Chuyện Đang Cần Đề Tựa

Lời Mở Đầu :

Đây là câu chuyện chung. Hy vọng mọi người cùng viết, cùng tạo một nét đẹp tổng thể, ẩn hiện bóng h́nh hay đường nét thân quen nào đó. Chúng ta sẽ cùng sửa sai, để câu chuyện được đẹp như mong muốn.

Rất có thể, nó sẽ là câu chuyện không có đoạn kết, nếu chúng ta đồng ư như thế.

Phần 1

Chương 1

Vào chuyện .

- Súng chào ... bắt !

Tiếng gầm của Phạm Thế Hải như những phát đại bác xé gió bay vào không trung.

Khán trường im phăng phắc. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía sân khấu. Lê Văn Thành, Nguyễn Văn Có gh́m súng nghiêm chào. Lê Minh Thái, Bùi Đức Tính ngẩn mặt về phía ngọn cờ. Không ai nh́n thấy bụi thời gian vương trên những tấm vai kiêu hănh ấy. Họ vẫn c̣n nguyên nét vững chăi, tự hào.

Trên bục thuyết tŕnh, Trần Văn Ngọc dơng dạc:

- Quốc Ca Việt Nam Cộng Ḥa bắt đầu .

"Này Công Dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi,
Đồng ḷng cùng đi, hy sinh tiếc ǵ xương máu ..."

Ḍng uy lực của bài hát cuồn cuộn chảy.

Không hẹn trước, họ cùng nh́n xuyên vào dĩ văng. Ở đó, có một Việt Nam non trẻ nhưng hào hùng, một Việt Nam khắc khoải nhưng kiên tŕ, một Việt Nam bất hạnh nhưng quyết không bị chôn vùi. Họ ước mơ t́m lại quê hương yêu dấu, nơi mà măi măi họ đă thuộc về.

Như thông lệ, cứ mỗi hai năm, họ lại lũ lượt tụ về đây, cái nôi tỵ nạn. V́ đă gặp nhau nhiều lần, họ không c̣n nhiều chuyện để kể. Thế mà họ vẫn muốn gặp nhau và luôn nghĩ rằng ḿnh c̣n rất nhiều người bạn thật gần. Rồi họ vẫn thấy các anh ngồi đấy, ở giữa trung tâm khán pḥng. Những người anh thương kính, ở trên tầm với, nhưng luôn gần gủi, thâm t́nh.

Người anh cả Trần Hồng Phú từ tốn bươc lên bục thuyết tŕnh

.

Từ nhiều năm nay, anh đă bỏ lại sau lưng những bước chân uy dũng, anh cũng quên rồi giọng nói dơng dạc, dứt khoát ngày xưa. Vâng! Cái ngày xưa ấy, từ trong văn pḥng, anh dơi mắt nh́n theo bầy em đang sải nhịp chân thẳng tắp trên Vũ Đ́nh Trường. Anh thấy những giọt mồ hôi loang loáng trên màu da rám nắng quân trường, những tấm lưng ướt đẫm hành trang chuẩn bị vào đời.

Anh tập cho bầy em cố gắng gánh thật nặng nhọc nhằn để dễ dàng thích nghi với những hiểm nguy ngày mai. Anh rèn luyện lũ em ngày càng cứng cáp hơn để là những cấp chỉ huy hữu dụng.

Bây giờ, anh đứng đó, nh́n xuống bầy em đang bước qua tuổi quá nửa đời người. Anh chậm răi, thủ thỉ kể lại những buồn vui đă bám sâu vào tâm khảm. Anh nói "Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm" là một điều thiêng liêng. Tất cả chúng ta nên khắc ghi và bảo toàn.

Nguyễn Hữu Thắng có nhắc đến sự hiện diện của Niên Trưởng Vũ Trọng Mục, người anh đă ngoài 80 vẫn miệt mài làm việc một cách đáng khâm phục. Xuất thân từ khoá 5 Thủ Đức, anh đă và đang đóng góp cả đời phụng sự tổ quốc. Anh góp mặt nhiều nơi, cố liên kết mọi người, mọi tổ chức cùng quy tụ về một khối thống nhất, từ đó có thể chung vai thực hiện nhiệm vụ lớn lao mong đợi

.

Nghe tin mấy đứa em ở San Jose có điều không vui, không quản thân già, anh đánh xe chạy lên thăm hỏi, bảo khuyên một cách chân t́nh. Không ít thằng đă nh́n thấy anh nuốt nước mắt, nghẹn ngào nhắn nhủ lũ em hăy sát vai, chung sức v́ sự nghiệp c̣n muôn vàn khó khăn.

Biết con gái Nguyễn Văn Duy lấy chồng, anh khều Nguyễn Hữu Thắng lặn lội đến chúc mừng. Tan tiệc cưới, anh theo bầy em kéo về nhà Duy chơi màn quay đầu gà. Bị dính mấy cái đầu gà liên tiếp, ông cụ 80 cứ tưởng ḿnh đang tuổi 20, ông can đảm nốc liền mấy ly xiểng niểng.

Anh Mục ơi ! Anh gần gủi với bầy em biết bao !

Nh́n các Niên Trưởng kề vai tâm sự, họ bâng quơ thả hồn trôi theo những mẫu chuyện không đầu chẳng đuôi, rồi rúc rích kể cho nhau, rồi gật gù chia sẻ ...

Tăng Trọng Đằng bước đến, d́u Niên Trưởng Ninh Xuân Đức bước lên bục thuyết tŕnh. Anh cũng muốn góp đôi lời trong buổi Hội Ngộ. Thời gian đă lấy đi rất nhiều sự nhanh nhẹn, tháo vác từ anh. Anh nhắc lũ em tiếp bước và duy tŕ những tốt đẹp vốn đă được dầy công xây dựng.

Nguyễn Minh Đức thấy Nguyễn Hữu Thắng nghiêng vai chăm chú nghe Niên Trưởng Nguyễn Thành Một dặn ḍ. Anh chợt bật cười nhớ lại cú chọt hôm qua. Không nín được, anh chồm qua, kể lại bạn nghe. Chuyện như thế này:

Cũng trong buổi Họp Khóa trước đây, Nguyễn Hữu Thắng kéo một ...Niên Trưởng cốt cách đẹp như một tiên ông đến giới thiệu anh:

- Ê , Đức ! Đây là Niên Trưởng Nguyễn Thành Một. Tao dẫn đến giới thiệu mày đây !

