Kỳ trước, Chương 5: Đêm Vẫn Đen

- Ḿnh dọt được rồi!

Ngó lên tôi, đang đứng trên mui giữ cần lái, Vũ báo cho tôi biết và gài số cho ghe chạy tới. Bị tàu biên pḥng kè năy giờ, hai chiếc nằm xoay ngang mà thả trôi. Ḍng nước đùa ghe của chúng tôi ngược ra hướng cửa biển một đoạn khá xa. Tôi đẩy cần lái qua phải, đem mũi quay ṿng sang trái; lấy lại hướng và cho ghe chạy về bến công ty. Anh Ba cuộn dây xong, để trên nắp hầm mũi, rồi đi lên mui, ngồi cùng băng ghế với tôi. Vũ vẫn đứng chồm người qua khung cửa trổ lên mui. Ba anh em xót xa, ngó mông lung trong màn đêm.

Đêm tối đen.

Đêm vẫn đen.

Ngày trên quê hương bây giờ là đêm đen.

Ngày qua ngày, ngày đă biến thành những đêm đen dài như bất tận!

Hai bên bờ, đây, đó; vô số lùm cây, bụi cỏ… Vạn vật là muôn vàn h́nh thù đen đủi, chờn vờn, run rẩy trong gió... Nơi đây có lẩn trốn, và nơi đây có ŕnh rập để vồ bắt những linh hồn bất hạnh. Quanh đây không thấy bóng dáng di động của ghe tàu nào khác. Chúng tôi nghĩ đến chiếc ghe, đang bị Ba Thơ và công an biên pḥng lùng kiếm, mà lo lắng cho những người trên ghe. Không c̣n nghe tiếng súng; chắc là ghe vượt biên c̣n đang trốn thoát. Cầu mong sao cho mọi người ra đi gặp được nhiều may mắn, thoát khỏi móng vuốt của loài quỷ đỏ và đến được bến bờ tự do.

Tự do ơi tự do!

Ngày nào c̣n cộng sản, quê huơng ḿnh c̣n lắm ly tan, lắm đoạ đày!

Đây, Chương 6: Chuyến Đi Cuối Năm
. . .
Chuẩn bị cho ghe rời bến, chạy đi lấy nước đá đem giao cho Trạm Thu Mua. Tôi cuốn dây neo lại cho gọn để cất vào trong hầm mũi, trước khi ra biển. Chợt nghe có tiếng va chạm bên thành ghe, tôi ngừng tay, và ngó sang th́ thấy Hải đang cập xuồng vào ghe chúng tôi.

Hải ngước nh́n tôi, cười thật tươi:

- Chạy chưa anh Tính?

Tính là tên thật của tôi, nhưng không đúng với tên trên “Chứng Minh Nhân Dân” mà tôi đang dùng. Là tù chính trị c̣n bị “quản chế”, tôi bị kiểm soát và phải tuân theo nhiều điều luật khắt khe của nhà cầm quyền cộng sản. Trong đó có các lệnh: phải tŕnh diện công an hàng tuần, phải khai báo mọi sinh hoạt cá nhân, phải ở tại chỗ đă quy định, không được phép tự ư ra khỏi nơi cư trú, v.v… Thế nhưng, tôi đă không thi hành và c̣n tự ư rời khỏi nơi cư trú. Dùng giấy đi đường của em trai, tôi trốn xuống ghe để cùng Vũ t́m cách vượt biển. Cho nên, Tính là tên thật mà Hải vừa gọi, nó khác với lư lịch mà tôi đang dùng. Cùng tên là Tính, nhưng tôi đă là một người khác và ở một đoạn đời khác biệt. Bây giờ, tôi là dân “đi ghe, đi sông, đi biển", trên chiếc ghe chở hàng với Vũ. Hai đứa tôi hầu như chân không, áo quần bê bết dầu máy, giống như những người lao động chân tay quanh khu bến tàu. Thèm nhớ sách báo lắm, nhưng không dám chứa trên ghe hay tẩn mẩn đọc. Nhờ Vũ che dấu tôi trên ghe, và nhờ chiếc ghe này, tôi có nơi lẩn tránh công an lùng xét. Đây là mái ấm gia đ́nh của tôi trên sông nước.

