Page 357 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 357
Tôi ngồi lặng yên rất lâu ở đó, không tin là đau. Không nén được nỗi sầu thương, tôi đã
Tường đã ra đi vĩnh viễn. Biên cương chiều khóc và kể lể tâm sự với anh rất nhiều. Tôi
nay khói sương mờ mịt buồn tênh, trời đất cứ ngồi đó mặc cho bóng chiều nhạt nhòa
lên cơn sầu như khóc tiễn đưa ai. Những cảnh vật, tôi không còn biết sợ sệt, tôi miên
cánh hải âu la đà trên sóng nước cất tiếng man nghĩ về Tường. Bỗng đâu có một bàn
kêu lạc loài, buồn bã như còn nuối tiếc tay dài từ phía sau đưa tới… chầm chậm
khoảng trời cao rộng của trùng dương. bóp xuống vai tôi… làm tôi giật mình kinh
Tôi nghe mơ hồ, loáng thoáng, bàng bạc hãi gần ngất xỉu. Khi tôi định thần nhìn lại
đâu đây có tiếng ai thổn thức. Không dằn thì nhận ra là Minh Hiền, tôi vừa mừng vừa
được xúc động tôi cất tiếng gọi lớn: giận:
- Anh Tường ơi! Hãy về nhà đi, em đang - Trời ơi, tại sao anh không lên tiếng trước?
chờ anh, em đang nhớ anh mà. Anh dọa chết em rồi đó.
Tiếng kêu của tôi như tiếng gió bay vào sa - Thấy em nhập tâm suy nghĩ quá nên anh
mạc, không vọng về một chút dư âm. Bên không dám gây tiếng động.
kia bờ sông là biên giới, đi qua bên đó là Tôi nhìn Hiền:
một đất nước mà tôi không quen nhưng sao - Anh về hồi nào? Đi phép hay công tác
nỡ ôm giữ thân xác Tường không trả anh ngang đây?
về cho tôi? Tự nhiên tôi thấy căm giận - Anh nghe tin Tường mất nên xin phép về
người Miên, hận kẻ đã lấy mạng sống của thăm nó. Anh nghĩ có thể gặp được em vì
Tường và… tôi cúi đầu ôm mặt khóc. Tôi thế nào em cũng xuống đây. Anh biết
khóc cho anh hay khóc cho tôi? Hay khóc chuyện của Tường vì hắn đã thố lộ với anh
cho một mối tình chưa hò hẹn mà đã ly tan? hết rồi.
Tôi não nề, thất thiểu theo chân Dì ra về, - Thật sao anh?
lòng trĩu nặng sầu thương. Hiền khẻ gật đầu. Bây giờ tôi mới hiểu tại
sao Hiền lại giữ khoảng cách với tôi mặc dù
Mỗi buổi hoàng hôn tôi đều nhờ Dì dắt ngay từ buổi đầu gặp mặt chúng tôi đã có
tôi ra thăm mộ Tường. Dì ngăn cản: nhiều thiện cảm cho nhau.
- Sao con cứ muốn đi vào buổi chiều vậy? Tôi nhìn Hiền thầm cảm phục, anh thật cao
Nguy hiểm lắm vì đường sá vắng vẻ, không cả. Hiền dìu tôi đứng lên:
biết chuyện gì sẽ xảy ra. - Thôi mình về đi em. Trời tối rồi không
- Vì con hy vọng sẽ gặp được anhTường dù nên ở đây lâu.
là ảo ảnh hay hồn ma bóng quế. Buổi chiều - Dạ, mình về.
có nhiều hy vọng hơn Dì ạ!
Dì lắc đầu: Gió bỗng thổi lên lồng lộng, tiếng chim
- Con ơi, ở đó chỉ là nấm mộ tượng trưng kêu “cú cú cú” trên cây nghe rờn rợn não
thôi, thân xác nó không biết bây giờ ở đâu. nùng. Âm vang tiếng sóng đưa về từ bờ
Nếu nó linh thiêng dù con ở nhà nó vẫn cho sông như hờn như oán, như mang nỗi niềm
con gặp. u uất chưa tan của một linh hồn lạc loài, cô
đơn bất hạnh. Vầng trăng cũng vừa nhô lên
Mặc cho Dì khuyên thế nào tôi vẫn ở cuối chân trời, trăng hạ tuần mờ nhạt
một mình đi thăm Tường mỗi khi trời vừa như đêm nào hai đứa ngồi bên nhau tâm
nhạt nắng. Nhưng rồi tôi không thể lưu lại sự. Giờ đây tôi đang chết cả tâm hồn còn
nhà Dì lâu hơn được. Buổi chiều cuối cùng anh về một phương nào? Tường ơi, Tường
tôi đến từ giã anh với tâm tư rạn nứt khổ ơi!
355