Anh mừng quá, rất lấy làm hân hạnh, nắm chặt tay Niên Trưởng siết mạnh:

- Dạ, em kính chào anh. Biết Niên Trưởng từ lâu, hôm nay mới được diện kiến. Niên Trưởng khỏe không ? Gia đ́nh thế nào ? Anh c̣n làm việc hay đă về hưu ? Blah ...blah ...blah ...

Anh hỏi nhiều quá, Niên Trưởng không kịp trả lời, chỉ biết trố mắt nh́n anh.

Chờ đến lúc anh ngừng nói để ...thở, Niên Trưởng mới từ từ nói:

-Tao không phải là ông Một. Tao là Mă Mậu, cùng đại đội ( trung đội ? ) với mày đây.

Không thể nín cười lâu hơn, Thắng ôm bụng lăn ra đất, trong lúc Đức chưng hửng.

Anh tọng cho Thắng một quả, rồi ôm chầm lấy Mă Mậu mừng rỡ:

- Ủa, mày đây sao ! Vậy mà tao cứ ngỡ ...

Chương 2

Niên Trưởng Trần Huy Quang. Tên anh đă gắn liền với Bất Khuất từ thuở nào. Anh không chỉ d́u dắt cho mỗi một khóa 8B+C/72, suốt thời gian dài, anh từng chăm sóc rất nhiều sĩ quan tương lai có cơ duyên đến với Tiểu Đoàn 3/SVSQ. Ước nguyện của anh không đóng khung trong giới hạn quân trường. Từ khi nước mất, nhà tan, dù mang thân phận lưu vong, anh vẫn nuôi chí lớn tạo dựng một thế hệ kế thừa.

Anh ḥa ḿnh vào lũ em thật tự nhiên, chân t́nh. Anh thích tạo nét dí dỏm khiến lũ em thích thú, tâm phục. Khi gặp điều bế tắt, lũ em t́m anh nhờ gỡ bí; anh thường t́m ra hướng thông thoáng để giải quyết êm xuôi. Muốn tránh bị mài ṃn bởi thời gian, anh khuyên lũ em nên hoạt động thường xuyên, không những về thể chất mà cả về trí tuệ, tâm hồn. Anh khuyên nên bắt chước Lê Minh Thái, Tạ Huy Thái xỏ giày chạy bộ quanh nhà đều đặn mỗi ngày, giữ nét nhanh nhẹn, trẻ trung. Hăy bắt chước Vũ Ngọc Linh viết thật say những bài b́nh luận để nhận thức luôn tinh tế, nhạy bén cuốn hút người xem. Khi biết đứa em nào đó gặp trở ngại hay vướng phải vấn đề rắc rối về sức khỏe, anh luôn cố gắng t́m phương pháp, những bài thuốc giá trị để hướng dẫn cách chữa trị.

Càng ngày, bầy em càng cảm thấy rất gần gủi anh, Họ có thể thân mật ôm vai anh, có thể thốt vài câu đùa vui, góp ư tự nhiên, mà không c̣n vẻ nghi ngại trước đây như đối với một bậc cao niên, một niên trưởng.

Anh Quang kính ! Bầy em của anh muốn có một lần gửi đến anh lời tri ân về những ǵ anh đă thương tặng họ. Ước ǵ có một bài viết thật đầy đủ về anh, tiếc là những thông tin vui, lạ... nghiêm túc về anh th́ chưa ai thu thập được. Có thể một ngày không xa, họ sẽ tiếp nối để thực hiện việc đó.

Một lực lượng Bất Khuất hùng hậu ở quê nhà ngày càng tạo một thế gắn bó mạnh mẽ.

Anh dẫn dắt đàn em đi ủy lạo, thăm viếng bạn bè. Không có buổi quan hôn, tương tế nào thiếu anh. Anh vốn ăn chay trường, lại không ăn được nhiều, vậy mà anh thích góp mặt trong các buổi hội ngộ chỉ để vui với các vui của bầy em, cười với những phá phách hồn hậu, ngậm ngùi với những mất mác, âu lo mà lũ em vốn đă bị dồn vào thế yếu.

Giống như mọi người, anh yêu những bài viết của Trần Thành Kiệt, xót xa khi hay tin Kiệt chợt vướng một bất hạnh lớn trong đời. Từ xa, anh gửi lời an ủi đến đàn em, cầu mong em bảo toàn sức khỏe, rồi sẽ cung cấp đời những mảng văn hay.

Niên Trưởng Vũ Huy Chính. Anh vừa là người thầy, người anh, anh c̣n là con chim đầu đàn d́u dắt đàn em vượt lên cái u ám, tối tăm. Theo lời Nguyễn Phúc, ngày giỗ 49 ngày của Nguyễn Ướt, Bất Khuất nội tập trung đến con số trên dưới 40, sẽ là một tập hợp đông đảo đáng quư cho Bất Khuất chúng ta (không như ở San Jose hôm 19 tháng 6 vừa rồi, Uông Tiến Lợi năn nỉ khan cổ mà chỉ tập trung được 9 mống). Điều đó chứng tỏ sự dẫn dắt của anh vô cùng hữu dụng.

Viết về anh, lẽ ra là công việc của mấy cha "Nội", của Tôn Văn Mạnh, Nguyễn Phúc, của Phạm Quang Chiến, Phạm Diên Hồng ... Nhưng có đứa lỡ ... leo rào, xin bạn bè rộng ḷng tha thứ, và kéo chân nó lại. ( cái máu tếu nó ăn sâu vào trong óc, có viết cỡ nào, rồi cũng đi chệch hướng ).

Bất Khuất có một người anh rất gần, luôn bám sát ghi nhận từng nét, từng dáng vẻ của bầy em bất kể sự kiện lớn nhỏ nào.

Nguyễn Thời Tín là tên anh. Anh xuất thân khóa 1/71 TĐ. Bầy em quen thuộc h́nh ảnh anh với chiếc máy ảnh kè kè. Anh ẩn ḿnh trong bóng tối, chỉ im lặng cười cuời, rồi âm thầm, lặng lẽ chấm phá, tô điểm nên những h́nh ảnh nổi bật, đẹp đẻ, giúp đàn em lưu lại ngày sau. ( viết đến đây, chợt nhớ tới câu hát: anh lặng lẽ đi cạnh, tô điểm đời em ..., nghe cải lương chi lạ. Mà lại đúng với hoàn cảnh của anh và ...em ).