Cách điều khiển ghe có phần khó khăn, c̣n luộm thuộm lắm. Phải có người đứng gần động cơ mà đạp cần ly hợp để đổi số, giống như chạy chiếc máy cày trên ruộng đồng vậy. Anh Ba và tôi giữ tay lái trên mui, chỉ có thể gia giảm tốc độ mà thôi. Vũ giỏi về động cơ, đứng bên dưới mui giúp sang các số chạy tới hay gài vô số chạy lui. Nhưng cũng nhờ ghe là loại mũi bầu, chỉ dùng chở hàng trong sông. Nó chậm chạp, lại dùng hộp số của xe máy cày, không thích hợp với ghe tàu. Chiếc ghe này càng khó chạy trên sóng to ngoài biển khơi. Cho nên chúng tôi được cái lợi là ít bị công an để ư canh chừng về mưu tính vượt biển.

Không chờ tôi trả lời, Hải nhanh lẹ giới thiệu:

- Dạ, có hai d́ này xin quá giang ghe đó mấy anh…

D́ Năm tiếp lời Hải, hướng về người đàn bà đang ngồi vịn chặt hai tay vào thành xuồng, trông như chưa quen sóng nước cho lắm, nói thêm vào:

- Mấy chú mần ơn cho tui… dới lại chị Bảy đây… xin có giang ra ngoài xóm trạm nghen!

Đang kiểm động cơ trong mui, nghe lời qua tiếng lại, Vũ ngừng tay, đứng lên trên hầm máy để ngó qua khung cửa trổ lên mui xem chuyện ǵ. Thấy d́ Năm là người quen, Vũ vui vẻ mời:

- Dạ! Lên! Lên ghe đi hai d́. Tụi tui phải chạy lợi đằng hăng nước đá ngay bây giờ!

- Ê Hải, mấy đứa bây sao sáng nay lặn đâu mất tiêu hết vậy? Có muốn vác nước đá hay không hả?

- Dạ, muốn chứ anh! Tụi nó chèo lợi đằng hăng hết rồi. C̣n tui th́ mắc chở hai d́ này lại đây nè…

Hải lanh lẹ lắm. Nó đă quen nghề chèo xuồng đưa đón khách rồi. Miệng nói, tay Hải lần chiếc xuồng ra phía sau đuôi ghe, nơi ghe thấp gần với mặt sông hơn, cho khách dễ lên ghe. Dân đi buôn bán như d́ Năm thường quá giang ghe tàu xuống cái “Xóm Trạm”. Cái xóm nhỏ có chợ quán, ở quanh trạm công an biên pḥng. Họ t́m mua các thứ như tôm khô, cá khô, đem về thành phố để bán lại kiếm lời. D́ Năm đi buôn thường lắm. Hầu như ghe tàu nào trong đoàn ghe vận chuyển cũng biết bà d́ này. Nhưng d́ Bảy th́ chúng tôi chưa từng gặp. Nh́n Vũ và d́ Năm cùng giúp cho d́ Bảy lên ghe, th́ khó tin d́ Bảy là bạn theo ghe đi buôn. Bộ dạng nhút nhát, sợ sóng nước như thế, chắc d́ Bảy này vốn là dân chỉ quen sống ở thành thị mà thôi, và là người mới tập tành đi buôn bán.
Khách đă rời xuồng, không cần hỏi han hay ai kêu bảo, Hải xếp đôi chèo lên xuồng, và rồi gọn gàng phóng người lên ghe chúng tôi. Nó cột xuồng vào móc đuôi ghe, để chúng tôi kéo chiếc xuồng của nó theo, cho khỏi mất công chèo đến hăng nước đá. Thấy mọi người đă yên chỗ, tôi cuốn nhanh tay cho hết cuộn dây và cất vào hầm chứa neo. Dọn dẹp xong, tôi đi tháo lỏng sợi dây mũi. Chừa một ṿng quấn chéo qua cọc, tôi cầm sợi dây ghịt chặt, giữ cho ghe đừng trôi. Tôi gọi Vũ đang đứng chờ trên hầm máy:

- Cho máy chạy được rồi, anh Tư!

Thời c̣n đi học và ở nội trú, Vũ là một trong tám người ngồi ăn cơm chung một bàn. Sau đó, Phát và tôi nhập ngũ cùng một lúc, được vào cùng khóa, và cùng Đại Đội 32. Vũ cũng vào quân đội, nhưng theo học bảo tŕ động cơ trực thăng của Không Quân. Khi tôi rời trại tù gọi là “cải tạo”; về gặp lại nhau, th́ Phát và Vũ tuần tự có vợ và có con. Chúng tôi cho hai ông bạn này lên làm đàn anh, và hay gọi đùa là “anh Tư”, v́ Phát và Vũ đều thứ Tư trong gia đ́nh.

Cái máy dầu cặn khởi động, rồi bắt trớn chạy ngay. Tiếng máy ấm áp, nhịp nhàng, nghe thật an tâm. Động cơ ghe lấy từ chiếc máy cày cũ, hiệu Fiat 615. Nó có bốn máy, 66 mă lực, thừa sức đẩy chiếc ghe trọng tải 15 tấn. Có điều, cái máy đă cũ rồi. Hồi tháng trước đây, miếng đệm của nắp động cơ bị cháy. Ghe phải nằm bến hơn cả tuần để chờ kiếm đồ phụ tùng. Sau khi cộng sản chiếm miền Nam, mọi thứ từ hạt gạo đều bị kiểm soát và khan hiếm. Đồ phụ tùng cũng rất là khan hiếm, phải tự chế biến cho có để máy chạy.

Theo hướng dẫn của bạn ghe, Vũ sang Vĩnh Long t́m được người biết làm miếng đệm của nắp động cơ. Thấy các miếng đệm mới làm xong cho khách, gồm nhiều lớp nhôm mỏng đă cắt và ép rất tỉ mỉ; khó tính đến đâu, cũng phải thán phục tài khéo tay của ông thợ. Dựa vào tấm giấy đă đồ theo h́nh dạng và vị trí tất cả lỗ ốc, đường rănh trên mặt máy, cùng với miếng đệm bị cháy làm mẫu, người thợ chế biến miếng đệm mới cho máy ghe. Trong t́nh trạng khó khăn này, ông chính là vị ân nhân cho những người sinh sống nhờ vào động cơ, như chúng tôi. Có điều, đồ phụ tùng được chế biến theo cách thủ công, th́ khó mà biết nó sẽ bền được bao lâu. Vũ đặt làm luôn ba miếng đệm, để có sẵn khi cần.

Anh Ba đă về quê nhà, thăm gia đ́nh mấy hôm nay. Trên ghe chỉ c̣n hai người. Vũ chạy máy và sang số, c̣n tôi coi lái và chịu mũi. Chờ cho máy nóng, chạy đều một lát, Vũ đứng ló người lên trên mui, tay giữ ga, tay cầm cần sang số, sẵn sàng cho động cơ chạy tới và gọi vọng ra ngoài mũi ghe:

- Dọt được rồi, Tính!

