DUYÊN NGHIỆP


Ta từ cõi chết trở về
Bảy mưới chín tuổi, Trời chê chưa già!
Vài ngày bịnh viện qua loa
Mấy ông bác sĩ: Thôi mà, về đi ...
Bảy mươi chín có là gì
Tại sao bày đặt, cớ chi vẽ vời !
Tên chưa có ở sổ Trời
Núi sông kia vẫn sáng ngời ý thơ
Tình quê còn nặng hai bờ
Nhân gian vẫn biếc đường tơ buộc người
Hương hoa còn ngát nụ đời
Thì đâu dễ có cõi trời đằng vân ?!
Cho hay duyên nghiệp đường trần
Trời cao đã định căn phần tử sinh
Ngày nao duyên nợ, ân tình
Trả vay sòng phẳng thì mình thảnh thơi
Ra đi thanh thản mỉm cười
Trả chưa hết nợ, khôn dời bước chân ...
Và ta trở lại đường trần
Dù trần là chốn phù vân, mịt mùng
Duyên xưa lại hẹn trùng phùng
Với thơ, với mộng phục hưng sơn hà

*

Mấy ngày bịnh viện, vắng nhà
Cụ Trời cau mặt đuổi ta trở về
Ta về trên bước đường quê
Cùng vòng duyên nghiệp nhiêu khê luật đời
Bổng trầm, thơ lại chơi vơi
Từng câu chơn chất, từng lời quê hương ...

Ngô Minh Hằng
Ngày 09/02/2025