Page 351 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 351
- Như ngồi xuống đó nghỉ mệt rồi hãy đi - Bây giờ cô ấy ở đâu?
tiếp. Anh nhìn tôi lắc đầu:
- Như không mệt đâu nhưng ngồi đây chơi - Thôi, đừng nhắc nữa.
cũng được vì tất cả những gì chung quanh Tôi càng hiếu kỳ muốn biết về mối tình
đều làm cho Như thích thú. trước kia của anh nên tỏ vẻ giận:
Anh Hiền chỉ mỉm cười không nói gì cả. - Anh đã nói thì phải nói cho em biết. Cô ấy
Bỗng anh đưa tay chỉ về phía trước, nơi có ra sao?
con sông và chiếc cầu bắc ngang, anh nói: Hiền nhìn tôi, ngập ngừng giây lát rồi nhỏ
- Em thấy cây cầu đó không? Tuy không sát giọng:
biên giới nhưng lúc nhỏ mẹ anh thường căn - Cô ấy theo một người con trai khác vào
dặn mỗi khi tụi anh đi chơi: mật khu rồi. Đúng lúc đó anh cũng nhập
- Các con đừng qua bên kia cây cầu đó ngũ, hai hướng đời, hai lối đi. Cuộc đời lính
nghe. chiến của anh nhiều hiểm nguy, phong
- Tại sao vậy mẹ?Tại vì bên kia là biên giới. sương dày dạn, ngược xuôi khắp nơi. Thỉnh
Nếu các con qua khỏi cầu đó, đi sâu hơn thoảng có chút bâng khuâng, hoài niệm
một chút người Miên sẽ bắt tụi con, mẹ thoáng qua hồn, nhưng nay anh không còn
không tìm thấy được. luyến lưu gì cô ấy nữa.
Hiền mỉm cười nói tiếp: Tôi nhìn Hiền ái ngại,
- Kể từ đó bọn nhỏ tụi Bên cầu biên giới Tân Châu không ngờ anh có một
anh đã coi cây cầu đó mối tình buồn như vậy.
như là đường ranh biên Bất giác tôi nắm lấy tay
giới mặc dù nó vẫn còn Hiền như muốn truyền
nằm trên lãnh thổ của sự thông cảm chân
Việt Nam mình. thành của tôi cho anh:
- Thật sao? Đến nơi - Thôi hãy quên đi anh
đây Như thấy thật ạ! Anh sẽ gặp một
nhiều điều mà mình người con gái khác
chưa bao giờ biết. chung thủy và thương
Sau đó cả hai chúng tôi ngồi yên lặng thật yêu anh hơn nàng ấy.
lâu. Hiền nhìn về phía chiếc cầu như đang Hiền cười buồn:
suy tư, hồi tưởng điều gì trong quá khứ. - Anh cũng hy vọng như vậy.
Anh bỗng cao hứng cất giọng hát nho nhỏ: Chúng tôi tiếp tục đường về, cảnh vật
“Ngồi đây soi bóng bên dòng nước lũ chung quanh tôi không còn nên thơ đẹp đẽ
Cầu cao nghiêng dốc bên dòng sông sâu nữa. Tôi nghĩ đến mối tình éo le của Hiền
Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời mà thương xót cho anh, cầu mong anh
Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa được vui vẻ trong những ngày sắp tới.
Em đến thăm tôi một chiều khi nắng phai rồi Hôm đó khi tôi trở về thì anh Tường cũng
Nắng ngừng bên chiếc cầu biên giới…”** vừa về nhà sau hai ngày vắng bóng. Tôi
Tôi lặng nhìn Hiền đến khi anh dứt bài hát, ngạc nhiên khi anh trao cho tôi một gói quà
tôi tò mò: và bảo:
- Anh Hiền có tâm sự à? Có phải ai đó đã - Anh tặng cho Như nhưng đừng nói cho
hát bài nầy cho anh nghe rồi không? mẹ anh biết nhé!
Anh gật đầu: - Anh giấu Dì tặng cho em sao? Thôi em
- Như đoán đúng. Bài ca nầy cô ấy từng hát không nhận đâu.
cho anh nghe nhưng nay thì…
349