H́nh như có lúc anh lẩm bẩm:

- Chắc kiếp trước mắc nợ đám Bất Khất này, nên bây giờ cứ phải lẽo đẽo theo trả nợ chúng.

Anh Tín ơi ! Anh đâu có biết bọn em thương quư anh biết dường nào ! Không có anh th́ đâu ai biết Bất Khuất chúng em có những buổi Hội Ngộ tưng bừng, vui vẻ như thế. Xin được thêm một lần ghi nhận và cảm ơn công sức anh dành cho chúng em.

Sẽ gặp lại anh trong những ngày tới.

Phần 2

Thiếu dữ liệu, gọi Hữu Thắng cầu cứu. Chàng hỏi:

- Viết tường thuật hả em ?

- Dạ. Nhưng cạy không ra chữ, anh ơi ! Viết chuyện trời ơi, đất hỡi th́ dễ. Viết một lần cho đàng hoàng trong đời th́ khó như ăn ḿ bằng ...muỗng.

Chàng hể hả một cách ... cạn tàu ráo máng:

- Đáng kiếp ! Hề Tùng Lâm mà ráng đóng tuồng cho giống Thanh Sang !

Thấm thía và hối hận v́ không biết liệu sức mà trèo cao. Bèn chơi màn bán cái, nhưng đách có thằng nào chịu nhận. Thế là ôm-sô, bèn lắc lư, lèo lái t́m đường thoát ...xác ...

Bây giờ, lôi cái tựa đề của bài viết ra tán chơi. " Chuyện Đang Chờ Đề Tựa ". Nó nhờ bạn đặt lại tên tựa đề giùm . Bạn bè giúp nó thử đặt vô số đề tựa như: Gặp Nhau Tóc Hoa Râm, Ngày Dài Trăn Trở, Kỷ Niệm 42 Năm Bất Khuất Một Thời Để Nhớ, Khách Sạn Ngàn Sao ... Bạn đâu biết là nó muốn ...né. Nó hăm là sẽ cho câu chuyện dài lê thê, nhưng nếu ngu ngu mà đặt chủ đề cho câu chuyện th́ sẽ bị ...ngọng sau đó không lâu, v́ hết chuyện để kể ... ḷng tḥng. Ngay từ đầu, nó muốn đặt tựa là " Chuyện Không Có Chủ Đề ", nhưng sợ bị bạn ném đá, mắng mỏ:

- Thằng ấm ớ ! Không có chủ đề th́ kể cái ǵ ! Nói mà không biết nói ǵ th́ tốt nhất là khóa mơm lại.

Nhưng ư của nó là bạn hăy cùng nó cù cưa, cù nhầy, để có chuyện mà tán cho vui cửa, vui nhà. Mà ngộ thiệt, ở đâu có tào lao, ti toe là y như rằng ở đó có nhí nhố, có nụ cười. Và ai cũng cần nụ cười. Nếu tạo được càng nhiều nụ cười càng tốt ....

Chuyện kể sau đâu mới đúng là lăng xẹt, v́ chẳng dính dáng ǵ đến Bất Khuất chúng ta.

Chỉ tại Kiến Hôi hối quá, nên lôi ra viết đại.

Vợ rủ nó book tour đi chơi vài ngày. Nó ( vai chính trong chuyện này ) không c̣n trẻ , bạn phải hiểu nó là một thằng già 6 bó cộng thêm 3 năm tuổi vừa cày vừa hưởng. Chưa hề đi tour như thế bao giờ, nó khoái lắm, gật đầu ngay, không đắn đo, sợ vợ đổi ư.

Tour khởi hành từ San Jose. Số người trong đoàn trên dưới 40. Thằng tour guide khoảng 35 tuổi, người ta gọi nó là Huy Địa, v́ nó vừa mập, lại có cái đầu được cạo nhẵn bóng. Huy Địa được trang bị một kiến thức rất phong phú, cái máu tếu của nó có duyên không thua Thầy Chạy hay Kiến Hôi là mấy. Nhờ sự dẫn dắt của Huy Địa, chuyến đi trở nên hào hứng, vui nhộn.

Rất t́nh cờ, trong đoàn có một ẻm ( vợ không cho hỏi tên ) dắt theo 2 thằng con, không có chồng đi theo, chắc thằng chồng bận cày kiếm tiền cho vợ đi chơi. Trong 2 thằng con, có một thằng giống y chang Huy Địa. Nếu tách thằng nhỏ và Huy Địa ra khỏi nhóm để chụp một tấm h́nh riêng, quả t́nh hai đứa nó hệt như 2 cha con. Thế là có chuyện để đàm tiếu, để ầm ỉ suốt chuyến đi.

Thằng con bỏ vợ chồng nó xuống San Jose khi trời vẫn c̣n tối. Chuyến đi khởi hành lúc 5 giờ sáng trực chỉ Hollywood Studios Universal. Giữa đường, xe dừng lại để thiên hạ kiếm Mc.Donald bỏ bụng. Khi xe chạy ngang bất cứ một địa danh đặc biệt nào, Huy Địa lại lôi mớ khiến thức tích tụ ra, kể lại để mọi người có dịp hiểu thêm.

Họ đến Hollywood Studios Universal vào lúc 10 giờ sáng.

Nó rất mê điện ảnh. Từ hồi c̣n mài đũng quần ở nhà trường, nó đă cố gắng bắt chước từng dáng đi, cái nụ cười nửa miệng, đến cả ánh nh́n mọng nước của chàng Alain Delon, rồi mơ một ngày nào đó, nó cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ như thần tượng của ḿnh ( chưa kịp làm ǵ hết, th́ bị hốt vô Thủ Đức ). Lần này có dịp ghé Hollywood, giấc mơ muốn trở thành minh tinh lại trỗi dậy. Nó háo hức hơn bao giờ hết. Nó nghĩ, già chát như Michael Cain, như Robert De Niro vẫn c̣n có vai diễn kiếm bạc triệu, th́ với số tuổi 63 của nó không phải là hết hy vọng. V́ tin tưởng thế, nó hăng hái, kiên tŕ, kể cả gồng ḿnh lăn lóc vào mọi ngơ nghách của phim trường, xem thử ḿnh có được ai ... khám phá ra không.

Vào xem show Water World, nó nhú lên cao hơn thiên hạ, vẫy tay múa chân, ḥ hét vang trời, muốn chơi nổi hơn diễn viên đang tŕnh diễn lôi cuốn dưới kia. Xui quá ! Chẳng ai chú ư đến nó.