Nghe Vũ gọi, tôi tháo hẳn dây mũi, lấy sào chống mạnh cho mũi ghe hướng ra ngoài sông, rồi chạy nhanh xuống phía sau, để leo lên mui mà giữ cần lái. Hải ngồi sau đuôi ghe trông chừng chiếc xuồng của nó. Chiếc xuồng nhỏ không người, nhẹ bỗng, nhảy lướt trên ngọn sóng, và chạy ào ào theo phía sau ghe. Ngồi yên lặng, tḥng chân đong đưa, đùa với những cuộn sóng ṿng lên sau đuôi ghe một lúc, Hải gợi chuyện với Vũ:

- Anh Vũ biết hông, chuyến rồi, tụi tui chia nhau hổng tới đâu hết á!... Kỳ này...

Vũ đang loay hoay kiểm nước và châm thêm dầu cho máy, nghe Hải than văn bèn lên tiếng:

- Ba đứa tụi bây, chặt hết bốn năm khúc nước đá của người ta, mà dám nói là hổng tới đâu hết. Chỉ cần nửa khúc thôi, ba anh em tụi tao có hủ tíu nè, có cà phê sữa đá nè, và c̣n chơi cả bao thuốc ba số năm… Xạo tổ mẹ! Tới thấy bà, chớ mà hổng tới…, mậy!

Bị Vũ ngắt lời, Hải cười hề hề, rồi kèo nài thêm:

- Hôm nào có chở tôm, anh cho tui hốt một mớ, cho bà nội tui “bồi dưỡng”, nghen anh Vũ.

- Ừ!... Dễ mà! Tụi bây muốn hốt th́ cứ xuống ghe mà hốt thoải mái. Sẵn đó, mày lên kêu Ba Thơ xuống đây hốt anh Ba, hốt luôn tao với thằng Tính cho gọn!... Giỡn mặt hoài mậy! Bộ mày hổng thấy nhân viên trên hăng, tụi nó ngó chừng chừng mấy cái thùng tôm à!

Ba Thơ mà Vũ nói là trưởng pḥng vận chuyển hải sản. Hắn có quyền kư giấy cho ghe chạy, cho mua dầu… Dĩ nhiên là phải theo nguyên tắc phổ thông: đồng tiền đi trước! Cơ quan nào cũng thế, quan quyền “cách mạng” nào cũng vậy, biết điều mà kèm phong b́ và có quà biếu, th́ có nhiều chuyến chở hàng. Ghe vận chuyển v́ sinh kế mà ngán Ba Thơ. Đám trẻ chèo xuồng cũng ớn Ba Thơ lắm, v́ hắn khoái đeo súng lủng lẳng đi xuống bến mà ḥ hét, xua đuổi tụi nó.

Chúng tôi đă gặp hắn theo tàu công an đi lùng bắt ghe vượt biên để chia chác tiền vàng của người vượt biển.

Nghe Vũ bảo thế, Hải ngồi im lặng nh́n sóng từ cánh quạt cuộn nước đẩy vào hai chân ḿnh. Thấy vậy, Vũ tội nghiệp, thân mật lên tiếng:

- Ê Hải, bây giờ th́ tao không có tôm, nhưng tao có nồi mực kho nè, chịu th́ vô đây… làm miếng cơm với tao.

Nghe Vũ mời, Hải vui lắm, lẹ làng rút chân lên, lau cho khô chân và chui tọt vào trong mui. Nó quên mất là phải trông chừng chiếc xuồng của nó, miệng ngọt xớt:

- Dạ! Anh Vũ … Anh Vũ để đó em. Em dọn cơm cho anh Vũ!

Hải sống với bà nội phía bên kia sông. Chúng tôi chưa nghe biết, mà cũng không hỏi về cha mẹ của Hải. Như các bạn, chỉ trong trạng lứa mười bốn, mười lăm tuổi, Hải đă quen dầm mưa dăi nắng kiếm tiền phụ với gia đ́nh. Những lúc không có khách, nhóm trẻ chèo xuồng này hay theo các ghe chở hàng, xin khuân vác hay phụ việc để kiếm thêm tiền. Mấy đứa nó lẹ làng, chịu khó, khôn lanh hơn tuổi đời. Nhưng lắm lúc, vẫn c̣n vương vấn nét thẻ thơ, rất đáng thương. Tôi giảm tốc độ cho bớt sóng, và giúp Hải ngó cầm chừng chiếc xuồng đang kéo theo phía sau ghe...

Đă gần chín giờ sáng rồi mà trông sao u ám quá, chưa thấy ánh mặt trời. Chốc lát chắc phải có mưa. Sáng sớm, tiết trời cuối năm se sẽ lạnh, lại thêm mưa, mà phải vác nước đá. Chỉ mới nghĩ tới thôi, đă thấy ngán quá. Ngó chân trời, tôi mong cho mây đen chậm kéo tới.

Tôi cúi xuống nói vọng vào dưới mui:

- Hải!... Vừa ăn, vừa coi chừng chiếc xuồng nghen. Anh phải cho ghe chạy lẹ một chút. Ḿnh phải ráng tới hăng sớm và xuống hết nước đá trước khi mưa mới được!

Trời mưa th́ ướt át và trơn trượt. Cây nước đá cũng trơn và ướt. Tránh bớt được nửa cái khó khăn th́ vẫn hơn. Từ bến đến hăng nước đá, không xa lắm. Xuôi theo con nước, chỉ chạy một đoạn ngắn chừng mười phút là tới. Và rồi, được cái may là sáng nay hăng chưa có đủ hai trăm cây nước đá theo đặt hàng của công ty. Cho nên, khi xuống xong một trăm cây th́ mưa mới bắt đầu lâm râm rơi hạt.

Mấy đứa chèo xuồng đă theo nhau ra chợ để bán và chia chác mớ nước đá lén chặt được. Trong ghe chỉ c̣n Vũ và tôi. Chúng tôi đứng nghỉ tay, đốt thuốc hút cho ấm, rồi phụ nhau che khối nước đá trên ghe.

- Ra biển mà mưa, thấy chán quá mậy!

Vũ lầu bầu và quay ngó quanh bến. Bến vắng, sáng sớm, chỉ có ghe chúng tôi đến nhận nước đá. Vũ để tấm ny-lông lên đống nước đá:

- Ê!... C̣n một tấm, mày đậy luôn giùm tao cho rồi… Giờ này, mà sao không thấy ai trên công ty xuống hết! Coi bộ không có đứa nào đi theo ghe ḿnh hay sao á…?

Nói rồi, Vũ ngẫm nghĩ:

- Kệ, tao phóng lẹ lên quán lấy hờ một lít rượu...

- Xách đại vài ba lít đi!

Tôi hạ giọng nói thêm với bạn ḿnh:

- Lát nữa, tới trạm biên pḥng, tụi công an hay xuống quá giang ra Trạm Thu Mua lắm. Ḿnh có… mà đổ cho tụi nó ngủ. Để tụi nó thức, cứ lải nhải ba cái đồ “nhất trí”, “hồ hởi”, “phấn khởi”, … nghe nó xốn lỗ tai lắm!

- Ráng nhịn đi mày!

Vỗ vai tôi, Vũ thân mật:

- Tụi ḿnh c̣n bà con trông cậy, đừng để “hư bột, hư đường” mậy... Thôi! Tao dọt đi mua rượu, rồi tụi ḿnh dông.

Vũ thay cho bác Chín, trông coi ghe để chờ cơ hội mang gia đ́nh đi. Xuống đây, nhằm tháng Ba, biển êm như câu nói “tháng Ba bà già đi biển”, thế mà chiếc ghe vẫn chưa chạy tới đâu hết. Đă vậy c̣n thất bại hết một chuyến định vượt biển rồi!

Bây giờ, Tết lại sắp đến.

Đă biết bao lần chạy ra và rồi chạy vào cửa biển, như hôm nay. Chúng tôi vẫn chưa biết, bao giờ sẽ là cơ hội ra khơi t́m tự do. Mong chờ và lo lắng cho ngày chạy trốn lắm. Sống gần cửa biển, tất nhiên có nghe thấy thảm cảnh của đồng bào vượt biên bị bắn chết, hay bị bắt lại. Đêm nghe tiếng súng ngoài biển, thảng thốt ngồi bật dậy nh́n đêm đen; nghe như có tiếng trách hờn, xót đau trong ḷng.

Trời cuối năm thường không mưa nặng hạt. Nhưng chạy ra hướng cửa biển, chỉ thấy trời âm u thôi, th́ đúng như bạn tôi nói: cũng chán thiệt!

Lúc nước đầy sông th́ các cọc đáy bị găy đứng ngầm bên dưới mặt nước, đón chờ lườn ghe. Bây giờ ḍng thủy triều đổ ra biển. Nước đang ṛng thấp xuống làm các cọc đáy đâm đầu lên, nhấp nhô trên mặt sóng. Mấy cây cọc đáy găy chưa quá lâu, c̣n góc cạnh, trông đe doạ hơn mấy đầu cọc đă lâu năm, đầu nó tṛn lẳn. Nhưng vỏ ghe mà cũ kỹ như chiếc ghe này, nếu không may đụng vào cọc nào th́ cũng nguy hết. Cọc đáy dù tṛn hay c̣n nhọn, lườn ghe cũng bị vỡ bể ngay. Tôi giữ tay lái, vừa xem chừng để tránh và vừa cố gắng ôn nhớ vị trí các cọc đáy. Đây là một trong ba tuyến đường đă được chọn và tôi cần ghi nhớ. Để tránh bị phát giác, đêm chạy trốn ra cửa biển, ghe sẽ phải tránh dùng đèn rọi để ḍ t́m các cọc đáy.

. . .

Sông nước sáng nay khá vắng. Thỉnh thoảng mới thấy ghe tàu. Phía trước có chiếc xuồng nhỏ. Người trên xuồng nghe tiếng máy ghe ở phía sau, từ xa đă ngưng tay bơi và nép xuồng sát vào bờ. Thấy vậy, tôi biết là xuồng chở nặng, đang bị khẳm. Tôi hạ nhanh tốc độ máy xuống thật thấp, cho đừng dậy sóng khi chạy qua. Nước ṛng, ḍng sông cạn và hẹp, không thể tránh nhau xa hơn. Ghe và xuồng thật gần nhau. Cánh áo đă bạc màu, sắc tím lan đây đó phơn phớt, mộc mạc như cánh bông lục b́nh ven sông. Bông lục b́nh sáng nay, sao trông thật yêu kiều!
Ngó sang chiếc xuồng đầy ắp dưa hấu, tôi lên tiếng chào hỏi:

- Cô ơi, dưa đă có mối chưa cô?

Trong màn mưa lất phất, có đôi mắt ngước nh́n lên e dè, ngập ngừng:

- Dạ... Dạ… có rồi!...

- Anh em tui xin mua một cặp dưa để ăn Tết được không cô?

Cô gái kéo nón che đôi mắt, ấp úng:

- Dạ... giao thiếu dưa, Má rầy! … Nhưng… biếu... chú một trái ăn Tết th́ được!

Ghe chậm chậm lướt xuôi qua. Tôi nh́n theo xuồng dưa đang xa dần ra phía sau:

- Không sao đâu cô, dịp khác vậy… Cám ơn cô nhiều lắm... À… cô làm ơn cho anh em tụi tui kính lời thăm chúc Má: sang Năm Mới mua may bán đắt nghen cô!

Bên dưới vành nón lá, nụ cười bẽn lẽn c̣n mọng ướt hạt nước mưa. Tôi vẫn để ghe chạy chậm, thật chậm; như nấn níu, như không muốn khuấy động ḍng nước hiền hoà.

- Ê, làm một điếu cho ấm đi!

Lúc nghe tôi giảm tốc độ máy, Vũ đă chồm người lên mui để xem t́nh h́nh, rồi đứng yên lặng mà xem thằng bạn thăm hỏi sang chiếc xuồng dưa; đến bây giờ mới lên tiếng.

Tôi khom người xuống, đón lấy điếu thuốc đă mồi sẵn từ tay Vũ:

- Cám ơn bạn hiền!

Điếu thuốc rê, hơi khói nặng đặc quánh. Nhưng thà vấn thuốc rê mà hút, tôi ghét thứ thuốc hút có cái tên rất dị hợm là “Sài G̣n Giải Phóng”. Không cần biết nó ngon hay dở ra sao, tôi chỉ ghét cái hai chữ “giải phóng” gian manh, xảo trá của đảng cộng sản, mà đâm ra ghét lây cả gói thuốc, thế thôi! Thà nhịn thèm, c̣n hơn phải hút, hay phải rớ tay vào các thứ có cái chữ “giải phóng” bất nhân đó.

Quay lại nh́n chiếc xuồng dưa, giờ đă xa mờ phía sau. Tôi kéo tăng tốc độ máy, cho ghe chạy nhanh hơn. Xoay điếu thuốc vấn vào trong để che mưa, cho đóm lửa con con sưởi ấm ḷng bàn tay. Màn mưa mù mờ. Ḍng sông vắng bóng ghe tàu. Nhà lưa thưa, xa hút trong bờ. Tôi giữ cần lái, ḷng bồi hồi nhớ thương gia đ́nh. Nh́n làn khói thuốc tan loăng nhanh theo gió lùa, bâng khuâng, tôi nói lầm thầm: Sắp Tết rồi!

Bao cái Tết qua đi, gia đ́nh đă không thấy tôi về. Tết nơi hành quân, Tết trong chốn cộng sản giam cầm… Năm nay, thêm một cái Tết lưu lạc trên chiếc ghe này. Rồi đây, nếu chúng tôi trốn thoát, không biết bao giờ mới hết loài cộng phỉ, để tôi được trở về quê hương vui đón Tết?

Vũ nghe tôi nói, thở dài:

- Ừ, mau quá!

Tôi hướng về hai người khách quá giang đang ngồi trước mũi ghe:

- Sao… Tao thấy bà d́ Bảy này… trông không phải là dân đi buôn chuyên nghiệp. Với lại, sáng nay, h́nh như hai bà có ư t́m kiếm chi đó bên kia sông.

- Th́ tao cũng thấy vậy!... Tao có mời vào trong mui tránh mưa gió mà không ai chịu, cứ ngồi miết ngoài ấy... Cũng gần tới xóm trạm biên pḥng rồi, hai bà cũng lên trên bến đó… Thôi, tao xuống chuẩn bị giấy tờ đi tŕnh trạm công an để ḿnh ra biển.

- Ừ, đến vàm lục b́nh rồi đó!

Nói đến vàm lục b́nh, tôi chợt nhớ ra và theo hướng nh́n của hai người khách ngoài mũi, tôi cho ghe chạy chậm lại và áp gần vào bờ hơn. Ḍng nước mang đất bồi phía vàm lục b́nh, làm ḷng sông cạn ra gần giữa sông. Ghe lớn hay chở nặng không thể chạy gần bờ. Xa bên trong, dải lục b́nh ven bờ lao xao, nhấp nhô theo làn sóng đùa vào. Trên thảm lá xanh mướt sau cơn mưa, sắc bông tím nhạt điểm nhuỵ vàng trông càng tươi thắm. Những mầm sống này lững lờ trôi dạt từng cụm nhỏ theo ḍng nước. Như có hẹn ḥ, chúng gom tụ vào đoạn sông này, rồi nấn níu với nhau, không chịu rời đi nơi khác. Mấy ngày nay, không rơ từ hôm nào, bên đám lục b́nh dày đặc này, cùng những mảng vỏ tràm, bọt bèo… người trên ghe xuồng thấy nổi phập ph́u một phần lưng của xác người. Cái quần nâu sậm gần cuối lưng, nh́n từ xa, không rơ là dính đất nâu đỏ của phù sa hay là vết máu. Thân người nằm sấp xuống mặt nước, nên khó định được h́nh dạng và tuổi tác.

Ở đây, nghe tin lính biên pḥng rượt bắn ghe tàu vượt biên, sau đó thường có xác người trôi dạt theo ḍng nước, và bị vướng vào vàm lục b́nh này. Như từ thời cướp chính quyền ở miền Bắc, quân “cách mạng” giết người thả trôi sông, để đe dọa những người mà chúng luôn miệng ve văn gọi là “đồng bào”. Bây giờ, nhà cầm quyền cũng để ḍng nước mặc t́nh đưa đẩy thi thể người bất hạnh trôi nổi qua lại, hay bị cuốn ra biển khơi. Bây giờ, những kẻ có quyền bắn giết, chờ thân quyến nộp tiền vàng để nhận xác về. Chúng ăn trên xác chết của nạn nhân. Tội nghiệp cho gia đ́nh quyến thuộc, họ thường thăm hỏi, xin theo ghe tàu chạy ngang để t́m và nh́n thi thể người bất hạnh.

Ghe chạy chậm. Tiếng máy dầu nghe lưa thưa, thật buồn. Chạy chậm như thả trôi theo ḍng nước, và rồi chúng tôi cũng qua dần, rời vàm lục b́nh. Tôi theo ánh mắt của d́ Năm và d́ Bảy ngoài mũi ghe, nh́n những vệt sóng đang ŕ rào gọi nhau t́m kiếm ven bờ. Không biết thi thể của người bất hạnh ấy đang trôi dạt hay đă ch́m nơi đâu?

Có phải chăng…

Thêm một mùa xuân hy vọng đă phải ch́m vào mênh mông!

Rồi đây, mùa xuân có c̣n trở về trong ánh mắt tiếc thương của người thân c̣n sót lại?
Hay mỗi độ xuân về, mâm cơm chiều cúng Rước Ông Bà, c̣n là để tưởng nhớ ngày giỗ thân quyến và ánh nến trắng tang thương lại đốt cháy thiệp xuân hồng!

Mắt nghe cay xót.

Ḍng nước đổ ra biển vẫn đang cuộn dậy, như sôi sục sóng uất hờn…

Bùi Đức Tính

(KỲ TỚI: CHƯƠNG 7 – RỒI TẾT LẠI ĐẾN)

………………………

Audio: https://www.youtube.com/watch?v=LeJ3eQ9VFE8
 

 

 

 


Bùi Đức Tính

Tập Truyện Thuyền Đời

Chương 1 - Ḍng sông quê hương - Audio
Chương 2 - Xuân quê hương - Audio
Chương 3 - Con thuyền - Audio
Chương 4 - Cuộc đời - Audio
Chương 5 - Đêm vẫn đen - Audio
Chương 6 - Chuyến đi cuối nămAudio
Chương 7 - Rồi Tết lại đến - Audio
Chương 8 - C̣n thương quê hương tôi - Audio
Chương 9 - Nhớ cả trời Việt Nam - Audio
Chương 10 - Một lần đi - Audio
Chương 11 - Từ ḍng sông này - Audio


Passage to Freedom  
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân  
Tết  
Hồi Kư Thuyền Đời của nhà văn Bùi Đức Tính  
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long   
Ngày oan trái! - Audio
Đất nước tôi - Audio
Tiếng trống Mê Linh - Audio
Chuyện cuối năm - Audio
Màu áo cũ - Audio
Mang theo quê hương  Audio
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio  
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Mùa hè đỏ lửa  
Có chuyến bay  
Lời ca
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Tết