Khi vụ vườn rau Lộc Hưng bị cưỡng chế và phá tan
hoang, tui liền viết về anh bạn tui, người lớn lên ở vùng đất ấy với
ngụ ư chứng minh rằng khu này đă tồn tại từ 1954 chứ không phải là
xóm liều với toàn thành phần bất hảo chiếm đất mở quán thịt chó từ
năm 1988 như nhà nước và báo chí đă thông tin. Cho đến giờ này đă có
nhiều bài viết về Lộc Hưng. Đă có hai ba luồng dư luận khác nhau dù
giấy tờ chứng minh nguồn gốc đă được trưng ra , toàn chứng hợp pháp.
Đúng sai cũng đă dễ dàng nh́n thấy.
Hôm nay, tui không nói về luật pháp nữa mà tui muốn nói đến sự tàn
nhẫn tận cùng của con người. Đối với người Việt, giỗ Tết là thời
điềm quan trọng nhất của một năm. Kẻ ly hương không sum họp được với
ngày Tết là kẻ bất hạnh. Người ở nhà không đốt được nén nhang trên
bàn thờ tổ tiên trong ba ngày Tết là kẻ bất hiếu. Đọc truyện của ông
Nam Cao, ông Ngô Tất Tố trong hoàn cảnh nghèo đến tận đáy, người ta
cũng cố cho có một nén nhang, miếng bánh trên bàn thờ. Thế mà thời
nay, thời độc lập tự do hạnh phúc, thời của thiên đường, thời chưa
có bao giờ đẹp như hôm nay, thời đại rực rỡ nhất trong lịch sử dân
tộc người ta nỡ ḷng nào đem xe ủi phá nát 112 căn nhà. Đập đổ 112
cái bàn thờ, xua hàng ngàn con người không c̣n nơi nương tựa, lâm
vào cảnh màn trời chiếu đất trong khi Tết đă chạm ngơ.
Ngày trước có bài hát "Xuân này con không về", nghe đă năo nuột. Bây giờ Xuân này con không nhà nghe cay đắng hơn nhiều. Tết này ở Lộc Hưng sẽ có nhiều người sẽ không biết đốt đèn vào đâu, cắm cây nhang vào đâu để rước ông bà, để đón xuân mới. Sẽ không c̣n nồi bánh cưng đỏ lửa ven hè để đón xuân sang. Lộc Hưng chẳng c̣n tiếng cười, chỉ c̣n giọt nước mắt. Trẻ con không c̣n được khoe áo mới, được chúc Tết ông bà bởi căn nhà ấm êm bây giờ chỉ c̣n là đống gạch vụn.. Sự tàn nhẫn đă đi đến tận cùng. Dự án xây trường học có phải làm ngay đâu, sao phải đập nhà dân, phá hỏng cái ngày thiêng liêng nhất của dân trong thời gian này? Căm thù dân đến thế sao? Tàn ác với dân đến độ đó sao? Trả thù dân bằng cách dân không c̣n nhà ăn Tết là hành động vô đạo lư. Làm người lại là người đang nắm trong tay quyền lực mà hành động bất chấp đạo lư làm người, phi nhân tính th́ c̣n tệ hơn con vật. Người cộng sản thời 1945 có lư tưởng dân tộc, người cộng sản bây giờ lư tưởng là chức vụ, là quyền lợi là tài sản thu lượm được. Do vậy, việc ǵ mang lại lợi ích cho họ, họ sẽ bất chấp tất cả, lương tâm, phẩm giá, đạo lư, ḷng nhân đạo...trở thành những tṛ cười với họ.
Có dư luận cho rằng vùng đất này dung dưỡng mấy người tham gia chống nhà nước. Họ là những người lên tiếng trước bất công, kêu gọi dân chủ, chống mưu toan xâm lược Việt Nam của Trung quốc, chống Formosa ô nhiễm, đầu độc biển cả Việt Nam. Họ bị bắt bớ, tra khảo tù đày, khi ra tù, công an cô lập họ, không thuê được nhà ở bất cứ đâu v́ công an đến làm khó dễ với chủ nhà. Họ đến với Lộc Hưng, cộng đồng giáo dân giúp họ thuê nhà, bênh vực họ và họ dễ thở hơn khi được đùm bọc của cộng đồng, điều này khiến cho chính quyền khó chịu, xem đó là cái gai cần phải nhổ.