Vào xem show những tiểu xảo của phim ảnh, nó cứ đảo mắt t́m kiếm Quentin Taratino có quanh quẩn đâu đó không. Nó xục xạo trong đám đông hy vọng t́m thấy một tay đạo diễn tên tuổi nào đó đến bắt tay mời nó kư hợp đồng. Nhưng không có ai ! Không thấy ai cả ! Hy vọng của nó tàn dần theo buổi chiều đang lịm tắt nắng. Thế là hết. Nó không c̣n cơ hội trở thành diễn viên điện ảnh. Nó không thể ở lại để ...ṃ mẫm tiếp, v́ ngày mai, tour sẽ dẫn nó đến một nơi khác vui chơi. Vỡ mộng ! Hồi trước th́ bị ... Thủ Đức hốt, lần này th́ không đủ thời gian nán lại phim trường. Thôi th́, phần số ! Đỗ thừa số phận chẳng ích ǵ. Vă lại, nếu làm giỏi việc nào khác th́ cũng sẽ được biết bao người ngưỡng mộ. Bạn nó đấy ! Bảy Chà nè, Điệp Hạ Sĩ nè, Thái Phù Thủy nè ! Họ canh me chụp mấy tấm h́nh tuyệt tác, rồi tung ra cho cả thế giới chiêm ngưỡng. Tiếng tăm của họ không vang dội đó sao ?! C̣n chàng Mưa Nguồn, cây viết lừng danh Bất Khuất nữa kia ! Những bài b́nh loạn của chàng, người ta đọc đến đâu nổi gai ốc đến đó, không phải là đáng nhớ đời hay sao ?!

Thế là, phiến đá sầu không c̣n đè nặng tâm tư, hơn nữa, không thể cơng nỗi buồn dong ruỗi suốt cuộc chơi ( chắc chắn sẽ bị vợ mắng ), ṇ đành nhái theo Đức Huy hát bài con tim đă vui trở lại, theo tour qua Nevada, đến Las Vegas để kịp xem nhạc nước ở Casino Bellagio ...

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, đoàn trực chỉ hướng về hốc núi Grand Canyon, một thắng cảnh hùng vĩ đáng chiêm ngưỡng.

Vách núi đá chuyển màu theo từng mức độ ánh sáng mặt trời chiếu xuyên vào chúng. Tại Eagle Point, h́nh con Đại Bàng sải dài đôi cánh hiện trên vách núi xa kia. Nó dẫn vợ ngập ngừng bước vào ṿng cung Skywalk, dù đôi chân run lập cập vẫn hi hí mắt nh́n xuống xuyên qua lớp kính dầy để thấy cái thung lũng sâu hun hút rợn người ( lấy can đảm nh́n xuống để cảm thấy ... không bị tiếc 35 đồng tiền vé váo Skywalk ).

Huy Địa c̣n giải thích thêm rằng vùng Grand Canyon chỉ tồn tại duy nhất một loại xương rồng được hóa thân từ một loại san hô sống dưới đáy biển hằng triệu năm về trước ( cái vụ này, chắc Điệp Tú có t́m hiểu, chàng sẽ cho biết nay mai ).

Trên đường về lại Las Vegas, Huy Địa đề nghị đêm đó có show của David Copperfield rất đáng xem, nếu ai thích, ḿnh nên order vé ngay bây giờ. Riêng vợ chồng nó, không có ư định tham gia.

Huy Địa đếm đầu người kiểu nào không biết, mà đêm đó dư ra 2 vé không người nhận. Thằng con gọi lên pḥng năn nỉ 2 vợ chồng nó:

- Cứu con với !

Bà mẹ ! 130 đồng một vé chứ đâu ít ! Với lại ăn ngủ, chơi bời loạn cào cào mấy hôm nay đă làm thân già uể oải. Nhưng thôi kệ ! Tội nghiệp thằng con, với lại cũng ham vui, nên 2 vợ chồng thay đồ ( chưa kịp làm mẹ ǵ... ) chạy xuống cứu thằng con.

Show diễn bắt đầu lúc 10 giờ đêm. David Copperfield bước ra sân khấu, dáng dong dỏng cao ( như nó ), từ tốn, thân thiện, gần gủi với khán giả ( không thân thiện sao được, nếu láu cá, ai thèm bỏ tiền ra coi show ). Chàng thuộc típ người tiếu không cần bài bản, nghĩa là ... đụng đâu chơi đó ( y chang như ... Cụ nhà ḿnh ). Chàng nói tiếu kiểu ǵ không biết, mà khán giả rú lên cười nghiêng ngữa. C̣n nó, bạn biết, tŕnh độ Anh ngữ của nó đâu có bao nhiêu. Vừa đặt chân đến Mỹ đă phải cắm đầu kiếm tiền lo gia đ́nh, đâu có thời gian học hành, nên khả năng đàm thoại chỉ vừa đủ trong công việc, trong khi cái joke của Mỹ đâu khác Việt Nam, cũng lắc léo, méo mó, dương đàng đông nhưng kích đàng tây, nên phải là dân bản địa mới thấm ư. V́ thế, nó chỉ im lặng theo dơi, không dám tham gia cổ động hay hùa theo khán giả để cổ vũ cho show diễn. Nhưng ông David này lại có thói quen kéo khán giả lên sân khấu để hợp tác làm nhân chứng cho buổi diễn của chả. Xen kẽ những tiết mục, chàng ôm một mớ đĩa nhựa ném về phía khán giả, nếu người nào bắt dính đĩa nhựa ấy, tức là có cơ hội được lên sân khấu diễn chung với chàng.

Có lần, chàng ném 4, 5 chiếc đĩa đi để chuẩn bị tiết mục kế tiếp. Số người bắt được, hí hửng đứng lên tham gia tiết mục. Có một thằng cũng bắt được, đứng lên ú ớ nói ǵ đó rồi ném chiếc đĩa đi chỗ khác. Nó thấy chiếc đĩa bay về hướng nó, nó chơi t́nh vờ, làm như không thấy. Xui cho nó, chiếc đĩa rơi ngay sau lưng nó. Thằng khán giả ngồi kế nó cũng cắc cớ, khều vai nó nói:

- It's belongs to you !

Thằng con cay đắng, bèn lừng khừng đứng dậy.

