Page 367 - index
P. 367
Cây Choại chắc là chỉ có ở vùng này, đó là một bay ngang, sẽ chớp tín hiệu lên, nhưng tôi chưa
loại cây cao khoảng 30cm, có lá giống như là lá được dùng miếng thủy tinh này lần nào cả.
cây “Trầu Ông”. Cây Choại có rất nhiều rễ và Khoảng thời gian từ khi Quân Lực Việt Nam
những rễ này đi rất xa, có khi dài tới 2m. Bức rể Cộng Hòa rút lui khỏi vùng II, Vùng I, Đà Nẵng .
này ra đem phơi khô, nó dai và bền như giây . . bọn Việt cộng tối nào cũng mở đài phát thanh
thừng, được dùng để . . . trói chúng tôi, để cột ghe, của chúng cho tụi tôi nghe. Chúng tôi nghe thôi
cột mái chèo, đan võng, đan lưới đựng đồ . . . Buổi chứ không tin, không tin rằng quân lực của chúng
tối ăn cơm xong, bọn cai tù cũng xỏ chúng tôi vào ta lại bỏ rơi những vùng địa đầu giới tuyến như
khoen còng ở giữa nhà, có thể thì thào nói chuyện vậy. Chúng tôi vẫn vững tin rằng, một ngày nào
với nhau chút đỉnh, có thể hát hò, nhưng chỉ hát đó, các chiến hữu của chúng tôi sẽ trực thăng vận
những bài chúng cho phép hát mà thôi. Mỗi ngày, xuống vùng này để giải cứu chúng tôi.
chúng cho chúng tôi ăn hai buổi, sáng và tối, gồm Đến ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi bọn
có cơm và muối mà thôi, buổi trưa, nhặt được cái chúng tập trung chúng tôi lại, cho nghe tin Tổng
gì thì tới giờ nghỉ, có thể nấu hoặc nướng lên mà Thống Dương Văn Minh đầu hàng, chúng tôi đã
ăn. Vì là tù binh, bị bắt không ai biết, không ai khóc hết nước mắt, không ngờ rằng chính phủ
hay, nên không có chuyện gởi thơ về cho gia đình, Việt Nam Cộng Hòa lại đầu hàng Miền Bắc, nghe
thăm nuôi hoặc tiếp tế đồ ăn. Thuốc men là thứ thì nghe chứ chúng tôi không tin.
không bao giờ có tại trại giam này. Nếu bị kiết lỵ, Chiều ngày 30 tháng Tư, bỗng có một chiếc
hãy tự kiếm đọt Bông Gòn mà nhai, nếu bị sốt rét, trực thăng bay ngang trại giam của chúng tôi,
hái đọt cây Thù Lù mà uống, nếu vẫn còn bịnh, sẽ chúng tôi mừng quá, tưởng rằng quân ta đã tới giải
được đưa đi . . . bệnh viện. Bệnh viện đây không cứu cho chúng tôi. Thảm thay, chiếc trực thăng
có nghĩa là nơi được uống thuốc được mổ xẻ, mà này không có đại liên ở hai bên hông, đã bị phòng
là một nơi không có ai chăm sóc thuốc men hoặc không của bọn chúng bắn hạ, rơi ngay tại trong
cho ăn uống gì cả, cứ tự nằm đó mà chịu đựng, trại của chúng tôi. Ba sĩ quan quân lực Cộng Hòa
nếu tự khỏi bệnh sống lại thì cho về trại giam, còn và một cố vấn người Mỹ bị bắt giam ngay lập tức.
nếu chết thì . . . chôn. Chuẩn úy Quyền bị kiết lỵ Sau này, chúng tôi được biết, đó là Trung Tá Trần
nặng và được đưa đi bệnh viện theo kiểu này, Cao Khưu, Trung úy Phạm Hồng Sơn, Thiếu Tá
không thấy trở lại trại nữa. Thoại, người cố vấn Mỹ được đưa đi nơi khác
Sống lâu với nhau, chúng tôi tìm cách làm quen ngay lập tức, nên tôi không có dịp biết tên.
với nhau, hỏi tên hỏi đơn vị của nhau. Tôi biết có Kể từ hôm đó, ngày nào bọn Việt Cộng cũng
Đại úy Biệt Động Quân Nguyễn văn Thuận, Thiếu mở đài phát thanh của chúng cho chúng tôi nghe
Tá Viên Văn Biên (gốc Miên), Thiếu Úy Nguyễn lời tuyên bố đầu hàng của Tổng Thống Minh, yêu
Thanh Ngọc . . . cầu các đơn vị quân đội Việt Nam Cộng Hòa
Những anh em ở tù lâu, không bị xích chung buông súng chờ “Phía bên kia” đến bàn giao, rồi
với nhau nữa, được cho đi cấy lúa, đi bắt cua bắt lời tuyên bố của những tên Cộng sản mà chúng tôi
cá về cho cả trại ăn thêm. Những anh em này có đã từng nghe đến, như Trần Văn Trà, Nguyễn Thị
nhiều cơ hội trốn thoát hơn chúng tôi, nên đã có Bình . . . làm cho anh em tù binh chúng tôi lần lần
một số trốn đi ngay lúc ban ngày (tối về điểm hiểu biết được chuyện gì đã xẩy ra cho đất nước
danh, bị cùm lại rồi, không có cách gì mà trốn của mình. Chúng tôi mặc dù vẫn còn ở Miền Nam,
được). Một số anh em trốn thoát, nhưng một số nhưng chuyện xẩy ra quá bất ngờ, làm cho chúng
không may bị bắt trở lại. tôi cứ như là ở cung trăng rơi xuống đất, không
Những ngày dài tù đầy, chúng tôi ai cũng hy thể nào hiểu được. Từ khi bị bắt, chúng tôi sống
vọng được quân đội ta hành quân giải thoát, được là nhờ vào niềm hy vọng một ngày nào đó,
nhưng buồn thay, chúng tôi không hề nghe được các chiến hữu của chúng tôi sẽ đem đại quân đến
tiếng trực thăng bay ngang. Tôi có thủ trong gấu giải cứu cho chúng tôi, đem chúng tôi trở về với
quần một miếng thủy tinh, để hễ khi có trực thăng quân đội, với đồng bào, chúng tôi sẽ lại tiếp tục
chiến đấu cho đến khi nào dẹp tan bọn Cộng Sản
367
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX