Page 347 - index
P. 347

trí nhớ của mình. Hay mình nhớ lộn! Biết đâu Đại         Ngày  hôm  sau,  họ  gồm  ba  người,  nôn  nóng
           úy còn sống! Chỉ bị thương rồi ngất đi mà thôi.        chen chúc trên các chuyến xe đi từng chặng một,
           Rồi  VC  tràn  ngập  ngọn  đồi,  mình  lăng  xuống     hướng về Định Quán, để đi tìm xác người thân.
           thung lũng trốn chạy. Mong rằng mình nhớ lộn.            Ra đi từ sáng sớm, sau nhiều lần đổi xe vất vả,
             Phá tan bầu không khí nặng nề, Élain nói:            cuối cùng họ đã đến được Định Quán. Trời đã xế
             – Đường lên Định Quán còn xa lắm, phải đổi           chiều. Gần một ngày để vượt đi trên một trăm cây
           nhiều chuyến xe, trời bây giờ đã quá trưa. Nếu cô      số  đường. Họ  vội  vàng  xuống xe, cả ba đi  tìm
           đi kịp đến đó thì trời cũng đã chiều. Cô một mình      kiếm Huệ. Mặt dù đã chứng kiến giây phút cuối
           đi vào vùng đất lạ. Cô không biết ngọn núi đồi nào     cùng của Đại úy Huệ, biết rõ khu vực xảy ra trận
           là nơi xảy ra trận chiến thì làm sao cô có thể tìm     chiến, nhưng Élain và Thu vẫn cứ lẽo đẽo theo
           được Đại úy. Hay là cô ghé lại nhà em ở Bàrịa          Tuyết. Hai chàng thanh niên không nói một lời,
           nghỉ qua đêm rồi sáng mai đi sớm.                      cứ đi theo, để cho Tuyết sống thêm một chút hy
             Lời đề nghị của người lính trẻ nàng nghe thấy        vọng. Dù là hy vọng hão. Nhưng thà cứ để cho
           có lý, nên khi xe đến Bàrịa, nàng đã theo Élain        Tuyết sống trong hy vọng hão huyền thêm được
           vào nhà. Nàng gặp ở đây vợ con của người lính và       chút nào hay chút đó. Élain và Thu không biết họ
           bà mẹ. Họ rất quý mến nàng khi biết nàng là vợ         làm như vậy là đúng hay sai? Nhưng họ không
           của người chỉ huy của chồng, của con mình. Họ          dám đột ngột cắt đứt niềm hy vọng còn sót lại của
           vội vàng nấu cơm mời nàng ăn, thăm hỏi đủ thứ.         Tuyết. Sống là hy vọng. Họ đi từ trại tù này đến
           Khi cơm dọn ra, nàng cùng bà mẹ và vợ con Élain        trại tù khác hỏi thăm tin tức Huệ. Những người
           ăn, nhưng không thấy bóng dáng của người lính          lính oai hùng của QLVNCH ngày nào, bây giờ chỉ
           đâu. Nàng đang phân vân tự hỏi. Nhưng rồi Élain        là những tên tù khốn khổ, lao dịch nặng nhọc để
           xuất hiện, từ đâu vội vã vào nhà, liền khoe:           thu dọn tàn cuộc của chiến tranh. Có những người
             – Em đến trụ sở ủy ban xin giấy đi đường. Họ         tù bị banh xác khi dẩm phải những trái mìn hay
           đồng ý cho em. Ngày mai em sẽ đi với cô tìm Đại        lựu đạn gài còn sót lại. Cuộc chiến chấm dứt, họ
           úy.                                                    bị bắt làm tù binh, nhưng kẻ chiến thắng không
             Còn nỗi vui, niềm hạnh phúc nào hơn nỗi vui,         coi họ là tù binh để được đối xử theo Qui ước
           niềm hạnh phúc này? Thế là nàng đã có bạn đồng         Genève về tù binh. Họ bị liệt vào hạng tội phạm,
           hành, người bạn lại biết rõ nơi xảy ra chiến trận.     tội phạm chiến tranh! Tội phản cách mạng! Họ bị
           “Lạy Chúa, cám ơn Chúa toàn năng đã đưa đến            kẻ chiến thắng xem như những con vật, những con
           cho con người dẫn đường đáng tin cậy này”. Nàng        vật biết lao động để làm ra của cải vật chất cho
           lẩm bẩm tạ ơn Chúa. Sau đó nàng quyết định trở         chúng. Chỉ mới hơn một tháng mà trông họ thảm
           lại Vũng Tàu, thu vét thêm một ít tiền bạc cho         thương, rách rưới, bẩn thỉu, như những kẻ ăn mày.
           chuyến đi ngày mai.                                    Còn thua cả ăn mày. Đoàn tù trở về trại. Trông họ
             Trên đường trở lại Vũng Tàu, khi đợi đò qua          như những bóng ma chập chờn di chuyển. Gặp ai
           sông tại cầu Cỏ May, tình cờ nàng gặp Thu, một         Tuyết cũng hỏi tin tức về Huệ, nhưng nàng chỉ
           người  em  bà  con  của  Huệ.  Thu  phục  vụ  trong    được đáp lại bằng những cái lắc đầu. Họ không
           Quân chủng Hải quân. Đáng lẽ Thu đã theo Hạm           nói. Họ đã câm! Cộng sản làm cho họ câm! Nàng
           đội, di tản ra khơi, qua Phi Luật Tân. Nhưng Thu       đâu biết tù không không được tiếp xúc hay chuyện
           không muốn đi một mình, và đã ở lại đi tìm vợ          trò với bên ngoài, ngay cả cùng tù với nhau cũng
           con. Tình cờ gặp chị Tuyết ở đây, khi biết câu         không được chuyện trò!
           chuyện, Thu quyết định ngày hôm sau sẽ cùng đi           Một ngày trôi qua. Mặt trời sắp lặn, sắp khuất
           tìm Huệ. Lại một lần nữa Tuyết lầm rầm cảm tạ          sau dãy đồi hướng Tây. Nơi đó, có lẽ là nơi Huệ
           ơn Chúa: “Lạy Chúa, con cám ơn Chúa đã đưa đến         đang  yên  nghỉ.  Bóng  đêm  đến  nhanh  nơi  vùng
           cho con thêm một người dẫn đường đường rất tin         rừng núi. Họ tìm chỗ nghỉ. Họ đi đến một nhà thờ,
           cậy nữa, để cùng con đi tìm chồng”.                    xin cha xứ giúp đở cho ngủ qua đêm. Cha không
                                                                  dám chứa trong nhà thờ. Thời buổi khó khăn. Tôn
                                                                  giáo là kẻ thù của cộng sản. Lenin, tên trùm cộng




                                                                                                               347

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   342   343   344   345   346   347   348   349   350   351   352