Có lẽ phải diễn giải tiết mục này một chút để bạn hiểu nó muốn kể cái đách ǵ:

David kể rằng, ngày xưa, cha chàng có một chiếc xe hơi. Cha chàng đă dùng chiếc xe này chở chàng đi khắp chân trời góc biển. Chàng c̣n nhớ như in bảng số xe màu ǵ, số mấy ... Chàng show cho khán giả thấy một hộp thủy tinh trong suốt, bề cạnh khoảng 4 tấc, bên trong chứa bọc vải đựng ǵ đấy, được khóa cẩn thận bằng 2 ổ khóa. Giữa sân khấu được đặt một tấm bảng mà David sẽ ghi lại sự trả lời từ những câu hỏi mà chàng đặt ra cho những người chộp dính đĩa nhựa chàng ném trúng.

Lúc này, chàng mới đặt câu hỏi với họ. Chàng hỏi mỗi người một câu hỏi.

Câu hỏi cho người đầu tiên:

- Anh muốn chiếc xe của cha tôi màu ǵ ?

Người đó trả lời:

- Màu xanh da trời.

Chàng viết lên bảng: màu xanh da trời. Chàng hỏi tiếp người thứ hai:

- Ông đoán nó hiệu ǵ ?

- Có lẽ hiệu Chevrolet.

Rồi người thứ ba:

- Xe thường hay mui trần ?

- Mui trần.

Tới phiên nó, chàng hỏi:

- Mày từ đâu tới ?

- Việt Nam.

- Mày có biết bảng số xe của ba tao màu ǵ không ?

Chàng hỏi nhanh quá, nó nghe không kịp nên thộn mặt ra. David thấy nó lóng ngóng, chàng bồi thêm:

- Coi ḱa ! Ruột gan nó lộn xộn rồi. Không chừng nó không nhớ ḿnh bao nhiêu tuổi nữa. Vậy chứ tao hỏi mày: quần xịp của mày màu ǵ ?

Nó càng hoảng, cúi xuống hỏi vợ, rồi bất th́nh ĺnh ngẩn lên trả lời đại:

- Màu grey !

- Vậy chứ cũ hay mới ?

Đến lúc này th́ nó ...chơi luôn:

- Cũ !

David ngẩn mặt cười khở khở rồi nói với mọi người:

- Quá thảm ! Đồ lót của ḿnh mà c̣n không nhớ, phải hỏi vợ mới trả lời ra ... Bây giờ, bảng số xe của ba tao có 3 chữ và 4 số. Mày đoán 4 số đó là số nào ?

Vợ nhắc tuồng, nó nói theo:

- 2436 .

Chàng hỏi đến người thứ 5:

- Anh thích 3 chữ ǵ ?

Người thứ 5 trả lời :

- AGN.

Chàng ghi lại đầy đủ từng phần trả lời của 5 người.

Sau đó, David mời nhóm người đó lên sân khấu. Nó cũng lót tót đi theo. Năm người đứng theo vị trí đă được định sẵn. David bảo nó đến lấy xâu 2 ch́a khóa từ tay một trong những người mà đệ tử của chàng đă trao cho họ khi họ đang giữ trong tay chiếc đĩa. Chàng biểu nó giữ một ch́a, c̣n ch́a kia giao cho thằng thứ 5 đứng kế bên. Xong, chàng bảo hai đứa dùng ch́a mở hai ổ khóa của hộp thủy tinh, lấy bọc vải ra, bảo nó ôm thật chặt trước bụng. Copperfield làm phù làm phép một hồi, rồi biểu nó mở bọc vải ra. Kỳ lạ thay:

Trong bọc vải ấy là cái bảng số xe cũ mèm màu xám mang biển số: AGN2436 mà chàng đă ghi rơ ràng trên bảng trước đây.

Đệ tử của chàng rinh lên sân khấu 2 trụ bự bằng hy nốc cao khoảng 8 tấc, biểu nó và thằng thứ 5 kế bên quỳ xuống ôm cứng mỗi đứa một cái trụ, rồi họ phủ một tấm bạt lớn lên đầu hai đứa. Sau một hồi sấm sét inh ỏi, họ kéo tấm bạt ra. Ối chà chà:

Trên đầu hai đứa nó là chiếc xe Chevrolet mui trần màu xanh da trời đáp chễm chệ trên hai trụ hy nốc, chiếc xe của cha David mà chàng đă khoe từ đầu tiết mục. Lạ thay, trên xe đă có sẵn cái bảng số méo mó màu xám mang số AGN2436, tương tự như bảng số nó ôm trước bụng khi năy.

Tiết mục chấm dứt trong tiếng vỗ tay vang dội hí trường. Đối với nó, tiếng vỗ tay sẽ không bao giờ chấm dứt trong ước mơ trở thành minh tinh điện ảnh xếp ngang hàng với Alain Delon.

David Copperfield nồng nhiệt bước đến siết chặt tay và cảm ơn rối rít v́ sự tham gia ... xuất sắc của nó. Xém chút nữa, David đă định hỏi nó số phone để ...kư hợp đồng hợp tác làm ăn.

Bạn không thấy sao ? Nó đă có một buổi biểu diễn trước đám...rất đông người, diễn một cách ... ngang cơ với trùm ảo thuật gia David Copperfield ngay tại MGM ở Las Vegas.

Nó yên tâm về nhà, ngồi nhịp gị, chờ các tay đạo diễn lừng danh Hollywood gọi phone tới kư hợp đồng ...

Phần 3

Một ngày cuối tháng tám năm hai ngàn mười sáu.

Buổi sáng trời trong. Trên tầng cao, nh́n xuyên qua ô kính cửa sổ máy bay, anh thấy nắng tỏa nhẹ miên man. Bầu trời xanh ngắt, không gợn một áng mây.

Bên dưới, ḍng sông Sàig̣n uốn lượn, như muốn ôm trọn lấy một Sàig̣n đô thị đang từng ngày phá bỏ những quy luật cũ, ḥng vươn đến một tầm với nào đó để đuổi theo sự tiến hóa của xă hội nhân sinh.

Rồi con tàu chúi mũi ghim xuống phi đạo, giảm dần tốc độ trước khi ngừng hẳn. Vợ chồng anh thở mạnh một hơi dài thoải mái, như vừa trút bỏ 18 giờ cực h́nh gắn với con tàu.

Gương mặt sắc lạnh của cậu công an kiểm soát nhập cảnh chợt nhoẻn nụ cười khi nh́ thấy tờ năm đồng được kẹp trong cuốn sổ thông hành mà anh vừa tŕnh duyệt. Khi nhét năm đồng vào cuốn sổ, anh tự hỏi phải chăng ḿnh đang làm hư tuổi trẻ Việt Nam ? Nhưng chắc chắn một điều rằng, anh không muốn hứng chịu những rắc rối không đáng có ngay từ đầu chuyến đi. Quái lạ ! Vấn đề khập khiểng lại chỉ xảy ra ở đất nước Việt Nam yêu mến của anh.

