Page 356 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 356

con mình. Dì định sẽ bàn chuyện đó với mẹ        Đến  ngày  thứ  5  thì  hai  đứa  trong  bọn  nó
               con, nhưng bây giờ đã muộn rồi.                  trở về mặt mũi hốc hác tiều tụy như trở về
               Dì nói xong đưa khăn lau nước mắt, nước          từ ngục tù.  Chúng cho biết rằng chúng phải
               mắt của người mẹ đau khổ trong cảnh “tre         qua biên giới để nhận hàng, trên đường về
               già  khóc  măng  non”.  Tôi  nghe  cay  xé  tâm   bị  Cảnh  Sát  của  Campuchia  bắt  gặp,  rượt
               cang, xót xa đau đớn như ai cắt từng đoạn        đuổi theo. Tụi nó sợ bỏ chạy nên họ đã nổ
               ruột. Tôi hụt  hẫng,  chới  với  trước sự  thật   súng vào chúng.  Khi hai đứa kia được an
               não lòng nầy. Tường ơi, tại sao anh không        toàn thì thất lạc hết ba đứa, chúng chờ nghe
               chờ em? Tại sao anh lừa dối em? Anh hứa          ngóng tin tức hết mấy ngày không có nên
               sẽ thương yêu và lo lắng cho em suốt đời         nghĩ  rằng  tụi  kia  đã  chết  rồi  mới  quay  về
               mà!                                              nhà báo tin. Dì và cha mẹ hai đứa kia đành
                       Tôi như ngây như dại ngồi lắng nghe      xây  mấy  ngôi  mộ  giả  gần  biên  giới  cho
               dì kể lại sự việc đã xảy ra cho Tường:           chúng  và  thường  đến  đó  cúng  kiến,  viếng
                “Ngày  hôm  đó  mấy  người  bạn  thường  đi     thăm.
               buôn chung với Tường đến nhà bảo rằng có             Câu chuyện về cái chết của Tường Dì kể
               đường dây làm ăn tận bên Nam Vang tốt và         như thế. Vừa nghe xong tôi bỗng có ý nghĩ
               đáng  tin  cậy  lắm.  Nếu  chuyến  hàng  nầy     là Tường chưa chết, có thể anh bị thương
               thành  công  thì  sẽ  kiếm  lời  thật  nhiều.    đang  điều  dưỡng  hoặc  bị  Cảnh  Sát
               Tường nói với Dì:                                Campuchia bắt hay đang trốn tránh, ẩn náu
               -  Con đi buôn chuyến nầy là lần cuối vì con     đâu  đó  để  chờ
               đã dành dụm đủ tiền để mở tiệm chụp hình         ngày         tìm
               như ý nguyện. Sau đó con sẽ…cưới vợ và lo        đường về nhà.
               phụng dưỡng mẹ.                                      Buổi  chiều
               -  Có nguy hiểm không con?                       Dì  dẫn  tôi  ra
               -  Thật ra hàng hóa của tụi con buôn cũng là     nơi có ngôi mộ
               hàng hóa thường xài, chỉ có trốn thuế thôi       đất  nằm  hiu
               chớ  không  phải  hàng  quốc  cấm  đâu  mẹ:      quạnh trên  cánh đồng gần  biên  giới.   Một
               nước  hoa,  thuốc  lá  và  một  số  thuốc  Tây   tấm  bia  bằng  gỗ  đơn  sơ  với  tên  Lê  Thiên
               thông  dụng  từ  Thái  Lan  về.  Con  sẽ  không   Tường mất tháng... năm… không có ngày vì
               sao đâu.                                         Dì  tôi  không  biết  anh  mất  ngày  nào.  Dù
                   Rồi sau đó mấy ngày liền Dì không thấy       không chắc chắn Tường đã chết nhưng tôi
               Tường về. Dì chạy đi dò hỏi khắp nơi, đến        không khỏi đau lòng xót xa rơi lệ. Kỷ niệm
               gia  đình  của  mấy  người  bạn  nó,  nhưng      về anh còn sâu đậm trong tôi, từng lời nói,
               không ai có tin tức gì.                          từng cử chỉ âu yếm yêu thương như hiện ra
                                                                lồng  lộng.  Tôi  nhìn  vào  ngôi  mộ  giả  thì
                                                                thầm với anh:
                                                                -  Tường ơi, nếu còn sống sót anh hãy trở
                                                                về, em đang chờ đợi anh, đang nhớ thương
                                                                anh từng giây từng phút. Nếu như anh chết
                                                                rồi thì hãy báo mộng cho em biết, đừng dằn
                                                                vật em trong hoang mang đau khổ thế nầy.
                                                                Đến giờ nầy em mới thật sự hiểu được lòng
                                                                mình,  mới  biết  chắc  rằng  em  đã  yêu  anh,
                                          Rừng Tràm biên giới
                                                                nhưng anh nào nghe thấy.



                  354
   351   352   353   354   355   356   357   358   359   360   361