Với Long Thành

nguyễn đăng tŕnh



ngày đến Long Thành ta c̣n rất trẻ
khoảng hai mươi mười chín là cùng
nhưng hoài băo th́ không hề nhỏ bé
trời cao xanh đến thế chỉ bằng vung

ta vào lính b́nh thường như dạo phố
chống xâm lăng hễ đến tuổi là đi
súng với đạn khác ǵ đâu sách vở
chết th́ thôi... may rủi bận ḷng chi?

ngày thao trường đêm chia phiên gác tuyến
chín tháng trời đằng đẳng nắng mưa phơi
tập lăn lóc tập nếm mùi tác chiến
tập hành quân giàn trận bắn nhau chơi

đùng một cái lệnh đầu hàng tức tửi
cả quân trường ngùn ngụt nỗi hờn căm
ta choảng trận đầu cũng là trận cuối
buông súng nửa chừng mặt mũi tối tăm!

giờ đến Long Thành sáu mươi ngấp nghé
vui dĩ nhiên không... buồn vẫn cứ buồn
chẳng c̣n sức nhâm nhi vài xị đế
để thương ḿnh và để hận đời hơn!...