Cậu công an vui vẻ trao trả cuốn sổ thông hành và nói:

- Con chúc hai bác một chuyến về thăm quê hương thật vừa ư.

Anh gật đầu cảm ơn, rồi đẩy xe hành lư ra cửa phi trường.

Nắng Sàig̣n hừng hực. Cái nóng như đổ lửa xuống mặt đường. Cái nóng táp thẳng vào mặt anh, vào thân thể anh, như thể muốn đẩy ngược anh vào lại bên trong cửa kính phi trường. Anh chực muốn tháo tung áo, quần trên người ḿnh cho mát...

Ngày xưa, cái ngày xưa dịu dàng kỷ niệm, Ngô Thụy Miên đă tựa vào ḍng thơ Nguyên Sa dệt nên bài hát:

Nắng Sài g̣n anh đi mà chợt mát,
bởi v́ em mặc áo lụa Hà Đông .
...
Anh đă yêu màu áo ấy vô cùng ...

Sài g̣n hôm nay, em không c̣n mặc áo dài tha thướt lụa Hà Đông, các em thích mặc váy thật ngắn, quần short hở mông trắng muốt, nhưng vẫn không làm Sài g̣n trở lại dịu mát hơn.

Anh năn nỉ cậu tắc xi mở hết mức cái máy lạnh trong xe cho anh thở.

Ôi ! Thầy Trần Bích Lan ! ( anh là học tṛ của nhà thơ Nguyên Sa năm đệ nhất ở trường Văn Học Phan Than Giăn Sài g̣n ). Bài thơ Áo Lụa Hà Đông của thầy chỉ c̣n là kỷ niệm một thời yêu dấu. Nó đă bị Sàig̣n ngược xuôi hôm nay cuốn vào dĩ văng.

Ḍng xe cộ dầy đặc vây chặt chiếc tắc xi anh ngồi trong đó. Nó đẩy chiếc tắc xi nhích từng chút một cho đến khi về đến nhà của đứa em.

Vừa bước vào cửa, anh vội tháo tung quần áo, chỉ chừa mỗi chiếc quần đùi. Đôi mí mắt như bị treo hai túi đá nặng, chỉ chực chờ xụp xuống, cơn buồn ngủ luôn dật dờ, muốn quật anh ngă lăn xuống giường.

Thế đấy, một giấc ngủ ban ngày ...

Hôm sau, anh gọi Hoàng Giang, người mà anh hứa sẽ liên lạc khi về thăm quê:

- Giang ! Tao vừa về tới. Tao muốn rủ mày uống cà phê. Có rảnh không ?

-Bà mẹ ! Mày làm tao kẹt. Tự nhiên rủ ngang hông. Tao có cái hẹn với khách sáng nay. Để tao sắp xếp xem sao.

Hoàng Giang. Cái tên mà đă có lần anh muốn đổi thành Ḍng Sông Phù Sa Ngọt Ngào Trù Phú Em Đềm. Bây giờ, anh mới thấy cái tên đó không hợp với nó tí nào. Hoàng Giang bây giờ là cái mỏ làng, xông xáo, nhiệt t́nh, năng nổ không chê vào đâu.

Nó nói không cần máy trợ âm, mà từ làng trên đến xóm dưới đều nghe rơ không thiếu một chữ.

Một phút sau, Hoàng Giang gọi lại:

- Mày ở đâu ? Cho tao địa chỉ. Tao sẽ ghé, dẫn mày đến quán cà phê cóc của Ướt Tarzan. Tao sẽ hú phe ta. Thằng nào rảnh sẽ tạt ngang gặp mày.

Thế rồi tụi nó, mỗi thằng một xế, trực chỉ đến quán cà phê cóc của thằng bạn vắn số vừa trả xong nợ đời.

Anh leo lên chiếc Dream của đứa em.

Anh chưa quên loại Dream này là ước mơ vàng son của biết bao người. Người ta ngưỡng mộ nó như một giá trị huy hoàng suốt nhiều năm dài. Nhưng bây giờ, sự đào thải của thời gian đă làm nó không c̣n bao nhiêu giá trị.

Anh chợt nghĩ, thân phận ḿnh sao giống chiếc Dream này quá. Thời vàng son đă qua rồi, giờ chỉ c̣n là sự lỗi thời và già nua.

Anh về thăm quê, thăm bạn bè. Anh không có ǵ để mang theo.

Anh đến thăm bạn bè bằng chiếc Dream cũ kỹ, bằng chiếc áo thun và chiếc quần đùi. Nhưng nhiều hơn hết, anh có cả một tấm ḷng.

Người ta không thấy anh mặc áo gấm, không mang hia, không đội măo ( v́ hoặc là anh không có, hoặc là v́ ... nóng quá chăng ? ).

Anh trải ḷng ḿnh nghe bạn bè tâm sự. Anh thấy bạn bè anh đang vật lộn với bài học sinh tồn, đang lặn hụp trong ḍng nước đục, cố ngoi lên t́m hơi thở trong lành. T́m cách thích nghi với hoàn cảnh, hay sẽ bị đào thải trong tuyệt vọng ? Bạn bè anh phải tự t́m câu trả lời cho chính ḿnh.

Anh thấy bạn ḿnh hầu như phải chấp nhận một hoàn cảnh chẳng đặng đừng. Một Nguyễn Huệ luôn sẵn sàng cho một cuộc gọi xe ôm, một Oanh Đồ Tể ( xin lỗi, chỉ để phân biệt với người khác ) chỉ rảnh rỗi đấu láo năm ba câu sau khi đă xong một ṿng giao hàng cho mối lái, một Thành Cơm có đôi giờ thăm bạn vào buổi sáng trước khi bận rộn với quán sá lúc trưa chiều.

Anh c̣n thấy một Lưu Tấn Lộc luôn bận rộn với cái quán tạp hóa thiếu người trông coi. Nhắc đến Lưu Tấn Lộc, anh bỗng bậc cười v́ cái Nick Email của nó. Chẳng biết ai xúi nó lấy Nick Name là Loc Whisky ! Nghe cứ tưởng là bợm nhậu, chắc Ó Diện xúi đặt chứ không ai. Hoàng Phượng thú nhận đă quăng vội đứa cháu, nhờ ai đó trông giùm để phóng tới ḍm mặt anh dài ngắn thế nào. C̣n Lê Công Tâm th́ rù ŕ với anh đủ thứ chuyện từ sau cuộc đổi đời thê thảm.

