CẠN L̉NG



- viết tặng 1 người -

Ta trở về làng buổi chớm Đông
Đường xưa nhạt nắng vẹt gió đồng
Gió chiều xưa đấy sao mà lộng
Mướt cả triền đê, mướt cả sông.

Ta ngẩn ngơ ḷng đến bến đông
Hỏi ḍ từ đấy có về không?
Chín năm, ờ nhỉ, bao biến động
Người ấy giờ sao chửa lấy chồng?!

Ta lặng lẽ t́m giữa thinh không
Ngược nắng mưa xưa ngược gió đồng
Chợt hiểu ḷng người sâu hơn rộng
Nửa đời ngờ nghệch sắc sắc không.

Ta đành tạ lỗi với hư không
Tạo hóa trớ trêu nợ vợ chồng
Người ấy v́ yêu mà sầu mộng
Vét cạn tơ ḷng đốt cháy sông.

*.

ĐẶNG XUÂN XUYẾN