Hơn nữa, ở Lộc Hưng lại có căn nhà t́nh thương của ḍng Chúa Cứu Thế xây lên để làm chỗ trú cho những người thương phế binh Việt Nam Cộng Hoà. Họ là những người cụt chán, cụt tay, mù mắt không c̣n thân thích, chẳng c̣n nơi nương tựa. Các cha cho về đây để có chỗ trú thân. 43 năm chiến tranh đă đi qua, xét cho cùng họ cũng chỉ là nạn nhân của một cuộc chiến tranh và bây giờ họ cũng chẳng c̣n bao ngày ở thế gian này nữa. Thế nhưng, trong mắt của những cán bộ chế độ mới, họ vẫn là kẻ thù không chấp nhận được, không thể sống chung. Những lần từ thiện, khám bệnh, tặng quà cho những người này đều bị đánh phá từ trong trứng nước. Do vậy, khi cưỡng chế Lộc Hưng, ngôi nhà t́nh thương này là ngôi nhà bị xe ủi dở bỏ đầu tiên, những người thương phế binh này là nhóm người bị bắt về phường đầu tiên. Tại sao chiến tranh đi qua đă gần nửa thế kỷ, chính quyền đă được củng cố từ đơn vị xă phường cho đến trung ương, quân đội trong tay, luật pháp trong tay, sức mạnh trong tay, chuyên chính vô sản có đầy đủ cả mà sao vẫn c̣n sợ chi mấy anh thương phế binh què cụt, tàn phế, sao không xem họ vẫn là đồng bào ruột thịt của ḿnh, những con người bất hạnh bởi chiến tranh. Cứ măi phân biệt họ, cứ măi xua đuổi họ khi họ đă ở tận cùng dưới đáy của xă hội. Làm như thế là quá bất nhân, chỉ là lối cư xử của loài quỷ. Là tận cùng của sự tàn nhẫn.
Trong chién tranh, ở hai chiến tuyến đối nghịch, người ta c̣n đ́nh chiến để hưởng Tết. Thế mà trong hoà b́nh, giữa một thành phố rực rỡ cờ hoa, người ta đành ḷng đánh cắp cái Tết của người dân, khiến cho người dân đón Tết trên đống hoang tàn. Họ có là người không khi nh́n thấy nước mắt của cụ ǵa, tiếng gào của con trẻ, ánh mắt lạc thần của bà mẹ mấy chục năm gắn bó với luống rau, cọng cỏ. Đêm giao thừa này, nhà nước rồi cũng sẽ bắn pháo hoa, ánh sáng của pháo hoa cũng sẽ soi sáng một mảnh đất bị phá nát thành đống đổ nát, sẽ chiếu rơ hơn những khuôn mặt bi thương và ánh mắt chưa khô nước mắt của người dân Lộc Hưng.
Tui vẫn không lư giải được tại sao chính quyền cứ sợ măi thế lực phản động như trẻ con sợ ma. Thế lực ấy mơ hồ và như ảo ảnh và thế là những thương phế binh tàn phế này chính là thế lực phản động nguy hiểm cần phải đề pḥng và tiêu diệt. Người dân phản biện lại những vấn đề bức bách của xă hội là những kẻ phạm pháp. Dân càng ngày càng mất ḷng tin và tầng lớp lănh đạo cũng sẽ chẳng c̣n tin vào những điều ḿnh nói và những việc ḿnh làm..Họ nói để đối phó, để nguỵ biện chứ tui nghĩ thật ra họ cũng biết rơ họ đang nói và làm đúng hay sai rồi. Nhưng v́ cái ghế ngồi, để chế độ này c̣n tồn tại, c̣n được vinh thân ph́ gia họ tiếp tục mặc kệ nhân dân, đạp đổ đạo lư..
Khi cái ác trong tay kẻ nắm quyền lực, cái ác sẽ
đi đến tận cùng. Bởi thế cho nên ông Nguyễn Thiện Nhân, bí thư thành
uỷ cho rằng hành động cưỡng chế tàn nhẫn này chỉ là việc b́nh
thường.
DODUYNGOC
Tại sao người ủng hộ TT Trump không...?
|
Chính khách nổi
bật nhất trong năm
Lăo quái
thay đổi hay phá bỉnh
Sự sụp đổ của Trung Cộng
Triển vọng
đối tác chiến lược Việt-Mỹ
Chuyện cái lon bia
Sự điên rồ của
bọn Dân Chủ
Xin đừng bắn sau
lưng
Buttigieg, ngôi
sao mới
Pamela Karlan, đại
trí thức mất dạy
Cuồng điên chống
Trump
Âm mưu đảo chánh
Thân phận con
người
Sự thật về Thích Trí Quang qua biển động miền trung
Trung Đông đang
lột xác
CHXHCN Cali và “The Vietnam War”
Đánh bùn sang ao
Tin điều tra đàn hặc
Giấc ngủ
Quẩn quanh sự đời
8
Quẩn quanh sự đời
6
& 7
Quẩn quanh sự đời
5
V́ sao chính
trị Mỹ tiến bộ nhất thế giới?
Mừng đảng....
Đồng hương...
Cập nhật bầu cử
Sài G̣n - Hà Nội
Giao thiệp
Xâm lăng văn hóa
Quà mừng cắt mạng
Hiểm họa TC với người Việt và Donald Trump
Tin vắn tuần qua September 14 – 2019
Kinh tế ăn xin
Thái
Thanh người mà ai cũng mắc nợ
Nh́n lại biến cố đau thương 11 tháng 9 - 2001
Mỹ dùng thuế
quan đánh Trung Cộng
Quyền lợi, quyền lực
Thư viết cho
những thằng ngu
Gởi cháu Hoàng Kiều
Thư giởi bác Hoàng Kiều
Mặt trái, mặt thật
Chuyên tu, tại chức
Mèo vờn chuột
Kẻ thù trong
hàng ngũ chúng ta
VIP
Tự ti mặc cảm
Câu chuyện Batimore
vc ngang nhiên
Liêm sỉ
Donald
Trump - Quyền biến khó lường
Bởi đâu
Thương chi Phạm
Quỳnh
TT
Trump - 5 cuộc chiến định vị lại nước Mỹ...
Donald John Trump - Ông là ai ?
Trung thành hay phản
bội
Trả thù hèn hạ
Thương chiến
Thương phế binh
Tụi
bây chờ ở người lính VNCH điều ǵ nữa?
Cháy nhà ra mặt
chuột
Đ̣i quyền b́nh đẳng
Cuộc chiến Mueller leo thang
Toàn xă hội rặt
kẻ nói láo
CHXHCN Cali và “The
Vietnam War”
Khinh bỉ
Nói phét thành thần
Nghĩa tử là nghĩa tận
Lời phân trần
của "hàng" tướng Dương Văn Minh
Jane "phản chiến"
Tên Việt
kiều phản động
Vô ơn
Tội lăng quên
Dân Chủ - Cộng Hoà
Tháng Tư nói
chuyện ‘giải phóng’
Đảng dân chủ mới
Donald Trump - Ông là ai?
Những khó khăn
của VN hiện nay
Bắt tay
Xi, Micron đă thấy một nguy Tàu chưa?
Ông tân bộ trưởng Tư
Pháp
Hồ Chí Minh, Thiên
Thần hay Ác Quỷ?
Chuyện ông Trâm
Khó khăn của
Việt Nam
Bức tường, xây hay
không?
Cướp có chính danh
Cường địch trước
mặt...
Thay đổi hay là chết
Đảng dân chủ đa dạng
hay bát nháo?
Đàn áp người Duy Ngô
Nhĩ
Tận cùng của sự tàn nhẫn
Năm Heo nói chuyện
Heo/Lợn
Tập đoàn bán nước
Điểm tin năm qua
Đàn áp tự do dân chủ
Chiến lược toàn cầu hóa
Có danh dự đâu mà yêu
cầu người ta “đảm bảo”