Page 380 - DAC SAN BK 2015
P. 380
USA - 20 năm - và Tôi...
BK Nguyễn Văn Hoàng 333
những ly cà phê “chùa”, những điếu thuốc “miễu”
Từng đợt gió mát từ biển thổi vào phòng làm của những người bạn còn tử tế.
thân thể tôi êm dịu lại như xua đi bầu không khí oi Trước đó, sau gần 6 năm ở tù về, tôi thường
bức ban ngày trên vùng đất Florida. Hơn 2 giờ đến thăm 2 thằng bạn chung Đại Đội là Trương
sáng, bầu trời Florida thật đẹp, hằng triệu tinh tú Minh Sang và Tăng Trọng Đằng. Lý do là gia đình
lập lòe trong một màn đen vô tận. Dòng xe cộ lưu của 2 thằng này còn khá giả, thường ban tặng cho
thông cũng thưa vắng làm tâm hồn mình cũng tôi những ly cà phê cùng những điếu thuốc đen ấm
chậm lại. Hít một điếu thuốc trên môi, một làn lòng.
khói trắng mong manh, uốn éo chung quanh đôi Vật lộn với sinh kế hằng ngày, tôi làm phụ hồ,
bàn tay đang điều khiển chiếc xe tải trọng lượng thợ may... Bạn học cũ đã xa lánh tôi rất nhiều vì 2
80,000 pounds này. Quá khứ chợt hiện về, thấm chữ “Cải Tạo” của tôi. Từng người tình cũ cũng
thoát mình đã sinh sống tại Mỹ đã được 20 năm. lặng lẻ xa bay...
Một đất nước của Tự Do, Cơ Hội và Nhân Bản. Rồi hạnh phúc lứa đôi của tôi cũng gặp nhiều
Một sự thật không thể tưởng tượng được với tôi và bất hạnh, oan trái mà có lẽ chỉ có thằng Đằng là
các bạn tù sau ngày gãy súng cuối tháng 4/75. biết.
Làm sao và làm sao chúng tôi được vinh hạnh Cay đắng, nhục nhả, tủi hờn cho thân phận
sống trên xứ sở thiên đàng này...??? người trai trót mang 2 chữ “Cải Tạo” trên đầu.
Trang sách được lật lại từ 30 năm về trước Ở tận vực sâu ta mới thấm thía cho một kiếp
của 1985. Ba lần vượt biên thất bại, Cha tôi lại người “Sa cơ, thất thế”.
vừa qua đời sau căn bệnh ung thư. Gia đình tôi Đổ bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và máu tôi
không còn một xu dính túi. Cầm lá số tử vi của tôi cũng hình thành được một mái ấm gia đình bằng
trên tay, người bạn học chung Võ Trường Toản nghề “Bán vé số”.
nói: Thời đó, con đường mưu sinh của những
- Theo lá số tử vi của anh Năm thì tôi cam người mang danh “Cải tạo” là đạp xích lô, chở xe
đoan với anh rằng là số “Tha hương cầu thực”. ba gác, bán thuốc tây lậu, bán vé số... Những nghề
Anh không ở Việt Nam lâu đâu!. Do đó, anh đừng nghiệp mà mình không thể hình dung ra được sau
có trốn chui, trốn nhủi cho mất công, có khi còn khi đã mài đũng quần hằng chục năm trên ghế
mất mạng vô ích. Chính cách của anh đi sẽ có gỗ!!!
người đưa, kẻ đón. Nói chung là “Tiền hô, hậu Ồn ào, náo động, tiếng gọi nhau ơi ới hoà lẫn
ủng”... tiếng khóc sụt sùi của hàng chục gia đình đi theo
Chậm rãi, tôi uống một ngụm cà phê đen, kéo diện HO mà thân nhân đi theo tiển đưa. Gia đình 2
một hơi thuốc “Vàm cỏ” đáp lại: bên nội, ngoại cũng có trong đó để đưa tiển vợ
- Mày mỉa mai tao vừa thôi, bây giờ tao chồng tôi cùng 2 đứa con nhỏ rời xa quê hương.
không một xu dính túi, uống cà phê chực ở vỉa hè Chuyến đi này không biết đến bao giờ về được...
thì làm sao mà “Tiền hô, hậu ủng” được. Người ta Sân bay Tân Sơn Nhất, một buổi tối tháng 5 oi
tốn cả chục cây vàng còn đi không được, huống gì bức...
là tao!. Tiếng động cơ máy bay ngưng hẳn, gia đình
Hắn đáp lại: tôi lủi thủi rời khoang máy bay. Cồng kềnh với
- Rồi mày coi, không bao lâu nữa đâu! những thùng hành lý bằng nhôm kéo đi. Tôi dẫn
Cám ơn ly cà phê chùa của nó dành cho tôi. đầu gia đình với 2 tay kéo 4 chiếc rương bằng
Dắt chiếc xe đạp lếch thếch rong rủi để đi tìm nhôm cất bước. Gương mặt ủ rũ, mệt mỏi của 2
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 380