Page 368 - index
P. 368

xâm lược Bắc Việt về phía bên kia vĩ tuyến 17.         Có ai biết tôi bị giặc bắt một cách phi lý và oan
           Nay thì bao nhiêu mộng đẹp đã tan thành mây            uổng như vậy hay không?
           khói.                                                    Tiểu đoàn có tiếp tục hành quân để giải cứu
             Những ngày sau đó, bọn Việt cộng suốt ngày           chúng tôi hay không?
           ăn  nhậu  mừng  chiến  thắng  tưng  bừng,  chúng         Cha mẹ tôi có được biết tin tức gì về tôi hay
           không thèm canh giữ  chúng tôi như  trước nữa,         không?
           mặc cho chúng tôi muốn làm gì thì làm. Làm gì            Tiểu đoàn 429 giờ đây chắc là đã không còn
           bây  giờ?  Mặc  dù  chúng  tôi  biết  bọn  Việt  cộng   nữa.
           không canh giữ chúng tôi nữa, nhưng không ai             Nhưng chắc chắn gia đình nhỏ của tôi vẫn còn
           trong chúng tôi có ý định bỏ trốn như trước đây        đó.
           nữa. Bỏ trốn để làm gì nữa? Cả nước đã trở thành         Kể từ ngày bị bắt cho đến nay, tôi không còn
           một trại tù rộng lớn rồi, dù có ở trong trại giam tù   biết đến thời gian và không gian gì nữa cả. Bây
           binh hay ra khỏi trại tù này, thì cũng lại rơi vào     giờ  là  ngày  mấy?  Tháng  mấy?  Năm  nào?  Tôi
           trại tù khác mà thôi.                                  không có một khái niệm gì cả, nhưng tôi vẫn còn
             Sau những ngày say men chiến thắng, bọn Việt         nhớ là tôi có cha mẹ già và bẩy đứa em thơ. Trước
           cộng lại bắt đầu chiếu cố đến chúng tôi, lại bắt       đây, mỗi khi lãnh tiền lương tháng, tôi đều trích
           chúng tôi làm những công việc thuờng nhật: Ai          ra một số lớn để gởi về cho ba mẹ tôi, góp phần
           nấu ăn thì lại vẫn nấu ăn, ai cấy lúa thì cứ việc      sinh sống cho cả nhà, không biết từ hồi tôi bị bắt
           mang mạ ra mà cắm xuống bùn, đám chúng tôi lo          tới giờ, còn có ai trông nom săn sóc cha mẹ và các
           bức giây Choại thì cứ việc xách giỏ đi mà thâu         em tôi hay không?
           những rễ cây Choại, và vùng đất này cũng vẫn là          Tôi lại chợt nhớ tới Trang . . . không biết Trang
           một vùng đất chết, chúng tôi không có bất cứ một       của tôi bây giờ ra sao? Có còn nhớ đến tôi không?
           tin tức nào khác về gia đình, về thời gian bị giam       Thôi thì . . . đã làm trai đứng trong trời đất, thời
           giữ . . .                                              vận đẩy đưa tới đâu thì cũng vẫn cứ sống, sống
             Cho đến một ngày, sau khi ăn sáng xong, bọn          cho xứng đáng là một người trai đất Việt.
           chúng  tập  họp  chúng  tôi  lại,  điểm  danh  từng      Đi bộ từ sáng sớm, mãi đến chiều chúng tôi
           người, rồi tuyên bố: Chúng tôi đã được tạm hoãn        mới tới trạm tạm tha, chúng tôi nghỉ đêm ăn tối tại
           quản huấn để trở về với gia đình, làm ăn sinh sống     đây, sáng sớm hôm sau lại được đám du kích cầm
           theo lề lối Xã Hội Chủ Nghĩa. Đọc xong danh sách       súng dẫn đi tới địa điểm làm lễ phóng thích.
           là chúng đưa chúng tôi đi ra trạm tạm tha ngay.          Tới nơi, chúng tôi mới biết đây là quận Hiếu
           Không có gì để mà luyến tiếc cái nơi khỉ ho cò         Lễ, thuộc tỉnh Cà Mau.
           gáy này cả, nhưng chúng tôi cũng buồn bã quay            Cầm tờ giấy phóng thích, tôi mới biết hôm nay
           lại  nhìn  lần  cuối  những  người  kém  may  mắn      là ngày 24 tháng 1 năm 1976. Tính ra, tôi đã bị
           không có trong danh sách được tạm tha ngày hôm         giam giữ suốt hai năm 10 tháng, tức là 767 ngày.
           nay.                                                     Ngày lâm nạn, đầu tôi còn đội  nón sắt,  trên
             Được tha về với gia đình, vui thì có vui nhưng       người mặc quân phục, chân mang giầy bố. Ngày
           chúng  tôi  như  những  con  người  đã  bị  chai  đá,   được trả về, đầu tôi quấn tấm khăn rằn, mặc bộ đồ
           không còn biết nên vui hay buồn nữa. Từ lúc tên        bà ba đen, đi chân đất.
           cán bộ nhắc tới danh từ “Gia Đình”, đầu óc tôi           Gia tài tôi chỉ có tấm giấy chứng nhận “Tạm
           mới lại hoạt động trở lại để mà chợt nhớ ra rằng,      Hoãn Quản Huấn” và một ít tiền xe.
           tôi vẫn còn có một gia đình để trở về.                   Ra tới bến xe Cà Mâu Sàigòn, lần đầu tiên sau
             Nhưng nhắc tới gia đình, tôi lại càng buồn hơn       hơn hai năm trời, tôi mới lại được thấy người ta .
           nữa:                                                   . . những con người bằng xương bằng thịt, những
             Gia đình lớn của tôi là đại gia đình quân đội, là    con người biết nói biết cười. Tiền xe mà đám Việt
           Tiểu Đoàn 429 Địa Phương Quân.                         cộng cho tôi, chỉ giúp tôi đi tới Vĩnh Long mà
             Gia đình nhỏ của tôi là gian nhà ở Xóm Mới           thôi, phần đường xa còn lại, tôi phải tự túc.
           Gò Vấp, nơi có cha mẹ và bẩy đứa em thơ của tôi.




                                                                                                               368

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   363   364   365   366   367   368   369   370   371   372   373