Từ khi thấy bầu trời bớt tối, bóng đêm tan biến mỗi lúc một nhanh hơn. Khoảng năm mười phút ngó lên trời thăm chừng là thấy ngay sự khác biệt. Không bao lâu sau, dưới chân trời có ánh sáng của ban ngày. Qua một đêm dài bơi trên biển, thấy được ánh b́nh minh, ít nhiều ḿnh cùng thấy niềm hy vọng. Dù đă sáng, chưa thấy bóng dáng chiếc tàu nào và chưa biết sống c̣n ra sao, nhưng ánh mặt trời đă mang lại hơi ấm cho cơ thể, xua tan bớt nỗi âu lo.
Chúng tôi c̣n sống!
Thành và tôi vui mừng khi được thấy ánh mặt trời. Ánh sáng của một ngày mới. Mấy hôm nay, chúng tôi đă được sống qua những ngày có ánh sáng của tự do.
Ngày mới!
Hy vọng mới. Hy vọng được sống trọn một ngày mới. Ngày mới trên Biển Đông!
Có phải đây là một ngày c̣n được sống và được làm người tự do? Tuy rằng c̣n phải bơi trên sóng nước, chưa đến bến bờ, chưa thấy đâu là bến bờ; nhưng chúng tôi đă thoát và đang bơi trên sóng biển tự do. Tôi cám ơn Ơn Trên, một ngày làm người tự do đă quá đủ, như ước mơ khi ra đi. Nếu hôm nay, sau cùng, tôi cũng phải theo ḍng định mệnh đă an bày, tôi rất măn nguyện...
Mặt trời lên nhanh, quay đi, ngoảnh lại đă thấy ló dạng lên bên trên mặt sóng. Ánh vàng cam rực rỡ nhưng hăy c̣n dịu mát để nh́n. B́nh minh trên Biển Đông thật đẹp, đẹp tuyệt vời; niềm xúc động trong hạnh phúc. Nghĩ về quê hương ḿnh, đến bao giờ đêm đen của chế độ cộng sản đang phủ trùm trên quê hương tôi sẽ tàn lụi, để đồng bào tôi có được niềm vui thấy lại ánh sáng của hy vọng và tự do như tôi được thấy hôm nay ?!
- Sao ḿnh không thấy chiếc tàu nào hết vậy?Thành lo âu, tôi cũng không biết tại sao:
- Lạ thật, Thành. Không ghe tàu, không ai đi đánh cá vùng này!
Trời sáng cũng khá lâu rồi. Bây giờ chắc cũng phải tám hay chín giờ sáng. Tia nắng chói chang, gió mang đầy ngập hơi nóng của mặt trời. Từ lúc thấy ánh sáng ban ngày, có hơn bốn tiếng đồng hồ rồi. Ngóng trông hoài, nhưng chưa thấy được bóng dáng một chiếc tàu. Không thấy tàu buôn, cũng chẳng nh́n thấy tàu đánh cá. Không tàu lớn, tàu nhỏ nào cả. Ḿnh không thấy tàu, th́ mong ǵ người trên tàu thấy ḿnh. Trong sóng biển trùng trùng và giữa đại dương mênh mông, Thành và tôi chỉ là hai sinh vật bé nhỏ, c̣n cái nắp hầm mũi chỉ khoảng một mét vuông này như miếng rác nhỏ trên sóng.
Càng về trưa mà không thấy bóng dáng tàu thuyền, tôi đâm ra lo âu và phân vân lắm; lo rằng ḿnh đang ở xa ngoài khơi, hay trong vùng biển đảo hoang vắng. Nằm trong nước không nhận định được rơ lắm, nhưng chừng nửa giờ rồi, có lúc tôi thấy luồng nước biển có màu hơi xám và đục. Trong sóng thỉnh thoảng và đợt sóng mới đùa vào trông như có rong biển. Tôi vói tay và chụp được một cọng rong biển nhỏ, đưa cho Thành xem:
- Có rong biển! Nước đục! ... Như vậy… chắc là ḿnh đang ở vùng biển cạn, hay là… biết đâu, ḿnh đang được sóng đưa vào gần bờ rồi?!
Thành vẫn c̣n mất niềm tin:
- Gần bờ, mà hơn nửa buổi sáng sao không thấy ghe tàu!
Anh ấy chán ngán:
- Không lẽ… hoang đảo?
Chắc là vùng đảo hoang!
Tôi nói theo nhận xét của Thành, nhưng ráng giữ chút hy vọng: “Nhưng mà đảo hoang th́ ḿnh có hy vọng sống sót hơn giữa biển. Cầu sao vô tới bờ biển và bước chân lên đất liền!”.
Thành ngó quanh, rồi lo ngại:
- Sáng trắng lâu rồi mà không thấy chiếc tàu nào hết! Sáng mà không ai đi đánh cá th́ hy vọng ǵ thấy tàu về? ... Kiểu này th́ làm sao mà ḿnh bơi thêm một đêm nữa cho nổi đây!
Tôi cũng lo như Thành. Đến giờ phút này, càng lúc càng lo sợ thêm hơn. Chúng tôi bơi cầm chừng, chủ đích ngóng nh́n chung quanh, nhưng tàu thuyền vắng lặng một cách khó hiểu. Mặt trời lên cao, nắng và gió nóng hừng hực, trong ḷng thêm bồn chồn thắc mắc. Thành nói đúng, nếu buổi sáng mà không thấy tàu ra khơi đánh cá; càng về trưa và rồi về chiều th́ càng ít hy vọng gặp người cứu vớt hơn. Đợt sóng cuộn tới mang theo thêm một mảng rong, tôi vói tay vớt lấy; ḷng bồi hồi trông mong. Mảng rong cho tôi h́nh ảnh của sự sống, vươn lên; nó gợi nhắc cây cỏ trên đất liền…
Xa xa ngoài trước có vật ǵ màu cam nhấp nhô trên sóng; tôi chỉ cho Thành:
- Có cái ǵ đàng trước…!
Chúng tôi ṭ ṃ, bơi nhanh đến xem. Không phải một, mà có hơn chục cái như thế phía trước, cái nào cũng cũ kỹ, nhiều màu trắng, vàng xanh lẫn lộn, rải rác trên mặt biển. Th́ ra đây là những cái phao cột theo hàng lưới để làm dấu và giữ lưới nổi trên mặt biển. Dây phao to và c̣n chắc. Tôi nghĩ, có lưới th́ hy vọng có tàu đánh cá hoạt động quanh đây. Có phần lạc quan, tôi nói với Thành:
- Chắc họ sẽ đến thăm lưới!
Chúng tôi ráng bám giữ vào các phao này, không cho sóng cuốn đi nơi khác. Mong là, nằm tại đây, có nhiều hy vọng gặp tàu đánh cá chạy trong khu vực này hơn. Đoán theo loại lưới cá, tôi bàn với Thành:
- Vậy là, ḿnh không lo gặp cướp biển Thái Lan. Tàu đánh cá vùng này là tàu nhỏ, họ đi gần, chắc là dân địa phương của Mă Lai. Nhưng tàu nhỏ th́ thấp trên mặt biển, th́ ḿnh khó thấy nó, người đánh cá không nh́n thấy rơ giữa các đợt sóng, khó thấy tụi ḿnh lắm. Phải ráng nh́n kiếm tàu và phải làm cho họ thấy ḿnh!
Chừng nửa giờ sau có một chiếc tàu đánh cá loại nhỏ xuất hiện từ bên phải của chân trời. Nghĩ là đúng như chúng tôi suy đoán, chiếc tàu này sẽ đến thăm lưới. Nhưng rồi nó chỉ chạy thẳng một đường ngang qua mà không ghé vào thăm lưới, như chúng tôi mong ước. Tuy nó chạy tuốt ngoài xa. Nhưng thấy tàu là mừng vô cùng. Chúng tôi rối rít vẫy tay kêu gọi. Và rồi, vẫy tay kêu gọi, càng lúc thấy càng thất vọng!
Nh́n theo chiếc tàu từ từ mất dạng trên biển, Thành và tôi ngó nhau, không biết phải nói ǵ, tiếc lắm. Đi đánh cá giờ này là quá trễ mà chạy về bến th́ quá sớm! Thật khó đoán ra. Không biết chiếc ghe ấy đi đâu giờ này. Chúng tôi vừa mong gặp thêm chiếc khác, vừa lo âu là chỉ có một chiếc duy nhất ra khơi muộn màng.
May thay, chừng mười phút sau, có vệt khói ngang bên phải của tôi, cùng hướng xuất phát của chiếc tàu vừa qua. Và rồi thêm một vệt khói thứ hai. Thành kêu lên:- Hai chiếc tàu!
- Đúng vậy, Thành. Hai chiếc!
Tôi cũng ngạc nhiên. Chúng tôi hớn hở quay tấm ván lại hồi hộp nh́n hai cột khói càng lúc càng gần. Chốc sau, lúc sóng đưa lên cao, th́ thấy được h́nh dạng chiếc tàu đánh cá. Qua một đêm dài bơi trên biển, tưởng đă chết, bây giờ gặp tàu làm sao mà không vui, Vừa vui và vừa lo cho tàu không thấy ḿnh. Lần này, từ lúc tàu c̣n ngoài xa, chúng tôi đă vẫy tay làm hiệu. Cả hai ráng hết sức lực để la gọi thật lớn. Dù là ḿnh gọi mà chính ḿnh cũng không nghe rơ âm vang của ḿnh. Nhưng bản năng sinh tồn thúc giục chúng tôi cứ kêu, cứ la, cứ vẫy tay làm hiệu.
