TẮM SUỐI NAM HÀ

Cởi hết áo quần, lăn ra suối
Nam Hà đổ lửa núi đá vôi
Trần thế lắm người đang nhận tội
Buông gươm bỏ mặc chuyện đời trôi !

Nước tự nguồn cao mát thịt da
Nhìn xem lông tóc mọc rườm rà
Ta khoan khoái giữa trời mây núi
Xoay xoáy chút buồn, nhớ mẹ cha !

Mấy con cá nhỏ theo giòng ngược
Lũi tránh thân tù lội lãng xa
Tội của ai- Đã làm mất nước!?
Dân chúng lầm than tủi sơn hà...

Bạn ta rình bắt con cua đá
Xanh trắng, đỏ vàng...ẩn trong hang
Giặc kia hồi đó sao không bắt
Nay lại khom lưng giữa núi ngàn

Nước mát trôi đi niềm oan nhục
Cồn cào bụng đói nhớ Sài Gòn
Tô phở Phương Mai nghi ngút khói
Thèm rồi nhớ bậy, buồn nào hơn!

Nhẩn nha đứng dậy nhìn lòng suối
Hình dáng ai kia giống khỉ rừng
Mắt sâu, má hóp, đầy lông tóc
Nắng lửa trưa, trời cũng rưng rưng...

Đói quá cầm rìu tay bủn rủn
Chiều nay củi phải đủ trăm cân
Lưỡi hái tử thần vung thật chậm
Bạn bè oan nhục nặng căn phần...

Ta đứng trên triền núi thật cao
Phương Nam dịu vợi nát lòng đau
Mẹ cha, anh chị...thương buồn nhớ
Vai nặng oằn vai nhục lệ trào...

Nắng đổ hào quang ...máu rịn da
Cắn răng chịu nhục bởi sơn hà
Đang chìm trong cảnh đời tâm tối
Cờ đỏ rủ về lắm quỷ ma...

thy lan thảo