Page 369 - index
P. 369
Về tới Bắc Cần Thơ thì tôi mệt quá rồi, tôi tìm - Bố ơi . . . có . . . ông già nào kiếm bố này . . .
chỗ ngủ sáng mai tính tiếp. Sáng sớm tinh mơ tôi Tôi nhìn vào trong nhà . . .
trở dậy tới trạm xin đi quá giang về nhà, cũng Ơ . . . Lạ Quá!
chẳng có tên cán bộ nào giúp tôi cả. Tôi lang thang
đi tới gần những chiếc xe đò đã đầy khách, có vẻ
sắp rời bến, người lơ xe đi dọc theo đám người
còn đang xếp hàng, rao lớn:
- Chuyến chót dề Sài gòong bà coong ơi . . .
Tôi không còn cách nào chọn lựa, thừa dịp anh
ta đang nói chuyện với khách hàng, tôi leo đại lên
xe nhập vào đám người đang đứng ở giữa. Một
hồi sau thì xe bắt đầu chạy, tôi mừng quá, sắp về
tới nhà rồi. Nỗi mừng vui của tôi không được bao
lâu, người lơ xe bắt đầu đi tới từng người đòi tiền
vé đứng, ai không có tiền, hắn báo cho tài xế
ngừng lại đuổi người khách đi lậu xuống đường
ngay lập tức. Tới phiên tôi rồi, không đợi cho y
đuổi xuống, tôi nói nhỏ với y trước:
- Tôi là Lính Cộng Hòa bị bắt, mới được trả về Tại sao lại có hình tôi treo ở giữa nhà . . ? Mấy
. . . không có tiền xe . . . cho tôi xuống chỗ nào đứa cháu đang chia nhau cầm tấm hình của tôi
cũng được. chụp hồi ra trường Thủ Đức . . .? Tại sao trên đầu
Người lơ xe nhìn tôi trân trối một hồi rồi nói chúng nó lại . . . quấn khăn tang . . .?
lớn với tài xế: Tôi không hiểu gì cả . . .?
- Tới Thành Phố trả tiền . . . Tới luôn đi bác tài Bố tôi từ trong nhà đi ra . . . nhìn tôi một hồi .
. . . . . rồi hỏi:
Tới xa cảng, tôi không biết làm sao mà trả tiền, - Ông tìm tôi . . . có chuyện . . . gì không . . .?
cứ đứng xớ rớ bên cạnh chiếc xe. Người lơ xe chợt Mẹ tôi cũng từ trong nhà đi ra, đang đứng nhìn
ở đâu chạy tới . . . tôi chưa kịp nói gì thì anh ta tôi . . .
nhấn vào tay tôi ổ bánh mì thịt thơm phức và một Tôi không cầm được nữa . . . Nước mắt tôi tuôn
ly nước mía mà nói: rơi . . . tôi bật khóc lớn lên:
- Uống rồi thì ra chỗ đó trả ly nha . . . HUYNH - Bố ơi . . . Mẹ ơi . . . Con là Soát đây . . .
ĐỆ CHI BINH mà . . . Mẹ tôi tiến lên, đứng cạnh bố tôi, cả hai nhìn
Y quay ngang người, tay áo đã săn cao, để lộ tôi trân trối:
hàng chữ xâm trên vai: “SÁT CỘNG” - SOÁT . . .? Con trai tôi . . . nó . . . chết trận .
Rồi bỏ đi luôn . . . . . từ lâu rồi mà . . .Ông là ai đây?
Tôi từ đó đi bộ về nhà . . . Bây giờ tôi mới hiểu!
Đèn Saigon không còn ngọn xanh ngọn đỏ nữa, Thì ra đơn vị tưởng tôi đã chết, nên thông báo
mà tối thui thối thít như là Chợ Mỹ ngọn tỏ ngọn để gia đình tôi làm tang lễ cho tôi!
lu. Tội nghiệp cho tôi! Tội nghiệp cho gia đình tôi!
Tới Xóm Mới, tất cả đều đã thay đổi, tôi không Tôi quệt nước mắt, lắp bắp giải thích cho bố
nhận ra có đúng là nhà tôi hay không nữa, vì trước mẹ tôi:
cửa có bầy bán bánh kẹo tùm lum, tôi hỏi cậu nhỏ - Con không chết, bố mẹ ạ! Con trúng đạn
đang đứng bán hàng: nhưng chỉ bị thương thôi, bị chúng nó xông lên
- Đây có phải là nhà của . . . Ông Đô hay không bắt nhốt từ hồi đó tới nay, con mới được thả về
hả chú? ngày hôm qua, vội vàng về nhà ngay đây . . .
Cậu nhỏ thay vì trả lời tôi, quay vào trong nhà Cả bố lẫn mẹ tôi cùng kêu lên thật thảm thiết .
la lớn: . . thê lương:
369
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX