Vươn cao bên trên hàng cây xanh tươi là những đường nét cong vút mạ vàng. Một kết hợp giữa kiến trúc Tây phương với mỹ thuật của dân tộc Thái Lan. Nhờ thế, tôi đă t́m được ngôi chùa Thái, trong thành phố xa lạ và đông đúc này, không có ǵ quá khó khăn. Đang giờ lễ Phật, đạo hữu đă vào bên trong chùa. Tiếng chuông cùng hồi trống từng lúc ngân vang trong khuôn viên chùa, đưa ḷng người trầm lắng, chan ḥa cùng yên b́nh, thanh thoát. Trong góc sân, một thanh niên đang chăm sóc vườn hoa. Mồ hôi đẫm ướt trên thân người để trần. Nắng về trưa càng gay gắt hơn, như cứ muốn nung đen thêm màu da của người làm vườn. Anh có cái vóc dáng rắn rỏi và nhanh nhẹn của một con báo, một vơ sĩ Thái có thừa năng lực chớp nhoáng tung người lên, để đánh đ̣n Kao Loi bằng đầu gối cao đến ngang mặt đối phương. Nh́n anh làm vườn với cái beret màu xanh dương đậm đă bạc màu, nghiêng nghiêng trên đầu, ḷng tôi bồi hồi nhớ về đoạn đời tuổi trẻ và áo trận. Tôi nhớ đến thời thao trường đổ mồ hôi, đậm đà t́nh huynh đệ; cùng cái nóng nung đốt da người của mặt trời trên các băi tập, trên đồi Mẹ Bồng Con. Tôi nhớ đến màu máu lẫn lộn với bùn đen và lớp da cháy nắng trên chiến trường và trong chốn tù đày.
Ngồi trong xe nh́n ngắm đường nét kiến trúc của ngôi chùa và hoa kiểng trong sân một lúc, tôi ngẫm nghĩ, và rồi rời xe. Rảo bước qua bên kia đường, tôi đi đến cổng vào chùa. Thấy tôi, anh làm vườn đến mở cổng rào và nhă nhặn chào đón. Chắp tay đáp lễ với anh, tôi hỏi thăm thời giờ thuận tiện để được vào thăm viếng bên trong chùa. Nghe thế, anh ta bước ngang để nhường lối đi và ân cần mời tôi vào chùa cùng lễ Phật. Cám ơn ḷng hiếu khách của người thanh niên Thái, tôi giải thích về ư định của ḿnh xin được gặp riêng Thầy, sau khi xong nghi thức tụng niệm. Tôi hẹn với anh sẽ quay lại, rồi trở về xe của ḿnh ngồi chờ.
. . .
Định cư chưa tṛn năm, nhà tôi được hung tin về chiếc tàu chở người thân đi vượt biên. Tất cả những thuyền nhân cùng chiếc tàu đă bị mất tích; trong đó có cha, mẹ, anh và em gái của nhà tôi. Tin dữ đă đến trong ngày cuối năm đón Tết! Từ đó, hàng năm khi Tết đến, mâm cơm chay rước Ông Bà cũng là lễ Giỗ, tưởng niệm cho những thuyền nhân bất hạnh trên Biển Đông.
