Page 361 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 361

nản  chí,  Trà  quay  sang  tìm  sự  an  ủi  nơi   luôn  cái  bàn  trong  góc  nhìn  ra  ngoài
               Băng  Thanh,  cô  bạn  dễ  thương  và  nhút        đường  Trà  vẫn  để  dành  cho  tôi,  nhưng
               nhát nhất trong bọn bốn đứa chúng tôi.             bữa nay quán lại đông một cách đặc biệt,
               Trà  dự  định  sau  khi  tốt  nghiệp,  thì  hai    tôi đưa mắt nhìn quanh và thấy chỗ ngồi
               người họ sẽ làm đám cưới.                          thường  ngày  của  mình  đã  bị  chiếm  rồi,
               Nhóm bạn bốn đứa Băng Thanh, Vân Anh,              định bước ra để về, chợt nghe có tiếng gọi
               Thảo Dung và tôi thì ba đứa đã đều có nơi          tên  mình,  quay  lại  tôi  thấy  Băng  Thanh
               để chia ngọt, sẻ bùi, chỉ còn riêng mình tôi       đang  mang  cà  phê  cho  khách,  đi  về  phía
               vẫn lông bông, lêu bêu, cô đơn một mình            tôi, nó bảo : “Đừng về, mày vào trong quầy
               trên cõi đời ô trọc này.                           chờ tao một lát”.
               Lũ bạn tôi cũng nhiều lần thắc mắc, tại sao        Tôi  gật  đầu  và  bước  nhanh  vào  trong.
               tôi  vẫn  chưa  chịu tìm cho mình một  chỗ         Không  thấy  Trà,  tôi  kéo  cái  ghế  đẩu  sau
               để dừng chân, thì tôi chỉ đơn giản trả lời         quầy  và  ngồi  xuống.  Một  lúc  sau,  Băng
               bọn nó:                                            Thanh tới bên tôi nó than nho nhỏ:
               -  Sao tụi bay thừa hơi để mà thọc gậy vào          -  Không  có  khách  thì  lo,  mà  có  khách
               đời tư của tao vậy, tao chưa ế đâu mà là           nhiều như ngày hôm nay thì mệt ơi là mệt.
               tao chưa thích, thế thôi.                          Hôm nay đâu phải cuối tuần mà đông ghê
               - Sao giản dị thế nhỉ,                                     đi.  Tôi cười:
               bộ  mày  không  có                                         -  Có  gì  lạ  đâu,  gần  Tết  thiên  hạ
               tim, hay trái tim mày                                      rảnh rỗi đi chơi, vào quán cà phê
               không biết đập?                                            là  chuyện  bình  thường.  Không
               - Vớ vẩn cái con này,                                      khách  cũng  than,  có  khách  cũng
               tao có phải là Tỉ Can                                      than, sao mày khó tính thế. Mày là
               đâu  mà  không  có                                         Thanh chứ có phải là than đâu mà
               tim,  tim  tao  mà                                         rên rỉ gớm luôn.
               không đập thì tao đã                                       -  Mày  không  biết  chứ,  cách  đây
               ngoẻo từ đời nào, còn đâu đứng đây cho             gần  hai  tiếng,  không  hiểu  sao  quán  của
               tụi mày chất vấn.                                  Trà tự dưng đông khủng khiếp, Trà, tao và
               Cười cười tôi tiếp: Có điều là tín hiệu từ         bé  Liên  xoay  như  chong  chóng  mà  còn
               trái tim tao phát đi không gặp đúng tần số         không kịp, tí nữa còn làm đổ cà phê nữa
               của nó nên tao vẫn còn ca bài “Anh ơi, bây         chứ, bây giờ là bớt rồi đó, tao mới có thời
               giờ anh ở đâu, Bến Hải hay Cà Mau” vậy             gian nói chuyện với mày chứ cứ như lúc
               thôi.  Tao trả lời rồi đó, từ giờ trở đi em        nãy thì có mà bò ra cũng không kịp.
               xin các chị tha cho em đừng hỏi “vì sao tay         -  Vậy  là  mừng  cho  mày  và  Trà,  đông
               em run, vì sao chân không vững” nữa nha.           khách  sẽ  có  nhiều  tiền  để  làm  đám  cưới
               Mệt với mấy mụ nì quá.                             to, nở mặt, nở mày với chòm xóm. Ủa mà
               Từ  đó  không  đứa  nào  hỏi  han  gì  đến         Trà đâu sao tao không thấy hắn.
               duyên  nợ  của  tôi  nữa,  nhưng  chúng  nó        Băng  Thanh  nhìn  tôi  tủm  tỉm  cười,  nụ
               vẫn  không  thôi  tìm  tòi  cho  tôi  một  chốn    cười của nó có vẻ gì kỳ kỳ, lạ lạ.
               nương thân.                                         - Lúc nãy vừa bớt khách, Trà có việc phải
                                                                  ra ngoài, tao chả biết ông ấy đi đâu nữa.
               Hôm  nay,  cũng  không  ngoại  lệ,  tôi  ghé       -  Thật  mày  không  biết  không?  Sao  tao
               quán của Trà. Thường thì vào khoảng giờ            thấy cái cười của mày nó gian gian thế nào
               này quán không đông khách lắm nên luôn             ấy.


                                                                                                        359
   356   357   358   359   360   361   362   363   364   365   366