Page 355 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 355

Tường  đưa  tôi  ra  tận  tỉnh  Châu  Đốc  bằng   anh kể, thư anh loáng thoáng chút tình cảm
               tàu  “tắc  ráng”  với  nhiều  quà  cáp.  Tôi  biết   vu vơ, chút hy vọng…
               quà của Dì chỉ có một ít còn Tường thì rất
               nhiều, phần lớn là những món quà anh mua         Còn  thư  Tường  làm  tôi  rơi  nước  mắt  mỗi
               bên Nam Vang cho tôi. Với sự nhạy cảm của        lần  đọc. Ngoài  sự  nhớ nhung Tường dành
               người  con  gái  tôi  biết  anh  đã  yêu  tôi  sâu   cho  tôi  còn  những  câu  chuyện  hiểm  nguy
               đậm,  điều  nầy  làm  cho  tôi  càng  khó  xử    thầm  lặng  anh  mà  phải  đương  đầu,  sự  cô
               thêm.    Tại  bến  xe  Tường  quyến  luyến       đơn buồn bã không người chia xẻ.
               không  thể  dời  chân,  tôi  cũng  bùi  ngùi     Những lúc không nhận được thư của Hiền
               không muốn xa anh, thật là “người tiễn biệt      tôi bâng khuâng, lo lắng nhưng không nhận
               không đành tiễn biệt, kẻ ra đi không nỡ ra       được thư Tường tôi nôn nóng, sốt ruột ngồi
               đi”. Bỗng nhiên Tường ôm chầm lấy tôi và         đứng  không  yên.  Tôi  biết  tình  cảm  của
                                                                mình  đã  nghiêng  về  Thiên  Tường  rồi.
                                          Bến xe Châu Đốc       Trong giấc ngủ của tôi tràn đầy hình bóng
                                                                anh với nỗi nhớ nhung da diết. Những lời
                                                                nói, cử chỉ, ánh mắt, nụ cười cùng sự chăm
                                                                sóc  ân  cần  của  anh  đã  giữ  chặt  được  trái
                                                                tim cô gái nhỏ, đã làm cô ngã gục trước tình
                                                                yêu đầu đời.  Cứ như thế tôi phải chịu đựng
                                                                suốt  một  năm  dài,  âm  thầm  một  mình
                                                                không thể than thở cùng ai.
                                                                Rồi bỗng nhiên tin tức về Tường vắng bặt
               đặt vội một nụ hôn lên trán tôi.  Tôi cúi đầu    gần  ba  tháng,  tôi  viết  thư  cho  Dì  cũng
               bước nhanh lên xe không dám nhìn anh.  Xe        không thấy hồi âm.  Không thể chờ đợi lâu
               từ  từ  chuyển  bánh,  tôi  quay  lại  thấy  anh   hơn nữa, tôi lấy vé xe đi ngay xuống nhà Dì
               vẫn đứng đó, dáng cô đơn thật buồn…              để mong được gặp Tường.
                       Tôi  trở  về  nhà  tiếp  tục  cuộc  sống
               bình thường nhưng tâm tư không còn bình                  Khi  đến  nhà  Dì,  vừa  bước  lên  sàn
               thường nữa, nhiều xáo trộn, nhiều suy tư,        nhà điều tôi nhìn thấy trước tiên là bức ảnh
               nhiều  thương  nhớ.  Hình  bóng  hai  chàng      của Tường được họa lớn đặt trên bàn thờ
               trai tôi quen biết trong chuyến nghỉ hè vừa      giữa  nhà.  Tôi  kinh  hoàng,  cảm  thấy  như
               qua luôn ám ảnh tôi trong từng giấc ngủ.         trời đang sập xuống, đầu óc tôi hoảng loạn,
                       Tôi nhận liên tiếp những lá thư của      tim  nghẹt  thở.  Tôi  chỉ  kịp  kêu  hai  tiếng
               hai  anh.  Thư  Minh  Hiền  thì  ấm  áp,  ngọt   “Trời ơi” rồi qụy xuống trên tay Dì.
               ngào, thiết tha, ân cần mong đợi. Thư Thiên      Khi tôi gượng dậy được liền hỏi Dì:
               Tường lại dạt dào thương nhớ, ray rứt xót        -  Dì ơi, sao anh Tường chết vậy? Con không
               xa, nồng nàn tình cảm. Tôi chưa hiểu được        thể nào tin đây là sự thật. Người như anh
               lòng mình, chưa dám quyết định thế nào.          ấy sao trời nỡ đành cướp đi mạng sống lúc
               Thư của Tường đến với tôi hằng tuần, còn         tuổi còn quá trẻ.
               Hiền thì cả tháng mới có một lá và anh cũng      Dì dìu tôi ngồi xuống ghế rồi lấy mấy nhang
               không viết nhiều như Tường.                      châm lửa đưa cho tôi và bảo:
               Thật sự Hiền chưa nói gì với tôi cả, chúng       -  Con thắp nhang cho nó đi. Nói với nó vài
               tôi vẫn chỉ là bạn mà thôi. Mỗi khi đọc thư      lời vì nó thương con lắm, lúc nào cũng nhắc
               Hiền tôi thấy vui vui vì những câu chuyện        đến  con.  Dì  là  mẹ  thì  làm  sao  không  hiểu



                                                                                                       353
   350   351   352   353   354   355   356   357   358   359   360