Cho đến nay, chưa ai biết rơ, đă bao nhiêu thuyền nhân liều ḿnh vượt thoát chế độ cộng sản, mà không bao giờ đến được bến bờ tự do như mơ ước. Người ta thường nói, “Thời gian chữa lành mọi vết thương;” nỗi đau buồn sẽ phôi pha theo thời gian và nỗi đau tinh thần cũng thuyên giảm, vơi đi khi thời gian trôi qua. Đă hơn 30 năm kể từ ngày Sài G̣n bị cưỡng chiếm, 30 tháng 4 năm 1975. Biết bao nỗi hăi hùng đă được nghe biết đến, và hăy c̣n biết bao kinh hoàng đă theo người bất hạnh vùi chôn giữa rừng hoang, trong cửa sông, trên hoang đảo, hay dưới đáy biển…Tin buồn về cha, mẹ, anh và em của nhà tôi đă mất tích trên đường đi t́m tự do đă làm tăng thêm nỗi đau mất mát của thuyền nhân trên ghe ḿnh. Từ ngày được định cư đến nay, gia đ́nh tôi tránh đi ăn uống ở nhà hàng Thái; tránh đến tất cả những nơi của người Thái Lan. Chúng tôi biết rằng người Thái tu tập và tôn thờ những lời dạy từ bi của Phật giáo. Nó không là cái thù dai dẳng hay căm hờn cả dân tộc Thái Lan một cách vô lư. Thế nhưng, có cái ǵ đó vô h́nh cứ ngăn chặn, làm cho ḿnh không muốn nghĩ tới hay bước chân đến những nơi ấy. Như người ta e dè, không muốn chạm đến những nơi mà vết thương vẫn chưa thật lành, hăy c̣n rỉ máu.
Thời gian qua mau, nhưng vết thương đau của thuyền nhân Việt Nam vẫn c̣n đó!
Có những mất mát không ǵ thay thế được, mà thời gian cũng không thể nào mang vào dĩ văng!
Trong lịch sử dân tộc, người Việt chỉ rời bỏ quê hương v́ đă bị dồn vào cùng đường, không c̣n lối thoát nào khác hơn. Họ bỏ nước ra đi không phải v́ chiến tranh! … Suốt hai mươi năm chiến tranh, người Việt đă vẫn ở lại trên đất nước của ḿnh; để chiến đấu chống lại quân cộng sản, đă hy sinh để bảo vệ lănh thổ và quyền tự do của miền Nam.Cuộc di cư vĩ đại từ tháng Tư 1975, chỉ xảy ra sau khi đă mất Sài G̣n, sau khi dứt tiếng súng, đă hết chiến tranh. Đồng bào Việt Nam chỉ phải bỏ nước ra đi sau khi miền Nam tự do đă bị chiếm đoạt; cộng sản đă chiếm trọn Việt Nam. Họ đă phải rời bỏ quê hương Việt Nam chỉ v́ cùng đường, chỉ v́ không thể sống dưới chế độ cai trị bất nhân của cộng sản Việt Nam. Đây c̣n là một cuộc bỏ phiếu vĩ đại chọn được sống tự do; chống lại chế độ cộng sản bằng chính mạng sống của ḿnh!
Nếu không v́ thảm họa cộng sản, đồng bào Việt Nam đă không phải vượt rừng, vượt biển để trốn đi; đă không có thảm cảnh hải tặc Thái Lan hăm hại, cướp giết thuyền nhân Việt Nam trên Biển Đông!
Hải tặc Thái đă rất tàn bạo, dă man, hăm hại thuyền nhân Việt Nam. Thế nhưng, dù sao đi nữa, họ là những người Thái Lan, khác chủng tộc; hầu hết họ chỉ v́ ḷng tham, v́ dục vọng nhất thời mà phạm tội ác. Trái lại, chứng tích tội ác của cộng sản, trải dài từ khi cướp chính quyền ở miền Bắc năm 1945 cho đến ngày nay, đă cho thấy cái dă man tàn bạo của cộng sản đối với đồng bào ruột thịt là những hành động man rợ có chủ trương, là chính sách và do đảng cộng sản lănh đạo. Tội ác của chế độ cộng sản Việt Nam đă khắc ghi vào lịch sử nước Việt bằng máu và nước mắt của các nạn nhân. Người tỵ nạn Việt Nam trên toàn thế giới ghi nhớ và hàng năm tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30 tháng Tư. Tại quốc gia Canada, Đạo luật “Journey to Freedom Day” (S.C. 2015, c. 14) có ghi nhận rằng: Trên khắp Canada, hàng năm, ngày 30 tháng 4 là “Journey to Freedom Day.” Đó là ngày toàn quốc tưởng niệm về cuộc di cư của người tỵ nạn Việt Nam.
