NHỚ...


Ta nhớ lắm một ngôi trường tỉnh lẻ
Nhớ tóc dài nón lá phủ nghiêng che
Nhớ áo trắng lồng bay chiều gió thổi
Nhớ tiếng ve ngân vọng buổi trưa hè.
Ta lính trận giày saut ṃn mỏi đế
Trước cổng trường ngơ ngác đợi chờ em
Như tên Mán từ trên rừng xuống phố
Luống cuống nh́n khi gặp dáng quen quen !
Em bước đến ḷng ta như rộn ră
Nắng nung người nhưng mát cả hồn anh
Vài cánh phượng thắm hồng rơi theo gió
Em thẹn thùng đôi má đỏ hanh hanh.
Đường Đại lộ loang bay tà áo trắng
Bên áo hoa chiều mưa bụi song hành
Em gót nhỏ ta giày saut ṃn mỏi
Mà nghe t́nh khơi mộng đă lên xanh.
Có ngờ đâu t́nh ta vừa chớm nở
Đă đôi đường phân rẽ cuộc binh đao!
Em trôi giạt quê người từ dạo nọ
Ta lao tù, ôm hận măi ngh́n sau !
Bao nhiêu năm đời qua như gió thỏang
Gặp lại em chiều xứ lạ phố người
Đâu áo trắng, tóc huyền xưa lộng gió ?
Chỉ nụ cười héo hắt nở trên môi !

KIM ÂN