PHỦ PHÀNG

Ngày vào lính ta vẫn thường mơ ước
Sẽ có ngày bước trên đất Thăng Long
Mắt được nh́n thật rơ cảnh sông Hồng
T́m vết chân Loan trên đê Yên Phụ
Đêm trăng sáng trên sông Đà ta nhớ
Dũng viết thư , kê giấy trên mạn thuyền
Đất kinh kỳ không phải của ai riêng
Mà cảnh sắc là của chung dân Việt
Giặc Phương Bắc đă lắm lần khắc nghiệt
Ỷ quân đông tàn phá nát đế kinh
Đất trời Nam phải chịu cảnh điêu linh
Nhưng con cháu vua Hùng không chịu nhục
Đoàn kết vùng lên phá tan ḱm kẹp
Ải Chi Lăng, Hầu Nhân Bảo rơi đầu
Sông Bạch Đằng nhuộm máu đỏ sắc đào
Của giặc Bắc hai lần sang lấn chiếm
Mắt kinh kỳ, nắng chiều tàn mây tím
Dáng Kiều thơm Quang Dũng viết thành thơ
Ba mươi sáu phố phường …đẹp như mơ
Thời Tự Lực, Thạch Lam từng ca ngợi
Trong ḷng ta vẫn từng trông vẫn đợi
Theo đoàn quân chiến thắng đến kinh kỳ
Mà Bắc Nam phải chịu cảnh phân ly
Sông Bến Hải… ngăn đôi bờ sông Dịch
…..
Rồi mơ ước đă biến thành sự thật
Nhưng cảnh đời luôn nghiệt ngă người ơi
Tàu Sông Hương, nằng nặng tiến ra khơi
Chở một đám hàng binh ra đất Bắc
Tội t́nh lắm, con người hay thú vật
Mà hầm tàu chứa tới hơn hai ngàn
Mắt rực thù, không một tiếng thở than
Thân chiến bại, cực h́nh đè trĩu nặng
Cảng Hải Pḥng sao đ́u hiu vắng lặng
Vài chiếc thuyền neo lặng lẽ im ru
Nắng chiều tan, chút gió chuyển sương mù
Hơi thu lạnh tái tê buồn thân phận
….
Giặc thả ta về nơi ga Hàng Cỏ
Ta được đi thong thả chốn kinh kỳ
Bà Huyện Thanh Quan hoài cổ những ǵ
Ta lạ mắt, Thăng Long trông xơ xác
H́nh ảnh đẹp ngày học tṛ đă mất
Đế kinh xưa nay như thế nầy sao?!
Không c̣n nghe được giọng nói ngọt ngào
Của cô gái kinh thành khuê các cũ
Hồ Hoàn Kiếm, mấy cây xanh ủ rủ
Rác rưởi bên đường, đầy dẫy Công An
Bước chân đi khó giữ được an toàn
Ôi trộm cướp, tiếng chửi thề rôm rả
Hà Nội bây giờ tặc quyền nghiệt ngă
Làm sao c̣n nét đẹp của Thạch Lam
Chuông giáo đường đâu c̣n tiếng vọng âm
Đă mất hết , lũ vô thần cai trị
Những h́nh ảnh của ngày xưa hoa mỹ
Mắt ta nh́n thật kỷ rơ cảnh đời
Dáng Kiều thơm của Hà Nội đẹp tươi
Chỉ là chuyện hảo huyền trong tiểu thuyết
Chân ta bước trên quê hương nước Việt
Mà sao ḷng xa lạ giống người dưng
Mắt ta nh́n đầy những nét bâng khuâng
Thăng Long đẹp, kinh kỳ như tan vỡ
Trong ḷng ta, bao thương buồn nức nỡ
Nước Việt Nam tiến bộ thế nầy sao
Dân quá nghèo mà trời ở trên cao
Làm sao cứu được con Hồng cháu Lạc…

thy lan thảo

 

 

 


Thơ

Trang thơ cũ


Dậy lên cùng với biển Đông  
Tiễn bạn
Vẫn gợi ư phiền
Ḷng thương ray rứt
Trăng mười sáu
Vẫn khó t́m quên
Ḷng thương ray rứt
Tưởng niệm QLVNCH anh hùng
Kỷ Niệm Ngày QL 19 tháng 6
Viết cho Mười Kẽm
Canh Cánh t́nh xưa
Không lối mộng
T́nh vẫn đợi chờ
Trọn t́nh đó em
Cảnh nghèo
Niềm đau ray rứt
Thất ngôn gửi người
Nhớ "Ngày Xưa Hoàng Thị"
Thư không niêm gửi bạn
T́nh cũ - em thơ
Đong đưa giọt t́nh
Hội ngộ
Thèm thuốc
39 năm gặp nhau

Nhớ bạn hiền
H́nh như là...
Dặn ḍ
Chút ư ḷng em
Ngẩn ngơ
Mít dai
Nát ḷng thương nhớ
Chút ư đường về
Rời quê mẹ
Thật đầy
Tắm suối Nam Hà
Với Long Thành
Chùm thơ biển
Những viện đạn đúc bằng máu tim
Tâm sự một người lính
Tiếng vọng KBC
Tiếng hát vinh danh QLVNCH
Thuở ấy đó hoa là nụ
Chậm chậm mây bay
Duyên dáng ngày xưa
Giọt nước mắt chỉ riêng em thấy
Yêu
Yêu
Hai vết thương
Ḍng sông oanh liệt
Trăn trở cuộc t́nh
Mẹ của con
Nhớ Phan Rang
Ngọt cả giấc mơ!
Đoá hồng bên hiên
Cảm tác hoa hồng
Chùm thơ áo trắng
Khúc t́nh sơn ca
Mưa buồn dĩ văng
Thủ Đức !
Tù Nam Hà
Tựa má
Ngoảnh mặt !
Một đời phai phôi  
Bên thềm xưa
Bóng đêm
Giờ đă điểm 
Xuân về nhớ bạn  
Cho ḍng sọng rẽ nhánh
Nó và Tôi
Bao giờ
Thơ Hàn Mặc Tử - Lời b́nh Phạm Ngọc Thái
Cái xinh xinh
Cũng tại mưa buồn
Những vần thơ chống cộng
Chùm thơ Hồ Xuân Hương tái lai
Ḷng dân
T́nh phôi pha
Mặt lọ
Khờ hiu quạnh
Những ḍng thơ thời chinh chiến
Trai ly loạn
Phật tại tâm  
Chùm t́nh thơ sông hồ
Bước chân Việt Khang
Mai tôi chết Cờ Vàng xin được phủ
Th́ thầm với mẹ
Mỗi năm...
Bến cũ
Quà xuân trong tù
Chút ư t́nh quê