Với ḷng vị tha bao dung của Tôn giáo, người Việt Nam có thể tha thứ phần nào đó cho hải tặc Thái Lan, nhưng không thể nào quên.
Với tội ác của bạo quyền cộng sản, biển Thái B́nh vẫn uất hờn dậy sóng!
Quá giờ trưa. Mặt trời xuống thấp dần. Ánh nắng có phần dịu mát hơn. Hôm nay đây, tôi sẽ vào thăm viếng ngôi chùa Thái Lan. Lần đầu tiên từ khi đến được bến bờ tự do. Hai mươi sáu năm qua đi. Ḷng vương vấn không ít ưu tư, bâng khuâng. Muốn đến. Đến, rồi lại ngần ngại bước vào.Người đi lễ rồi cũng lần lượt ra về hết. Lề đường bây giờ đă có nhiều chỗ trống, tôi đem xe đến, đậu gần trước cổng chùa. Thấy xe tôi đến, anh làm vườn bước vào trong tŕnh báo với thầy, rồi ra đón tôi từ ngoài cổng. Anh ân cần hướng dẫn tôi vào bên trong chùa. Chính điện rộng lớn, trống vắng sau giờ lễ Phật. Bục thờ Phật đơn giản, nhưng trang nghiêm, cung kính. Sàn chùa lót gỗ nâu sậm, nhiều nơi đă sờn cũ. Một vị sư đang ngồi đọc kinh sách trên miếng thảm nhỏ, trải khiêm tốn ở góc bên phải, dưới bục thờ.
Chờ tôi lạy Phật xong, nhà sư Thái đưa tay ra hiệu, mời tôi đến ngồi đối diện. Tôi ngỏ lời chân thành cám ơn thầy đă dành thời gian tiếp ḿnh, dù thầy mới vừa xong nghi lễ tụng niệm cùng tín hữu; tôi ngần ngại nói:
- Thưa thầy, tôi là một thuyền nhân người Việt Nam.
- Chào anh. Anh an tâm. Ở đây, chúng ta cùng giống nhau trong niềm tin về hạnh phúc của nhân loại.
- Cám ơn thầy rất nhiều!
Vị sư Thái Lan từ tốn mở lời thăm hỏi:
- Tôi nghe nói, anh có việc cần tôi giúp?
Tôi ngập ngừng:
- Thưa thầy,... tôi đến để xin thầy viết giúp cho một câu chữ Thái... có nghĩa là “Hăy trả tự do!”
Thoáng ngạc nhiên, thầy ngẫm nghĩ rồi giải thích:
- Trong ngôn ngữ Thái, có nhiều cách để viết câu này. Nếu tôi biết rơ hơn câu chuyện, trường hợp anh đang cần, th́ tôi sẽ t́m chữ chính xác và đúng nghĩa hơn.
Tôi ngần ngại một lúc, rồi thưa với thầy:
- Thưa thầy, kính trọng thầy, tôi không thể nói dối thầy. Nhưng… nếu tôi kể sự thật th́ sẽ phải đề cập đến những việc có liên hệ đến chính trị. Tôi e ngại rằng điều ấy vi phạm giáo lư của đạo Phật.
Vị sư Thái Lan từ tốn:
- Chính trị cũng là những điều có liên hệ với con người và đời sống, có phải thế không anh?
- Vâng, thưa thầy!
- Nếu thế, th́ chúng ta sẽ không làm ǵ sai với những điều đạo Phật đă dạy. Cho nên anh cứ kể cho tôi biết. Bởi v́ có hiểu biết câu chuyện hay lư do tôi mới có thể t́m đúng chữ và câu để giúp anh hiệu quả hơn. Xin mời anh!
- Cám ơn thầy đă cho phép!