Anh thấy Lễ Bàn Cờ ôm cái chân cà nhắc đến bước thời gian, nghe Xuân C̣i Hụ kể hoàn cảnh đẩy đưa h́nh thành dịch vụ gắn c̣i cảnh báo trên xe cứu thương và cảnh sát ...

Hoàng Giang bảo anh đốt cho Ướt một nén nhang.

Anh rẽ vào cái hẻm nhỏ dẫn đến nơi trú ngụ của vợ chồng Ướt. Nơi được gọi là nhà của hai người, có chiều ngang chưa tới ba mét, dài năm, sáu mét ǵ đó. Bàn thờ của Ướt là một tấm ván vuông, được đóng dính trên bốn cái chân gỗ ọp ẹp. Sau làn khói mỏng manh, anh có cảm giác đôi mắt của Ướt buồn đến vậy ! Bạn đă buông tay chấp nhận một đời thua thiệt sao ?

Xin chúc bạn một giấc thật b́nh yên, không c̣n trăn trở, khắc khoải cho một đất nước c̣n quá nhiều rối ren, hỗn loạn...

Chúc bạn một giấc thật b́nh yên, không c̣n trăn trở, khắc khoải cho một đất nước c̣n quá nhiễu nhương, đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của nó.

Ngồi với nhau đến quá trưa, họ chia tay để trở lại người nào việc nấy và hứa sẽ gặp nhau vào buổi hẹn kế.

Một buổi chiều thứ năm.

Sàig̣n vẫn đông đảo, ồn ào và vội vă.

Lộc Whisky và Hoàng Phượng trên chiếc Cub 81, anh và vợ trên chiếc Dream đời xưa cũ kỹ. Họ hướng về nhà vợ chồng Hoàng Giang, nơi sẽ có buổi họp mặt nhỏ hứa hẹn nhiều ấm cúng.

Hoàng Phượng dẫn họ leo lên chung cư nhà vợ chồng Hoàng Giang. Anh đă ngờ ngợ rằng không đúng hướng, v́ Hoàng Giang đă chỉ cho anh bữa trước, nhưng không dám căi v́ tự thấy ḿnh không phải thổ địa. Ḅ lên tận lầu 3 th́ đúng là không phải nhà Hoàng Giang.

Hoàng Phượng phờ phạc rút ống bơm trợ thở ra chọt vào họng, c̣n Lộc Whisky v́ khệ nệ vác thùng bia, hai thằng thở hào hển, mặt xanh lè như vừa vượt xong đoạn đường chiến binh. Ở đầu bên kia, Hoàng Giang í ới:

- Quán nhậu ở bên đây nè, mấy cha !

Thế là, lại h́ hục ḅ xuống để qua bên kia mà ...leo lên ( mà tận lầu 3 chứ đâu ít ).

Anh lầm bầm :

- Kiểu thổ địa này, quả không linh tí nào !

Chị Linh, vợ Hoàng Giang đăi họ món cá lóc nướng đặc biệt quê hương, mà trong đó có vài ngọn rau lần đầu tiên anh được thưởng thức.

Anh được dịp nh́n lại chàng Pháo Thủ Mũ Xanh Tôn Tẩn. Chàng nói:

-Tui phải phóng từ Đồng Nai đến đây để chỉ gặp bạn một phát, v́ buổi hẹn tới, tui không đến được. Ḿnh từng hết lời, hết tiếng trên diễn đàn, nhưng chưa hề uống với nhau một giọt bia. Thế nên, chúng ta sẽ đổ bia cho ngập nhà Hoàng Giang bữa nay xem sao !

Hoàng Giang cất giọng không cần mi-crô:

- Xả láng. Nhà Hoàng Giang không bao giờ thiếu bia đăi bạn hữu.

Phúc Thầy Chạy tông cửa xông vào:

-Tụi bây đă uống mấy thùng rồi mà la dữ vậy ? Chờ gửi xe dưới nhà, đă nghe tiếng Hoàng Giang lồng lộng, làm tao nôn nao quá chừng. Chỉ đến muộn, bị mang tiếng là ...đá gà chết th́ thiệt là ...chẳng anh hùng t́ nào.

Hồng Hà cười khở khở:

- La nhiều chứ uống bao nhiêu. C̣n cầm được ly bia tức là c̣n đủ ngon rồi, bạn hiền ạ !

Thế rồi chuyện này tiếp nối chuyện kia, thỉnh thoảng có vài ư kiến phang ngang bổ củi, họ kể đủ thứ trên đời, rồi cười nghiêng cười nghữa.

Sự chu toàn, vén khéo của chị Linh, chị Hồng Hà nhắc anh nhớ đến tấm t́nh cảm nồng nhiệt của chị Tuyết, người bạn đời gắn bó từng ...cen ti mét của Việt Nghĩa Vụ. Bất Khuất vô cùng may mắn khi có hai đôi vợ chồng tuyệt vời, luôn trụ vững để làm điểm tựa cho anh em tụ tập ở mỗi hai góc phương trời.

Thật không công bằng khi chỉ nói đến hai đôi vợ chồng này, trong khi c̣n cả một dàn nữ tướng của họ được tŕu mến đặt tên là Đại Đội 36 luôn đứng sau hổ trợ, thúc đẩy các anh t́m về tụ tập bên nhau.

Anh rủ Hoàng Giang tổ chức một buổi họp mặt bỏ túi đơn sơ để thêm một lần xác định rằng, dù ... vật đổi sao dời, anh em Bất Khuất vẫn luôn sát cánh hợp quần. Hoàng Giang hứa chắc như đinh đóng ...ván ép rằng:

- Dù với một ly trà đá và gói đậu phọng rang ...không muối ( ngừa tăng xông ), anh em cũng sẽ tụ lại với mày.

...Rồi ngày hẹn cũng đến.

Chiều Sàig̣n vẫn nắng cháy da. Người ta vẫn vây bọc, chen chúc nhau khắp các ngă đường.

Lưu Tấn Lộc ghé ngang cơng anh theo bằng chiếc Cub 81 vang bóng một thời. Anh hỏi:

- Mày biết đường Cao Bá Nhạ, nơi có quán cơm của ...anh hai thằng Hoàng Giang không ?

