Page 346 - index
P. 346

của Đại úy Huệ hay sao? Dù Bà Huệ đã cố ý chọn         để đi đến hôn nhân sau một thời gian ngắn tìm
           bận bộ bà ba cũ, bạc màu. Nhưng nét duyên dáng,        hiểu. Họ đã đến với nhau nhanh chóng, vội vàng.
           trẻ trung, pha đượm vẻ mặt u sầu của người góa         Họ như bị tiếng sét ái tình. Tiếng sét đã đưa họ lại
           phụ không qua được cặp mắt của người lính trẻ          gần nhau, không rời ra được. Nhưng Huệ, với cặp
           từng phục vụ dưới quyền của Đại úy Huệ. Người          mắt đa tình, là một sĩ quan trẻ tuổi hào hoa, chắc
           khách  trẻ  tên  Élain,  Việt  lai  Pháp,  người  lính   chắn không thiếu gì những mối tình qua đường.
           mang máy truyền tin cho Huệ suốt trong thời gian       Nhưng nàng biết, Huệ cũng đã từng thú nhận, đó
           kể từ ngày Huệ giữ chức Tiểu đoàn phó TĐ2/43.          chỉ là những mối tình chợt đến rồi lại chợt đi. Chỉ
           Người chỉ huy và người lính mang máy truyền tin        có mối tình với nàng là mối tình thủy chung, mối
           tuy hai mà một. Họ luôn luôn sát cánh bên nhau         tình vĩnh cữu. Không vĩnh cữu sao được khi bây
           như hình với bóng. Đã vài lần Élain có dịp gặp         giờ Huệ đã nằm xuống, Huệ đã đi về nước Thiêng
           người vợ của cấp chỉ huy mình đến đơn vị thăm          Đàng, nơi đó chỉ còn lại một mối tình duy nhất là
           chồng. Và Élain đã chứng kiến cảnh Huệ bị gục          tình yêu của Chúa. Và nàng, một mình trên cỏi đời
           ngã trên miệng hố do một trái đạn 37ly của cộng        này. Nàng đã yêu Huệ, ngoài Huệ, nàng chưa hề
           quân  bắn  trúng  ngay  đầu.  Huệ  đã  ra  đi  vội  vã   yêu ai. Nói thế không có nghĩa không có những
           không một lời từ giã! Rồi cộng quân tràn ngập vị       chàng trai theo đuổi nàng. Họ gồm đủ thành phần,
           trí, những người lính còn sống sót vội lăn xuống       đủ Hải, Lục, Không quân và dân sự. Nhưng nàng
           chân đồi, lủi sâu trong cánh rừng rậm dưới thung       đã chọn Huệ, người lính Bộ Binh của đơn vị anh
           lũng. Cố nhìn kỷ hơn nữa, người khách trẻ nói:         hùng Sư đoàn 18. Bây giờ Huệ đã ra đi, Huệ đã
             – Thưa cô, có phải là cô Huệ?                        mang đi tất cả. Nàng nghĩ nàng sẽ chẳng bao giờ
             Đang lơ đãng nhìn trời nhìn nước với trăm mối        nghĩ đến ai. Mặc dù tuổi đời nàng còn quá trẻ.
           tơ lòng ngổn ngang, nàng giật mình trả lời như cái     Người góa phụ 26 xuân xanh! Điều bây giờ nàng
           máy:                                                   bận tâm và suy nghĩ nhiều nhất là làm sao nuôi
             – Vâng, tôi là Tuyết, vợ của Đại úy Huệ.             nấng hai con nên người. Đó là chút kỹ niệm còn
             – Em là Élain đây, người lính mang máy truyền        lại của nàng và Huệ.
           tin cho Đại úy. Cô không nhận ra em sao?                 Élain, người lính mang hai giòng máu Pháp –
             – À, chị nhớ ra rồi. Chú đi đâu đây?                 Việt, nhưng Élain đã yêu quê hương mẹ đẻ hơn tất
             – Em về nhà ở BàRịa, còn cô, cô đi đâu?              cả. Là con của một gia đình nghèo, cha không có,
             – Tôi đi tìm chồng, tìm Đại úy Huệ.                  đáng  lý  làm  lính  Nghĩa  Quân  hay  Địa  Phương
             Một phút im lặng trôi qua, họ không nói với          Quân  để  được  gần  nhà,  nhưng  Élain  đã  tình
           nhau lời nào nữa. Mỗi người sống với quá khứ của       nguyện  vào  lính  sớm,  được  đưa  về  Sư  Đoàn
           mình. Tuyết nhớ lại những ngày hạnh phúc của           18BB, được làm người lính mang máy truyền tin
           đời nàng khi có dịp ra đơn vị thăm chồng. Khi thì      cho Đại úy Huệ. Hai thầy trò đã theo sát nhau từ
           Bình Dương, khi thì Bình Tuy, khi thì Hậu Nghĩa,       lâu nay, trải qua nhiều trận chiến trên khắp lãnh
           Long An, Tây Ninh, có khi tại căn cứ của Tiểu          thổ Vùng 3 Chiến Thuật. Élain đã chứng kiến giây
           đoàn tại Núi Thị, Xuân Lộc. Đó là những ngày           phút cuối cùng của Huệ. Ông thầy khả kính của
           hạnh phúc nhất của nàng và Huệ. Họ chỉ được            người lính trẻ đã gục ngã không một lời trối trăn.
           hưởng những tháng ngày mật ngọt trong một thời         Cuốn phim dĩ vãng quay nhanh trong đầu, nhưng
           gian ngắn ngủi: 3 năm! Ba năm của trăm năm của         người lính không dám nói ra. Đã nhiều lần ngập
           một kiếp người! Nhưng với Huệ thì 3 năm của 31         ngừng muốn kể câu chuyện, nhưng lại thôi, nhất
           năm  hưởng  dương.  Còn  nàng  thì  sao?  Ba  năm      là khi  cô Tuyết  còn nuôi  một  hy vọng hão, rất
           hạnh phúc với 26 năm của đời người con gái. “Đời       mỏng manh, không thực tế, là biết đâu Huệ còn
           một người con gái, ước mơ đã nhiều, Trời không         sống. Có thể Huệ bị bắt làm tù binh, có thể Huệ bị
           cho được mấy, đến khi lấy chồng, chỉ còn mối tình      thương rồi trốn tránh ở một khu rừng nào đó đang
           mang theo”. Thật ra thì nàng không có mối tình         đợi  chờ  đồng  đội  đến  tiếp  cứu!  Hy  vọng  hão
           nào để mang theo cả. Nàng chỉ có một mối tình,         huyền, nhưng quyết liệt của cô Tuyết về người
           mối tình duy nhất, đó là tình yêu của nàng với Huệ     chồng, làm người lính đâm nghi ngờ cặp mắt và




                                                                                                               346

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   341   342   343   344   345   346   347   348   349   350   351