MẸ CỦA CON

Chiều yên lặng - chút mây buồn lơ đăng
Chầm chậm bay trôi về hướng trời Nam
Mười một năm, sương gió bụi cát lầm
Không che khuất được nỗi buồn thương nhớ
Mẹ ơi mẹ! Con nghe như nghẹn thở
Khi mỗi lần nhớ tới phút lâm chung
Mẹ trở trăn nước mắt ướt lưng tṛng
Tay chấp chới như buồn thương tiếc nuối
Thư chị kể mặc dù mẹ không nói
Nhưng h́nh như ư vẫn đợi vẫn mong
Đứa con trai mà mẹ vẫn nặng ḷng
Từ thơ ấu cho tới ngày khôn lớn
Con đi học mẹ nh́n theo tŕu mến
Mong ngày sau chữ nghĩa ấm đời con
Đất nước điêu linh ḷng mẹ héo hon
Tiễn thằng út lên đường đi nhập ngũ
Đêm hoả châu đạn bom cày rền rĩ
Mẹ nguyện cầu cho con trẻ b́nh yên
Nó trở về sau băo tố muộn phiền
Cờ tơi tả, mắt buồn thương chiến bại
Hơn tám năm trong lao tù oan trái
Giặc đă đày tàn nhẫn nhóm tàn binh
Cảnh sống khổ sai - tra tấn nhục h́nh
Thằng con mẹ vẫn bước về lối cũ
Đất nước thân thương mây đen vần vũ
Giặc trị quyền hung bạo rất vô nhân
Tiếng thở than căm oán hận ngập tràn
Toàn dân Việt sống lầm than tủi nhục
Ngày con đi, mẹ buồn nhưng không khóc
Ḷng mẹ vui - mừng con thoát gông cùm
Tuổi chất chồng nắng xế bóng hoàng hôn
Vẫn thương nhớ vẫn nặng ḷng lo lắng
Mẹ nhắm mắt có được yên tṛn giấc
Hay vẫn c̣n trăn trở nghĩ về con
Đất tha hương vẫn thương nhớ mỏi ṃn
Ngày phục quốc con về thăm mộ mẹ ...

THY LAN THẢO