- Nhớ loáng thoáng. Mà lo ǵ ! Không biết th́ hỏi thăm.

Đang chạy ngon trớn, chiếc Cub 81 bỗng tịt ngang, không chịu bắt lửa.

Hai thằng xề vào lề, ngồi bẹp xuống lôi đồ nghề ra ...cạo bu ri, thiệt là một h́nh ảnh quư hiếm để đời giữa Sàig̣n phô trương trọng ngoại hôm nay.

Mà cũng may, chiếc xe nổ máy trở lại như để khẳng định sự bền vững với thời gian của chủ nó. Hai thằng lại leo lên xe, phóng tiếp.

Chiều nay, quán cơm của con Hoàng Giang có vẻ như chỉ để dành cho họ họp bạn. Rồi từng người, từng nhóm dần dần kéo đến. Tay bắt mặt mừng, chuyện thời sự thế giới, chuyện ân oán giang hồ, những kỷ niệm dịu êm lẫn oai hùng nổ ra như pháo giao thừa năm nọ.

Ó Chiến ở tận Long Khánh xa xôi cũng chạy xuống Sàig̣n để bắt tay anh. Dù nhà ở măi Vũng Tàu, Dũng 334 cũng ráng nấn ná ở lại gặp bạn. Con gà lông vàng Hoàng Phượng không uống được nhiều mà cứ thích chạy từ bàn này qua bàn kia cụng ly lia lịa. Dân chơi Long An th́ quạo hơn, chơi luôn một xế hộp phóng lên tận đây để thách anh một ly bia. Thạch Ḷ Rèn trố mắt:

- Ối ! Tại sao thằng Long Trà lại dám ...cao hơn tao ?

Quới Lúa th́ thích kẹp cổ anh lôi về Long An để khoe đám ruộng nhà ḿnh. Tôn Ngộ Không Khều vai anh, lè nhè:

- Có đề tài để viết rồi đó em trai. Ráng viết cho thật say nghe em ...

Anh nh́n đám bạn của ḿnh. Họ là những chàng trai của bốn mươi ba năm về trước. Ngày đó, họ có đầy ắp ước mơ, gánh nặng trên vai hoài băo hết ḷng phụng sự quê hương, chấp nhận dấn thân để đất nước được quang vinh. Nghiệt thay, thời thế đă nhấn họ ch́m xuống tận đáy cuộc đời. Không có ai cứu họ hết ! Không ai cả ! Họ phải tự cứu ḿnh trước khi bị dập vùi tan xác. May mắn thay, các bạn của anh vẫn c̣n đó, vẫn đứng vững trên đôi chân của ḿnh dù xác thân đă mang đầy thương tích. Bạn của anh không hề bi quan, không hề yếm thế. Họ đang đặt trọng trách lên vai lớp trẻ, bầy em cháu sẽ thay thế họ dựng lại quê hương.

Và anh cũng không muốn bài viết bị dừng lại nơi đây ...

Hayward , 10/14/2016
Long Trà 334

 


VĂN CHƯƠNG

Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Những bài viết của Bất Khuất


Giấc mộng kinh hoàng  
Hồi Kư của vợ người tù “cải tạo”  
Viễn thám
Trong bóng hoàng hôn
Tâm sự cùng Nữ Sĩ Dư Thị Diễm Buồn  
Phản bội Đồng Minh hay thay đổi chiến lược chống CS
Cái áo Jacket Không Quân
Ánh sáng cuối đường hầm
Sức mạnh của đồng tiền  
Di chúc tuyệt mệnh  
Rồi tôi sẽ hạnh phúc  
Anh không chết đâu anh  
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân?  
Nồi chè của Ông Tướng  
Người cha trăm tuổi  
Hai ngày gác ở Nghĩa Trang Quân Đội
Dự lễ Phật Đản  
Từ mặt đường dậy sóng ...  
Viết cho một người lính  
Mặt trận Tân Cảnh, Kontum 1972 
Nghĩa Quân 
Chia sẻ với các em của chị
Có những chuyến tàu
Những mảnh hồn phiêu bạt ...
Cho nhau cuộc đời  
Cha và con với biển và cá  
Kẹt cứng gọng kềm

Người tù binh hồi chánh bên bờ sông Ba  
Cái bóng của vị thầy tu  
Cái nón sắt của người lính VNCH  
Trăm ngh́n nhánh khổ  
Sài-G̣n miền đất địa linh nhân kiệt
Triết lư nhân sinh - Luận về mộng mơ qua Văn chương và Triết học  
Tấm thẻ bài  
Tung cánh chim t́m về tổ ấm  
T́nh nghĩa Vợ, Chồng khi kẻ mất, người c̣n đời sống sẽ ra sao?  
Viết cho Nguyễn Viết Dũng  
Việt cộng - Việt cộng
Tháng Ba chôn súng  
Băi biển Non Nước: Một kết thúc tức tưởi, oan nghiệt 
Tiểu Đoàn 9 TQLC - Trận chiến sau cùng  
Một lần chào cuối cùng của đời quân ngũ !  
Mất Đà Nẵng  
Sự quan tâm của vị Tướng  
Saigon xưa ...cái thời xé tiền để .. thối lại !  
Giọt nước mắt của lính
BTL/HQ/V4 DH – Di tản với 3000 đồng bào  
Người lính Việt Nam Cộng Ḥa sau 30 tháng Tư  
Bàn thờ hai mặt  
Ngôi nhà thờ cổ bên ḍng sông Saigon 
Ṿng tṛn nhân quả  
Bạn tôi người lính trẻ
Nhớ kỉ niệm .…
Một lần mất mát  
Chuyện buồn người vợ tù  
Nhẩy Dù tử chiến tại mặt trận Quảng Trị 
Ngô Quang Trưởng - Cổ kim như danh tướng 
Khai bút đầu Xuân Bính Thân 2016 - Sát cộng nô hịch

Về thăm quân trường cũ 
Xuân đă tàn chưa?

Tưởng như … Mùa xuân không c̣n nữa 
Táo quân về trời 
Đi chợ... Tri thiên mệnh  
Điều bố không dặn lại

Một đời lận đận chiến tranh  
Gió mùa xuân  
Viên đại bác cuối cùng nơi phà Cát Lái 
Người vợ là một vĩ nhân

Chưa tu đă thành Phật  
Tướng Ngô Quang Trưởng - Cô kim như danh tướng

Bắc Kỳ 9 nút - Bắc Kỳ 2 nút