T̀NH CHIẾN HỮU


Buồn nào hơn nh́n từng thằng ngă xuống
Tiểu đội tui bị phục kích bên sông
Lựu đạn quăng, súng nổ ầm ầm
Trong toán lính đă ba thằng ngă quỵ
Tui với nó mới đi cà phê sáng
Chẳng ai ngờ … chiều từ giă trên tay
Nếu có chết đừng để mẹ tao hay
Bà mắc bịnh hiểm nghèo càng thêm khổ
Nhớ những lần trong chiến hào hầm hố
Vài con khô, với gạo sấy xẻ chia
Từng điếu thuốc vài tia lửa nhỏ
Những dở dang của tâm tư c̣n đó
“Bà mẹ mày”… sao mày bỏ tao đi
Vợ con chưa, khi tuổi mộng xuân th́
V́ danh dự mày đă tṛn nợ nước
Tao cúi đầu lê bước khỏi nghĩa trang
Chiều dần buông trong cái nắng hanh vàng
C̣n lẩn khuất miên man qua lời gió
Năm mươi năm… c̣n đó một niềm đau
T́nh chiến hữu thuở nào bên suối vắng .

Y. N. H. A