Tôi cảm thấy an tâm và kể cho nhà sư Thái nghe về những chiến sĩ kiên cường đấu tranh cho tự do của Việt Nam không may bị bắt và giam cầm tại Thái Lan do áp lực chính trị từ chế độ cộng sản Việt Nam. Và rồi, mặc dù thời hạn tù của họ đă măn nhưng nhà cầm quyền Việt Nam vẫn t́m cách ép buộc chính phủ Thái Lan giao những người tù chính trị cho Việt Nam; để họ tiếp tục tù đày những người chống chế độ cộng sản.
Nhà sư chăm chú lắng nghe câu chuyện. Tôi yên lặng nh́n vị thầy tu ngồi suy tư, mắt đang ḍ đọc những hàng chữ Thái mà ông vừa viết ra trên trang giấy nhỏ.
Và rồi thầy chắp tay chậm răi:
- Xin chờ tôi vài phút.
- Vâng, cám ơn thầy rất nhiều.
Tôi nói lời cảm ơn và đứng dậy chào tiễn vị sư Thái Lan đi vào văn pḥng bên cạnh Chánh điện.
Sau khi tiếng máy in đă ngưng, thầy trở lại với hai trang giấy và giải thích:- Đây là câu chữ Thái. Anh cần ghi thêm tên người yêu cầu được trả tự do, tiếp sau chữ Thái. Trang này là chữ Anh có cùng nghĩa.
Tôi cảm kích nhận hai câu chữ in từ vị sư người Thái:
- Cám ơn thầy đă giúp tôi rất nhiều!
Thầy chắp tay ân cần:
- Tôi xin cầu chúc cho tất cả các vị c̣n bị giam cầm được thật nhiều may mắn và sớm được trả tự do, trong một ngày thật gần!
Khép mắt niệm một đoạn kinh Phật. Thầy nh́n tôi hiền hoà:
- Anh có thể ở lại lễ Phật, thăm viếng chùa thêm, hay ra về khi nào anh muốn.
Vị sư Thái Lan từ tốn bước lên bục thờ thắp nhang. Tôi chắp tay cùng thầy thành kính khấn nguyện. Hồi chuông nhỏ chậm răi, nối nhau ngân ngân vang. Trên bục thờ, làn khói lam thoáng nhẹ bay. Nét trang nghiêm trầm tư của tượng Phật, đưa ḷng người t́m về với bao dung trong an b́nh và bảo bọc.
Ngoài kia, Thái B́nh Dương vẫn muôn đời dậy sóng uất hờn!Bùi Đức Tính
Tập Truyện Thuyền Đời
Chương 1 - Ḍng sông quê hương
-
Audio
Chương 2 - Xuân quê hương
-
Audio
Chương 3 - Con thuyền
-
Audio
Chương 4 - Cuộc đời
-
Audio
Chương 5 - Đêm vẫn đen -
Audio
Chương 6 - Chuyến đi cuối năm
-
Audio
Chương 7 - Rồi Tết lại
đến -
Audio
Chương 8 - C̣n thương quê
hương tôi -
Audio
Chương 9 - Nhớ cả trời
Việt Nam - Audio
Chương 10 - Một lần đi - Audio
Chương 11 - Từ ḍng sông
này - Audio
Chương 12 - Ngh́n trùng
cách biệt - Audio
Chương 13 - Vượt thoát - Audio
Chương 14 - Biển đông - Audio
Chương 15 - Chiều đen - Audio
Chương 16 - Biển
lửa - Audio
Chương 17 - Đêm trắng - Audio
Chương 18 - Lênh đênh - Audio
Chương 19 - Biển xanh - Audio
Chương 20 - Ngày mới - Audio
Chương 21 - Bến bờ - Audio
Chương 22 - Lần cuối - Audio
Chương 23 - Để nhớ, để quên - Audio
Passage to Freedom
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Hồi Kư Thuyền
Đời của nhà văn Bùi Đức Tính
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương - Audio
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách - Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio
Làng tôi - Audio
Sao em không đến - Audio
Anh đi!
- Audio
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến - Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Mùa hè đỏ lửa
Có chuyến bay
Lời ca
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Tết