MÙA HÈ ĐỎ LỬA


XUÂN HỒNG

(Bài viết của một người sinh ra sau 1954, lớn lên ở phía Bắc vĩ tuyến 17- không liện hệ ǵ với nửa phần bên kia- vẫn đang sống, làm việc và yêu mến quê hương, đất nước con người Việt Nam.)

 
Mùa hè 1972, miền Nam rực cháy. Ba mặt trận khốc liệt nhất là Quảng Trị- Thừa Thiên, Tây Nguyên và Đông Nam Bộ. Mùa hè 1972, đỏ lửa, đỏ máu không chỉ ở cổ thành Đinh Công Tráng. Từ cuối tháng Ba, pháo kích mở màn, các sư đoàn Bắc Việt tràn xuống, đẩy Quân lực Việt Nam Cộng ḥa vào thế pḥng thủ nghẹt thở.

Mùa hè đỏ lửa 1972, Quảng Trị, vùng đất biên cương VNCH biến thành bức tường đỡ đạn. Nhảy Dù, Thủy quân Lục chiến, những đơn vị dạn dày căng ḿnh giữ từng thước đất giữa tiếng pháo rung trời. Quảng Trị nhỏ bé trở thành chảo lửa. Thành cổ chưa đầy hai trăm năm mươi ngh́n mét vuông, hứng chịu hơn ba trăm ngàn tấn bom đạn của cả 2 phe. (Tương đương 7 quả bom nguyên tử mà Mỹ ném xuống Hirosima). Mỗi viên gạch, mỗi tấc hào nhuộm máu, mồ hôi của những người lính tuổi đôi mươi.

Đại úy Quân lực VNCH Phan Nhật Nam, trong bút kư "Mùa hè đỏ lửa" viết:

“Làm được ǵ bây giờ? Bịt mũi, che mồm, nhưng tất cả vô ích, hơi chết đọng trên da, chui vào mũi, bám trên áo, hơi chết hít vào phổi trôi theo máu. Tôi đang đứng trong ḷng của sự chết. Tránh làm sao được, ai có thể ra khỏi khối không khí của nơi sống? Những cảnh chết tập thể của người Do Thái ở các trại tập trung gây nên niềm bàng hoàng xúc động v́ người chứng kiến thấy được “xác người,” xác chồng chồng lớp lớp có thứ tự, gọn ghẽ nguyên vẹn… 9 cây số đường chết của Quảng Trị không c̣n được quyền dùng danh từ “xác chết” nữa, v́ đây chết tan nát, chết tung tóe, chết vỡ bùng…".

C̣n phóng viên thường trú báo Văn hóa khu vực Nam Trung Bộ và Tây Nguyên, nguyên chiến sĩ quân đội trực tiếp chiến đấu tại Thành cổ Quảng Trị trong trận chiến rực lửa mùa hè năm 1972 đau đáu những câu thơ:

"Đ̣ xuôi Thạch Hăn xin chèo nhẹ
Đáy sông c̣n đó bạn tôi nằm
Có tuổi hai mươi thành sóng nước
Vỗ yên bờ băi măi ngàn năm"

Những người lính cả 2 bên chiến đấu trong đổ nát, giữa khói bom và mùi khét của đất cháy. Ngày thứ 81, người rút đi, người trở về. Nhiều người nằm lại. Đều là con của Mẹ Việt Nam. Tôi trở đi trở lại Thành cổ không nhớ bao lần. Lần nào nước mắt cũng đầm đ́a. Lần nào cũng rón rén bước khẽ. V́ biết đất dưới chân là thịt da, là xương cốt. Quảng Trị c̣n "Đại lộ kinh hoàng"- cái tên được đặt bởi cựu kư giả báo Sóng Thần, cộng tác viên hăng thông tấn AP NgyThanh.

Mùa hè đỏ lửa 1972 c̣n d́m Tây Nguyên- Kontum ch́m trong khói đạn. Thị xă nhỏ run rẩy vẫn đứng vững. Mùa hè đỏ niềm đau. Một kư ức không thể gói trong con số thương vong, chỉ c̣n đọng lại trong cảm giác nóng rát của sự sống sót trong những câu thơ của người lính Biệt Động Quân Lâm Hảo Dũng:

"Chư Pao ai oán hờn trong gió
Mỗi chiếc khăn tang một tấc đường..."