Hai chiếc tàu chạy gần hơn chiếc vừa rồi. Thật gần. Hai chiếc nối nhau chạy ngang. Ngay trước mặt chúng tôi. Chúng tôi thấy được người trên tàu. Mừng vô cùng. Nhưng rồi chúng tôi cùng nh́n số phận ḿnh chậm chậm lướt qua theo bóng dáng hai chiếc tàu đánh cá. Mặc t́nh chúng tôi ra hiệu và kêu gọi, không ai quan tâm đến chúng tôi. Thêm hai chiếc tàu lại thản nhiên lướt qua. Chúng mang đi niềm hy vọng của hai kẻ trôi dạt giữa đại dương mênh mông...
Hai chiếc tàu xa dần, Thành và tôi mệt quá, buông xuôi không gọi kêu nữa. Nh́n theo hai vệt khói trên mặt sóng đang tan loăng trong gió, chúng tôi thẫn thờ thất vọng. Hai chiếc tàu thật gần. Thấy đó rồi phút chốc biến mất, tưởng chừng như trong giấc mơ.
Biển chỉ c̣n tiếng sóng và sóng mênh mông; không bóng dáng tàu thuyền.
Tiếc hai chiếc tàu măi!
Chúng tôi suy nghĩ, tàu tuy nhỏ, nhưng mỗi tàu phải có ít nhất hai người; cả hai tàu chạy thật gần như thế, thế mà tám cặp mắt đều không thấy chúng tôi. Âu cũng là số phận.
Tiếc lắm!
Biết có c̣n dịp gặp tàu chạy gần ḿnh như thế không?!
Nh́n lại mấy cái phao trên lưới, trông chúng có vẻ cũ kỹ. Chúng tôi đâm ra nghi ngại rằng đám lưới này đă bị trôi dạt hay bị bỏ hoang; cho nên ba chiếc tàu chạy qua luôn, không thèm quan tâm ghé vào vùng có lưới này. Thất vọng. Phân vân. Muốn rời nơi này, để sóng đưa đi nơi khác, coi có may mắn gặp ghe tàu ǵ hơn không. Nhưng chẳng biết sẽ trôi đến đâu, may rủi ra sao, nên cứ ngần ngừ, nắm dây lưới mà nán lại thêm một lúc. Quay mặt nh́n về hướng đă thấy tàu chạy tới, Thành và tôi nhướng mắt mà trông ngóng ghe tàu xuất hiện. Hai đợt tàu đều xuất phát từ hướng này, chắc là bến nhà của họ cũng từ đâu đấy. Mong sao có thêm tàu và họ sẽ thấy chúng tôi…
Tay giữ dây lưới, chúng tôi nằm trông ngóng, đón tàu được một lúc, bỗng nghe như có tiếng động cơ văng vẳng trong tiếng sóng. Thành và tôi ngó nhau, ngóng lên, hướng về nơi có ba chiếc tàu đánh cá, chờ mong. Rồi tiếng động cơ nghe thật rơ. Nhưng không thấy chiếc tàu nào chạy ra. Tiếng máy và tiếng dội trộn lộn nhau, khó nhận ra từ hướng nào. Và rồi, tiếng máy nghe lớn và rơ hơn. Thật rơ. Nghe từ phía sau lưng ḿnh. Thành và tôi không gọi nhau, cả hai cùng quay lại ngay. Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi không dám tin mắt ḿnh, tưởng như ḿnh đang chứng kiến phép lạ. Như thuở nhỏ đi xem phim Mười Điều Răn, đám nhóc con chúng tôi trố đôi mắt, ngẩn ngơ nh́n Chúa làm phép lạ; nước biển tách dạt qua hai bên cho đoàn người di tản đi trên đáy biển mà vượt qua đại dương!Giờ đây, chúng tôi cũng đang ngẩn người chứng kiến phép lạ của Thượng Đế!
Ngay trên đại dương!
Ngay trước mắt ḿnh, hai chiếc tàu đánh cá vừa chạy qua lúc năy. Chúng tôi ngạc nhiên và vui mừng đến sững sờ, nghẹn cả lời; quên mất phải ra hiệu hay kêu gọi tàu như những lần trước. Chừng tỉnh nhớ lại, thấy rằng vẫy gọi không c̣n là điều cần thiết nữa. Hai chiếc tàu đánh cá đă quay trở lại hồi nào không hay. Cả hai đang hướng mũi chạy tới gần chúng tôi. Không biết tại sao họ quay lại. Tàu vô t́nh chạy về ngang thấy Thành và tôi? Hay đă thấy chúng tôi từ lúc năy nhưng không muốn vướng bận, định bỏ qua cho xong, rồi không nở ḷng, nên quay trở lại cứu chúng tôi?!
