung mà hát, lời hát ông tự đặt:
“Lầm to. Em tưởng ta nghèo. Bỏ đi như ngọn
gió vèo thu bay. Trong ta châu báu chất đầy. Kho
tàng hạnh phúc, tháng ngày thư an...”
Nhờ nghe lời khuyên của một người bạn, rằng
sau khi gia đình đổ vỡ, phải biết vui vẻ làm lại
cuộc đời mới, đẹp hơn, tươi vui hơn, và hạnh phúc
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 371