Mùa hè đỏ lửa 1972 đẩy An Lộc- B́nh Long vào ṿng vây khép chặt, nơi một thị trấn chịu đựng hết sức người để không bị nuốt chửng. "Nhật kư An Lộc" của bác sĩ Quân y VNCH Nguyễn Văn Quư c̣n ghi rất rơ. Trên mạng có bản PDF cho ai muốn quan tâm.

Tháng 4-1972, pháo Bắc Việt cường tập, tấn công vũ băo từ biên giới Campuchia đánh qua. Với ưu thế về quân số, nhanh chóng chiếm Lộc Ninh bằng chiến thuận biển người có xe tăng ào ạt sau đại pháo. Sư đoàn 5 mất một trung đoàn. Lính VNCH tử trận, mất tích, bị bắt và một số chạy về An Lộc. Bắc Việt với 10 ngàn bộ đội, khóa chặt quốc lộ 13 ở phía Nam.

Tại hội nghị Paris, bà Nguyễn Thị B́nh tuyên bố ngày 15 tháng 4, Mặt trận giải phóng miền Nam sẽ cắm cờ tại An Lộc. B́nh Long sẽ là thủ đô của của chính phủ cách mạng. Trong hoàn cảnh đó, hơn 20 ngàn dân An Lộc chạy khỏi ṿng vây.

Quốc lộ 13 với 26 cây số từ An Lộc về Chân Thành đă thành "Đoạn đường máu". Đợt đầu tiên, dân chúng di tản khỏi An Lộc, xuất phát 3000 dân, về đến Chân Thành chỉ có 500 người. Đợt di tản lần 2 hai giữa tháng 5 năm 1972, hơn 10,000 dân chạy loạn, chết thêm 2000 người ở dọc đường. Tôi đọc điều này trong hồi kư của ông Nguyễn Tấn Lộc. V́ sao dân chết nhiều thế? Do pháo kích Bắc Việt. V́ trong đoàn di dân, có cả lính. Như thế, đoạn đường máu B́nh Long cũng có "Đại lộ Kinh Hoàng", nhưng chẳng có ai đặt tên. Nó được nhắc nhớ bởi câu đối bi thảm:

"Một tấc đường, một giải khăn tang.
B́nh Long máu đỏ, nhuộm cờ vàng".


Mùa hè đỏ lửa 1972 kết thúc với Chiến dịch Pḥng không tháng 12 năm 1972- Chiến dịch Điện Biên Phủ trên không, diễn ra từ ngày 18 đến 29/12/1972 tại Hà Nội, Hải Pḥng và một số khu vực miền Bắc. Đây là đợt không kích lớn nhất của Mỹ trong Chiến tranh Việt Nam, huy động máy bay chiến lược B-52 cùng nhiều loại tiêm kích-bom.

Kết quả, Hiệp định Paris được kư kết năm 1973, án tử sớm cho VNCH.

V́ sau đó, VNCH đơn độc chiến đấu. Quân số ít ỏi. Vũ khí cạn kiệt.

Bắc Việt và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam có Liên xô, Trung Quốc và cả phe XHCN đứng sau viện trợ sức người sức của. (Chứ không chỉ vũ khí, lương thực, thuốc men).

Lịch sử hiện đại của dân tộc bước vào một thời kỳ mới. Cờ hoa bên này và máu lệ bên kia. Sơn hà một dải nhưng vết phân ly c̣n đau trong từng số phận bên thua cuộc. Vui đến trào nước mắt cũng được. Đau đến đoạn trường, cũng có lư do. Làm thơ, viết văn, làm phim, viết sử... ǵ cũng tốt.

Nhưng xuất phát điểm cho mọi góc nh́n liên quan tới lịch sử phải là sự thật khách quan. Nếu thiếu vắng sự trung thực, th́ đều là ngụy sử, rác sử, tà sử, quyền sử. Đừng để lịch sử bị viết bởi bên thắng cuộc.