Cho dù lư do nào, những người đánh cá Mă Lai trên tàu đă thấy và đang đến gần bên. Động cơ thật thấp, họ để tàu chạy thật chậm đến sát bên Thành và tôi. Những người đánh cá đang đứng bên thành tàu nh́n hai con người bên tấm ván với ánh mắt xót thương.
Đây là hiện thân của thiên sứ không đôi cánh trắng trên ngọn sóng của Biển Đông!Cảm ơn Ơn Trên đă ban phép lạ!
Chúng tôi bắt tay từ giă nhau, sẵn tàu gần kế bên nên Thành lên tàu trước. Chiếc thứ nhất vớt Thành lên xong, tách ra cho chiếc sau chạy tới gần tôi. Tiếng máy dầu cặn thật gần, gợi nhắc chiếc ghe của ḿnh. Nửa chiếc ghe đă ch́m sâu xuống đáy biển, nửa nhấp nhô trên sóng. Tôi nh́n tấm nắp hầm mũi, mắt cay xót; bàn tay tôi vỗ về trên thân gỗ. Đây là phần c̣n sót lại của chiếc ghe. Nó đă cứu mạng tôi, giúp Thành và tôi kéo dài sự sống trên biển khơi. Bàn tay tôi không muốn rời tấm ván. Nhưng rồi cũng phải xa rời nó để bơi sang chiếc tàu đang chờ vớt tôi. Tôi quay nh́n nó biết ơn, quyến luyến…Chiếc tàu đánh cá Mă Lai loại nhỏ, chiều dài chừng phân nửa chiếc 3392, kiểu tương tự như các tàu đánh cá ven biển ở miền Nam Việt Nam. Nơi tôi vịn tay là chỗ thấp nhất của sàn tàu, nó chỉ cách mặt biển chừng hơn gang tay một chút. Trước đây, phần đuôi của chiếc 3392 cao gấp ba lần, anh em trên tàu phóng xuống, leo lên dễ dàng. Bây giờ chỉ có chừng này thôi, tôi đă ráng hết sức vẫn không nhóng người lên được bao xa. Thấy vậy, hai người đánh cá khom xuống kéo tôi leo lên sàn tàu.
Chiếc tàu cứu tôi xong, cũng nối theo chiếc chở Thành mà chạy đi. Tôi ngoái nh́n tấm nắp hầm mũi của chiếc ghe. Trông nó nhỏ nhoi, nằm đơn độc trên mặt biển; tội nghiệp quá. Phút chốc nó đă bị khuất mất phía sau.Vĩnh biệt 3392!
Tôi không bao giờ quên chiếc ghe yêu quư đă đưa chúng tôi vượt đại dương t́m tự do.
Thật tội nghiệp cho chiếc ghe đă hy sinh thân xác v́ tự do của chúng tôi, và đă nằm lại trong Biển Đông cùng thi thể của những thuyền nhân bất hạnh!
Bùi Đức Tính
Tập Truyện Thuyền Đời
Chương 1 - Ḍng sông quê hương
-
Audio
Chương 2 - Xuân quê hương
-
Audio
Chương 3 - Con thuyền
-
Audio
Chương 4 - Cuộc đời
-
Audio
Chương 5 - Đêm vẫn đen -
Audio
Chương 6 - Chuyến đi cuối năm
-
Audio
Chương 7 - Rồi Tết lại
đến -
Audio
Chương 8 - C̣n thương quê
hương tôi -
Audio
Chương 9 - Nhớ cả trời
Việt Nam - Audio
Chương 10 - Một lần đi - Audio
Chương 11 - Từ ḍng sông
này - Audio
Chương 12 - Ngh́n trùng
cách biệt - Audio
Chương 13 - Vượt thoát - Audio
Chương 14 - Biển đông - Audio
Chương 15 - Chiều đen - Audio
Chương 16 - Biển
lửa - Audio
Chương 17 - Đêm trắng - Audio
Chương 18 - Lênh đênh - Audio
Chương 19 - Biển xanh - Audio
Chương 20 - Ngày mới - Audio
Chương 21 - Bến bờ - Audio
Chương 22 - Lần cuối - Audio
Chương 23 - Để nhớ, để quên - Audio
Passage to Freedom
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Hồi Kư Thuyền
Đời của nhà văn Bùi Đức Tính
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương - Audio
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách - Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio
Làng tôi - Audio
Sao em không đến - Audio
Anh đi!
- Audio
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến - Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Mùa hè đỏ lửa
Có chuyến bay
Lời ca
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Tết