Page 351 - index
P. 351

đến chân một ngọn đồi chưa bị ủi, định bụng đây        phát lương, nên ví chàng không còn đồng nào là
           là ngọn đồi chót, nếu không tìm thấy thì cũng đành     phải. Nhưng chiếc ảnh bán thân của nàng được
           phải bỏ cuộc. Bỏ cuộc vì không tìm thấy xác biết       Huệ bọc plastic cẩn thận vẫn còn đó. Ảnh nàng
           đâu lại là điều hay. Tuyết lại có thể nuôi thêm hy     đang âu yếm mĩm cười nhìn chàng! Nó đã theo sát
           vọng hão. Sống là phải hy vọng. Lắm lúc hy vọng        chàng như hình với bóng.
           không thực tế. Nhưng vẫn còn hơn là sống trong           Sau một lúc xúc động, sau những tiếng kêu gào
           tuyệt vọng triền miên. Nàng đã tự nhủ thầm là nếu      thảm thiết của người vợ mất chồng, người em mất
           chưa tìm thấy xác chồng thì chồng nàng vẫn còn         anh, người lính đệ tử mất ông thầy khả kính, họ
           sống. Có thể Élain lầm, đơn vị báo cáo lầm. Trong      không khóc nữa, vài phút im lặng trôi qua. Lấy tay
           chiến tranh chuyện lầm lẫn là bình thường. Hồi ở       lau khô nước mắt, nhưng nước mắt vẫn tuôn chảy,
           mặt trận An Lộc, khi Huệ còn làm Đại đội trưởng,       Tuyết ngẩng mặt nhìn Thu và Élain, móc ví đưa
           trong một trận đánh, một người Hạ sĩ của Đại đôi       họ 20 ngàn đồng bảo ra thị trấn tìm mua chiếc
           Huệ tử thương, nhưng khi gửi báo cáo tổn thất về       hòm, và mướn xe bò vào kéo ra. Nhưng hai người
           Hậu cứ, người lính truyền tin đánh mật mã thế nào      lính trẻ không dám để Tuyết ở lại một mình, sợ
           lại ra tên người Hạ sĩ khác, để rồi hai người vợ       nguy hiểm. Trời đã về chiều. Từ đây ra thị trấn rồi
           lính an ủi qua lại rất là trớ trêu. Cũng có trường     đi vào cũng mất mấy tiếng đồng hồ, chưa nói đến
           hợp người lính được ghi nhận là chết, là mất tích,     chuyện đi tìm mua hòm và thuê xe bò. Không còn
           đã được làm lễ truy thăng truy tặng. Rồi đột ngột,     cách nào khác, họ cùng nhau trở ra thị trấn. Nàng
           người lính trở về nhà đã nhìn thấy hình ảnh mình       rời xác chàng với một tâm trạng rối bời. Sợ mưa
           trên bàn thờ và được thăng một cấp!                    gió làm thấm ướt, làm lạnh xác chàng. Sợ đêm đến
             Họ chầm chậm leo lên ngọn đồi một cách mệt           thú rừng ra mang xác chàng đi. Nàng sợ mất xác
           nhọc, và cầu may. Nhưng như một phép lạ, trước         chàng! Đã bao nhiêu ngày trằn trọc không ngủ
           mặt họ, một khối đen nằm bất động trong tư thế         được, chỉ mong được phút giây này. Nàng không
           nghiêng  nghiêng.  Cỏ  non  mọc  che  lấp  cả  thân    nỡ đành đoạn bỏ lại xác chàng một mình. Nàng
           người.  Chung  quanh  cũng  có  nhiều  bộ  xương       muốn ở lại bên xác chàng cho đến ngày hôm sau.
           trắng hếu rải rác. Như một linh tính, nàng chạy vội    Nhưng trời đã nhá nhem tối, họ không thể ở lại
           đến.  Huệ,  đúng  là  Huệ  của  nàng  rồi.  Huệ  nằm   trong khu rừng, lại càng không thể để cho nàng ở
           trong tư thế của người nằm ngủ, dáng suy tư, cô        lại một mình. Họ phải ra thị trấn, họ phải mua
           đơn. May mà đây là ngọn đồi duy nhất còn sót lại       được hòm, họ phải mướn xe bò vào đưa xác ra.
           chưa bị ủi. Những tiếng khóc, những tiếng kêu          Cuối cùng, đành phải để Huệ một mình nằm cô
           gào  thảm  thiết.  Élain  và  Thu  cũng  không  ngăn   đơn lạnh lẻo thêm một đêm nữa.
           được những giòng nước mắt như giòng suối cứ              Cuộc  chiến  đã  tàn,  đạn  bom  không  còn  nổ,
           tuôn chảy. Đôi mắt chàng, đôi mắt đa tình đã từng      không còn giờ giới nghiêm, nhưng người dân nơi
           làm chết mê chết mệt biết bao cô gái, dĩ nhiên, có     thị trấn xa xôi hẻo lánh này vẫn quen đi ngủ sớm.
           nàng; giờ chỉ còn là hai hố sâu đen ngòm. Chiếc        Một vài nhà đã đóng cửa. Trong tình trạng tranh
           đồng hồ đeo tay của Huệ không còn. Chiếc đồng          tối tranh sáng này không ai dám ra đường vào ban
           hồ kỹ niệm của một thời ân ái. Trước khi trở lại       đêm. Chỉ có một vài quán tạp hóa nhỏ, quán cà
           đơn vị sau tuần trăng mật tại thành phố mù sương       phê, là còn có người lui tới. Thu và Élain đi tìm
           Đàlạt, nàng đã chọn mua cho chồng chiếc đồng hồ        khắp thị trấn nhưng không có nơi nào bán hòm
           ưng ý nhất. Và chiếc đồng hồ đó đã không bao giờ       hay chịu đóng hòm. Thu đành phải để Tuyết và
           rời tay Huệ, nó khắn khít keo sơn, theo chàng trên     Élain ở lại, một mình leo chiếc xe lam ba bánh
           những nẻo đường hành quân. Nhưng lạ thay, sợi          cuối cùng về Long Khánh rồi đón xe về Vũng Tàu
           dây chuyền vàng với cây Thánh giá đeo nơi cổ vẫn       để mua hòm và thuê xe.
           còn nguyên vẹn. Túi quần sau của chàng với chiếc         Tuyết và Élain trở lại ngôi nhà trọ hôm trước
           ví đựng tiền vẫn còn. Nhưng không có đồng nào.         xin xin tá túc. Một đêm khắc khoải lo âu. Bà già
           “Tiền lính tính liền” mà! Hôm Huệ chết là sáng         chủ nhà vẫn ân cần vui vẻ tiếp đón. Nỗi hân hoan
           sớm ngày 19. Theo thông lệ, ngày 21 mới là ngày        của  bà  hiện  rõ  khi  biết  Tuyết  đã  tìm  được  xác




                                                                                                               351

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   346   347   348   349   350   351   352   353   354   355   356