Page 350 - index
P. 350

Nắng đã lên cao. Bây giờ mới là đầu mùa hè,          anh chỉ có em, và trong em chỉ có anh. Nhưng
           nhưng tiết trời đã oi ả. Con đường mòn dẫn vào         Élain cho em biết, cái tính bay bướm của anh đã
           khu rừng núi cỏ hai bên đường cao đến đầu gối,         trải dài trên bước đường hành quân của anh. Em
           lan ra cả lối đi. Mùi khói lửa chiến tranh vẫn còn     đã nói không ghen bởi vì em yêu anh, em tin anh.
           đượm nét. Cây cối gãy đổ, núi đồi lở loét. Mùi tử      Nhưng nếu em có ghen thì cũng chỉ là thường tình,
           khí xông lên nồng nặc. Đó đây nằm rải rác các bộ       phải không anh? Hoạn Thư, người đàn bà ghen đã
           xương khô, lính có, thường dân có. Đó là những         hành hạ Kiều rất tàn nhẫn. Đến khi được dịp trả
           xác người vô thừa nhận. Quê quán họ ở đâu? Thân        thù, những tưởng Kiều sẽ vằm bà ta ra trăm mảnh,
           nhân họ có biết? Những thân xác này đang trở về        nhưng chỉ một câu nói, Kiều đã tha bổng cho bà
           với cát bụi, đang đợi chờ để được lùa vào một hố       ta:
           chôn tập thể. Ôi! Chiến tranh sao mà buồn vậy.
             Nàng đi như vậy giữa vùng đồi núi hoang vu             “Rằng tôi chút phận đàn bà,
           còn mang nặng dấu vết của trận chiến đẩm máu.            Ghen tuôn thì cũng người ta thường tình”
           Đâu đâu nàng cũng nhìn thấy những xác chết và            (Kiều – Nguyễn Du)
           cảnh hoang tàn của chiến tranh. Cứ mỗi lần nhìn
           thấy một thây người bên đường hay trong bụi cây,         Em không ghen, nhưng thử hỏi có người tình
           nàng vội chạy đến lật xác lên nhìn mặt. Ngay cả        nào của anh vượt muôn ngàn nguy hiểm, lặn lội đi
           những xác dân thường, nàng cũng làm vậy mặc dù         tìm anh như em. Nhưng đã quá nửa ngày, em đã
           biết rằng chồng nàng khi chết đang bận bộ quân         lật hằng bao nhiêu xác chết vẫn không tìm thấy
           phục. Với đôi bàn chân đất từng quen mang dày          anh. Bây giờ em sẽ đi thêm một tiếng đồng hồ nữa
           dép, sỏi đá và cỏ gai tha hồ cứa da thịt nàng rướm     để tìm xác anh. Nếu anh ở trên trời có linh thiêng
           máu. Nhưng nàng vẫn không cảm thấy đau. Vết            thì hãy mau mau dẫn dắt em tìm gặp xác anh. Em
           cắt trong lòng, trong quả tim rướm máu mới làm         đã mỏi mệt quá rồi. Có lẻ em phải bỏ cuộc để quay
           nàng nhứt nhối ngộp thở. Đã mấy tiếng đồng hồ,         trở về với con của chúng ta đang chờ ở nhà. Chúng
           nàng  như  người  mộng  du.  Nàng  im  lặng,  chân     đang khát sữa. Em phải nuôi con bằng sữa mẹ, bởi
           bước đi như người vô hồn.                              vì  em  không  đủ  tiền  để  mua  sữa  bò  cho  con.
             Trời đã quá trưa, nàng ngồi nghỉ dưới bóng mát       Những ngày này mẹ ở nhà phải nấu cháo lỏng cho
           của một bụi cây bên đường sau khi lật thêm một         con ăn thay sữa”.
           cái xác nằm bên cạnh: vẫn không phải là xác của          Lầm rầm khấn nguyện xong, nàng gượng đứng
           Huệ, không phải xác chồng. Élain và Thu vẫn lẻo        lên tiếp tục đi. Hai ba lần cố gượng đứng lên, nàng
           đẻo theo nàng. Mặc dù chỉ mới hơn một tháng            vẫn không thể nào đứng lên được. Nàng đứng lên
           trước đây, người lính trẻ và Huệ cùng đồng đội         rồi lại ngả xuống. Cái nóng oi bức của mùa hè nơi
           quần thảo với cộng quân mấy ngày đêm trên các          vùng rừng núi nồng nặc mùi tử khí, cùng mấy đêm
           ngọn đồi này. Nhưng giờ đây cỏ mọc um tùm, một         liền  mất  ngủ  làm  cho  nàng  choáng  váng,  ngất
           số ngọn đồi bị ủi trọc, Élain không xác định được      ngưởng và kiệt sức. Thêm vào đó tinh thần sa sút,
           đâu là vị trí Huệ nằm xuống. Mệt mỏi, ngồi tựa         tuyệt vọng làm cho nàng ngã quỵ. Élain và Thu
           lưng vào một gốc cây, nhắm mắt khấn nguyện thì         phải đở nàng đứng dậy. Họ cố gượng tiếp tục đi
           thầm, hai tay nàng vẫn xoa xoa những vết xước          mệt mỏi, thân xác rã rời. Mọi hy vọng đã tiêu tan.
           trên đôi bàn chân rướm máu một cách vô thức:           Đi qua những ngọn đồi đã bị ủi trọc, mặc dù xe ủi
           “Anh Huệ, anh là một sĩ quan trẻ, đẹp trai, hào        đã  làm  việc,  nhưng  xác  người  còn  vương  vãi.
           hùng. Lúc còn sống đã có biết bao là cô gái mê         Những thân xác vô thừa nhận đó không những chỉ
           anh, đeo đuổi anh, muốn làm người tình của anh,        xác lính, xác lính cộng hòa và xác lính cộng sản,
           dù chỉ là người tình trong chốc lát. Chính em cũng     mà còn cả xác thường dân. Họ phân biệt được là
           bị đôi mắt đa tình của anh thu hút, dù biết rằng       nhờ những bộ quân phục còn mặt trên người, hay
           trước em, anh cũng đã có nhiều mối tình. Nhưng         những bộ áo quần dân dã. Xác người đã bị lùa
           em không ghen, bởi vì em biết kể từ ngày chúng         xuống hố. Càng về chiều, hy vọng càng tiêu tan.
           ta quen nhau, thương nhau để rồi yêu nhau, trong       Nhưng họ vẫn cố tìm kiếm trong vô vọng. Họ đi




                                                                                                               350

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   345   346   347   348   349   350   351   352   353   354   355