Page 362 - index
P. 362
Sau đó là Cha Đoàn Văn Hàm của nhà thờ nhỏ mầu đen, hình như nó đã chết, không thấy cử
Lạng Sơn, Xóm Mới đọc lời kinh giải thoát. Cuối động gì cả.
cùng, ông bà Đô cầm xẻng xúc nắm đất đầu tiên - Cứ trói nó lại rồi giao cho các đồng chí giải
đổ lên quan tài người lính trẻ. Mỗi người thân thẩy phóng, đơn vị của mình còn phải lo tiêu diệt hết
một cục đất xuống vĩnh biệt người bạn trẻ đã ra đi bọn ngụy còn lại kia, chúng nó còn ngoan cố lắm,
quá sớm. đang sửa soạn tấn công chúng ta đấy.
Chuyện gì đã xẩy ra? Tôi đang cùng với ban
chỉ huy nhẹ của đại đội tấn công bọn Việt cộng
mà? Chuẩn úy Luận đâu? Toán khinh binh đâu?
Tiểu đội đại liên đâu rồi? Ai đang nói bên cạnh tôi
mà giọng nói lạ lùng như vậy?
Tôi hoảng hốt vùng đứng lên, nhưng hai cánh
tay của tôi không bung ra được, tôi lại ngã nhào
xuống đất. Tôi đã bị trói, trước mặt tôi là một đám
nón cối, nón tai bèo đang cầm súng chĩa vào người
tôi. Một tên đội nón tai bèo cầm súng tiến lại đá
vào người tôi một cái đau điếng:
- A! Thằng sĩ quan ngụy tỉnh lại rồi. Chỉ vì mày
ra lệnh tấn công mà tiểu đội của tao bị bắn chết
Pháo binh đã ngừng bắn, khói bốc lên ngùn gần hết . . .
ngụt từ miệng hầm trú ẩn, chắc là trúng kho tiếp Thằng này vừa mới định dọng báng súng vào
liệu của bọn chúng rồi. Lệnh xung phong đã được mặt tôi thì một tên đội nón cối đứng gần đó cản
ban ra, tất cả dàn hàng ngang sẵn, cứ thế mà tiến lại mà nói:
tới, Chuẩn úy Luận chạy phía trước cùng với tổ - Bịt mắt nó lại rồi giải đi giao ngay cho anh
đại liên, đằng sau là một hàng ngang khác, do đích em du kích, tình hình không cho phép chúng ta ở
thân Trung úy Tính chỉ huy. Tôi cùng ban chỉ huy đây lâu.
nhẹ cũng nhào lên ngang hàng với Chuẩn úy Trước khi bị bịt mắt, tôi vội vàng nhìn quang
Luận. Khi chúng tôi tiến tới cũng là lúc bọn Việt cảnh chung quanh mình: Xác chết nằm la liệt, cả
cộng từ phía bên phải tấn công chúng tôi, bọn nón sắt lẫn nón cối . . . có xác còn nguyên vẹn . . .
chúng cũng rất đông, vừa bắn vừa hò hét ghê gớm. có xác chỉ còn một phần thân thể . . . tôi chưa kịp
Chúng tôi chống trả mãnh liệt, đẩy lui bọn chúng nhận ra những ai thì đã bị chúng bịt mắt lại, bắt
về phía sau để tiến tới một cửa hầm gần đó. tôi cởi giầy ra rồi hai tên ở hai bên xốc nách tôi
Bất thình lình, một tiếng nổ long trời phát ra kéo đi, mỗi lần có tiếng súng nổ là chúng lại kéo
ngay chỗ chúng tôi vừa mới chạy tới, kèm theo tôi ngồi hoặc nằm xuống rồi mới tiếp tục di
nhiều tiếng nổ phụ, quả đạn không biết từ đâu bắn chuyển. Mặc dù có hai tên nón tai bèo kè hai bên
tới, trúng ngay vào ban chỉ huy của tôi, tôi chỉ lôi đi thật nhanh, tôi cũng không thể nào bước
nghe tiếng Luận kêu lên một tiếng: theo chúng nó được, một phần vì đã mang giầy
- ÁHH . . . quen cho nên khi bị lôi đi, hai bàn chân của tôi bị
Tôi và Luận cùng với đám lính bị văng lên cao gai và những vật nhọn ở dưới đất đâm vào đau
. . . không thể nào chịu nổi, phần nữa là khi bị bịt mắt
Cả người tôi đau buốt như bị xé ra từng mảnh lôi đi, thân hình tôi bị mất cân bằng. Cuối cùng, vì
rồi rơi xuống đất, tôi không còn biết gì hết. tôi nghĩ rằng nơi đây đang ở trong vùng hành quân
Tôi tỉnh dậy khi có ai đó đang xiết chặt người của Tiểu đoàn 429, bất cứ lúc nào, những chiến
tôi lại, tai tôi văng vẳng nghe được một giọng nói hữu của tôi cũng có thể đột kích bọn du kích này
thật lạ lùng mà tôi chưa bao giờ được nghe: mà giải cứu cho tôi, nên tôi cố tình làm bộ đau
- Báo cáo thủ trưởng, đã bắt được một tên sĩ chân mà bước đi thật chậm. Xui xẻo cho tôi, dù là
quan ngụy, trên cổ áo nó có gắn một miếng vải đã tìm đủ mọi cách trì hoãn, tôi cũng không được
362
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX