ĂN TÀN ĂN MẠT....

Bạn thân,

Tôi không nhớ rơ, lâu rồi có một chị cán cuốc ( h́nh như là Nguyễn thị B́nh ) cũng có chút danh phận từng phát biểu: " ...Họ ăn tất cả mọi thứ, chẳng tha một ai, chẳng chừa cái ǵ...." Khi nhận xét về các quan tham ( cả đực lẫn cái ) tham nhũng hối lộ đủ mọi thứ mọi h́nh thứ đ̣n phép để chiếm đoạt.

Cho là ăn hối lộ, đút lót,lót tay, lại quả....rất nhiều tiếng ám chỉ 1001 cách thức hối lộ dưới mọi h́nh thức. Đơn giản nhất là một chầu cà phê ngoài tiệm. Có những văn bản, hợp đồng được kư trong quán cà phê hay trên bàn nhậu. Có khi c̣n đưa em út ( đĩ cái đĩ đực ) cho quan ông hoặc quan bà hưởng lạc để được sự thỏa thuận hay chạy chọt cái ǵ đó. Thông thường cứ nói nôm na là chạy áp - phe ( Affaires ) muốn hiểu sao th́ hiểu. Thậm chí tôi phạm đến pháp luật c̣n có nơi có chỗ để chạy án ( khỏi ngồi tù hay giảm án tù bằng chạy chọt đút lót hối lộ quan ṭa...) để có cơ hội trắng án tiếp tục vi phạm hầu có cơ hội thăng quan tiến chức cao hơn. Tṛ đời, ai biết ma ăn cỗ chỗ nào?

Phàm không phải đảng viên, công an mà được tuyển vao làm ở cơ quan nhà nước là vinh dự lắm lắm. Dĩ nhiên phần trăm phải đút lót chạy chọt để có một chỗ gọi là tốt hay vừa ư th́ phải lo lót chạy chọt đút lót đúng cửa quan. Cụng có màn mặc cả c̣ kè bớt một thêm hai trong những dịch vụ đút lót hối lộ này. Có người c̣n gọi là " đánh quả " . Thật hết nước nói.

Kể cả hai môi trường Giáo Dục và Nhân đạo được tiếng là trong sạch là Bác sĩ, Y tá và Thầy Cô giáo ra trường đi dạy học hay đi nhân nhiệm sở. Muốn có chỗ ngon lành cũng phải lo lót chạy chọt mà cái giá của nó tùy thuộc vào nơi ḿnh muốn đến. Lấy thí dụ, người viết có cô cháu tốt nghiệp ĐHSP ban Anh văn. Bị bổ về một cái trường làng ở vùng quê hẻo lánh. Cháu muốn dạy ở Saigon cho gần nhà. Có người ( c̣ ) đưa đường dẫn lối để t́m cách lo lót: từ Sở xuống tới Pḥng GD Quận, mỗi nơi gặm một miếng. Tổng cộng nhẹ nhàng nhân đạo v́ có quen biết và hứa sẽ kèm Anh văn cho con xếp lớn.Tốn kém sơ sơ có 10 000 đôla thôi. Nên nhớ giá cả bây giờ được trao đổi là hai nốt nhạc. Cực chẳng đă, cháu bỏ nhiệm sở, về mở lớp tại nhà học tṛ gạt ra không hết. Ngay lập tức, Phường, Quận cho người xuống áp lực không cho dạy. Cũng phải " thí " ( nguyên văn ) cho chúng nó một ít dĩ nhiên nhẹ nhàng hơn lo lót ở Sở GD chúng mới để yên. Con một anh bạn, tốt nghiệp y khoa Bác Sĩ ở Saigon ( là trường y khoa bảnh nhất VN hiện nay ). Có thể nói các trường ĐH trong miền Nam vẫn đào tạo chuyên viên có tŕnh độ cao hơn, giỏi hơn, kiến thức rộng hơn, khả năng làm việc tốt hơn nhất là có tư cách liêm sỉ hơn sinh viên tốt nghiệp các trường tương đương ở miền Trung và Bắc Việt.

Tuy nhiên không phải tốt nghiệp ở trường giá trị, học giỏi mà kiếm được việc làm tốt đâu. V́ những chỗ béo bở đă có con ông cháu cha, gia đ́nh cáchmạng (GĐCM ) chiếm ngự, gởi gấm hay chạy chọt với hàng đống tiền. Con anh bạn muốn vào làm ở Chợ Rẫy, câu trả lời là hết chỗ nhưng được gợi ư là muốn có chỗ ( Chợ Rẫy dễ có cơ hội đi tu nghiệp ngoại quốc ) chỉ tốn có 18 000 đôla thôi. Bạn tôi nó muốn hết cả cơ nghiệp vay nợ lung tung mới g̣ cho thằng con cầm mảnh bằng Bác Sĩ. Tiền đâu mà lo lót chạy chọt bây giờ? Thời may sao cô bồ cháu trước đây đi theo gia đ́nh ( HO ) quay về tiếp tục tái hồi sợi xích thằng, làm thủ tục bảo lănh, thằng nhỏ phới sang Mẽo, dăm năm sau cầm cái MD ra hành nghề. Hỏi cháu có c̣n muốn lập nghiệp ở VN không. Nó giả nhời: Cháu yêu nước lắm nhưng với cách làm việc đối xử của nhà cầm quyền cộng sản th́ không bao giờ. Chừng nào chúng nó sụp đổ, nền Cộng Ḥa tái lập lúc đó không cần kêu gọi, giá nào cháu cũng bỏ mọi sự ở đây mà về phục vụ quê hương. Lúc đó quê hương mới là VN của cháu. Tôi nghe mà ḷng già phơi phới sung sướng chảy nước mắt v́ thấy đất nước ta vẫn c̣n cơ hội vươn lên. Tuổi trẻ ( VNCH ) hiện nay chúng nó giỏi hơn ḿnh, lư tưởng hơn, nhiệt tâm hơn và nhất là yêu nước hơn ḿnh. Quả thật VN chưa hết vận hội, cái ác đảng kia chẳng biết kéo dài sự tồn tại được bao lâu. Không biết lúc ấy lịch sử có tái diễn cảnh Cải Tạo, Kinh Tế Mới, đánh Tư Sản Mại Bản không?

Trở lại ba cái vụ hối lộ: Dĩ nhiên chuyện làm ăn th́ khi người ta bỏ vốn ra th́ phải gỡ lại từ huề tới lời chứ. Ai dại ǵ cho không thiên hạ ăn mà ḿnh mất cả ch́ lẫn chài à? Thế là bèn có những cảnh mua bằng, mua quan bán tước, công an mua chỗ đứng gác đường bằng nhiều lượng vàng tùy nơi đó lưu lượng xe lên xuống ra sao. Nhân viên Hải quan trong các phi trường nhất là các phi cảng quốc tế phải nộp thuế hàng ngày sau khi đă chi theo giá biểu để có chỗ, có cửa mà gỡ vốn nên chuyện rạch thùng, kiếm cớ để ṿi vĩnh, xin xỏ kể cả áp lực, chụp mũ...vẫn 1001 cách bắt thiên hạ phải nặn ruột tượng ḷi phèo ra.

Ăn tàn ăn mạt đến nỗi có nhiều nơi anh Thương Phế Binh ( tpb ) VNCH sống tạm bợ trong túp lều chỉ cần đạp mạnh là sụp ngay, đẳp đổi qua ngày bằng cách mót ba cái ve chai không ai thèm lượm, bán vé số kiếm tí tiền lời hầu sống qua ngày. Khi anh đi nhận một ít tiền do ḷng hảo tâm của ân nhân gởi về cứu trợ ( đứa nào nói hoặc viết HỖ TRỢ ở chỗ này là nó chưa biết dùng tiếng Việt, nó đang giết chết tiếng Việt ) chúng nó ( chính quyền địa phương ) tới đ̣i tịch thu. Xin xỏ năn nỉ hết lời nó trả lại cho một nửa lại c̣n giở giọng khoan hồng, nhân đạo, thông cảm. Chưa thấy ai tàn ác, tàn nhẫn vô nhân đạo khốn nạn hơn lũ này. Chúng nó mang nỗi căm thù thâm căn cố đế, tiểu nhân hèn hạ. Chưa giết được người ta nó ăn không ngon ngủ không yên.

Ḍng CCT mở chương tŕnh tri ân các tpb QLVNCH để giúp các anh em có cơ hội sống c̣n thêm một thời gian và khám bệnh, phát thuốc, tặng xe lăn cho anh em. Có lẽ v́ đụng chạm tới tôn giáo và ḷng nhân đạo quá công khai lộ liễu nên chúng nó chưa ( chứ không phải không ) dám làm ǵ v́ sẽ trưng ra bộ mặt quốc tế. Chúng đang cần vay nợ để chia nhau làm giàu. Vậy mà chúng xúi ai đó hay chính chúng làm mà ném đá dấu tay in truyền đơn thóa mạ, đả đảo anh em tpb. Thật, sự dă man của lũ súc vật lên tới tột đỉnh. Chỉ có những con MÁ nó mới ăn thịt đồng loại.

Phái đoàn cứu trợ trẻ em mồ côi, những người già cả không ai chăm sóc, thương tật...bị xă hội bỏ quân kể cả bỏ rơi. Khi đi đến cứu trợ th́ chúng hoạnh họe, chỉ định nơi làm công tác nhân đạo. Nơi đó toàn là bà con anh em của chúng nó chẳng ai thiếu thốn hay có dấu hiệu ǵ thiếu ăn cả.

Vợ chồng người bạn dành dụm góp nhặt một số tiền trong con cháu, anh em bà con, chỗ quen biết cầm về VN mua gạo, nước mắm, ḿ gói, một số phẩm vật cứu đói...chở tới nhà thờ hay chùa ở những nơi khỉ ho c̣ gáy rồi biến cho lẹ. Làm việc bác ái mà như đi ăn trộm vậy. Sau đó ông Cha hay ông Sư thông báo đến cho những ai cùng khổ cần giúp đỡ ra nhận về. Cũng làm một cách lén lút v́ sợ chính quyền địa phương nó biết, nó sung công bỏ vào nhà kho. Sau đó là những thứ đó sẽ ra chợ hay chúng chia chác cho anh em bà con chúng. Than ôi ! c̣n bút mực nào tả cho hết những gian ác chúng gây ra cho bà con ta. Chúng là bọn giai cấp mới, nhà cầm quyền cộng sản đấy. Có thấy bao nhiêu lầm than mà dân ta phải gánh chịu không.

Nạn cường hào ác bá hoành hành c̣n hơn thời phong kiến bội phần. Làm người ta nhớ lại thời " ngăn sông cấm chợ ", tịch thu trắng trợn của cải bà con khi đi xe đ̣, xe đang chạy mà nghe la lên : Kinh tế, kinh tế là có màn củ soát tịch thu. Khác nào bọn thảo khấu cướp cạn, cướp ngày. Nhớ lại cảnh đó mà rùng ḿnh. Chắc đảng quang vinh ở chỗ này đây.

Đọc lại bài viết dưới đây của tác giả Hoa Thanh nào đó thấy tuy vô nhân đạo, tham lam tàn ác thật đấy nhưng cũng c̣n đỡ hơn nhiều người. Sự thể nên nỗi ấy cũng có lẽ có sự góp ư của ông thầy pháp thầy cúng nào có coi ngày coi giờ để tiễn cụ về nhà mới nên chúng mới kiếm cách ṿi vĩnh. Có ai xâm ḿnh dám chở quan tài ra nơi văn pḥng Phường tọa lạc để áp lực không. Không chừng lúc đó lại bị khép vào tội phá rối trật tự công công, vi phạm Bộ Luật H́nh Sự điều ǵ ǵ đó là bỏ mạng sa tràng.

Bạn thân,

Chuyện hối lộ tham nhũng ṿi vĩnh nó là chuyện dài c̣n lê thê hơn " chuyện dài Nhân Dân Tự Vệ " ngày xưa. Phim bộ Đài Loan, Hồng Kông, " Xóm Vắng ", " Nhà giàu Cũng Khóc " của Mêxicô chưa đáng xách dép cho ba cái chuyện thổ tả ngày nay trên đất nước thời đại Hồ Chí Minh quang vinh và đảng cộng sản bách chiến bách thắng muôn năm .

Hỡi những ai mơ ước thiên đàng xă nghĩa, chạy bán mạng trối chết ra tới đảo xin tị nạn. Ít năm sau ăn nên làm ra, học hành có bằng cấp, địa vị, công việc nhàn nhă, sống nhởn nhơ ở hải ngoại. Động mả quay về VN du lịch vài nơi, thăm thú cỡi ngựa xem hoa. Đến khi quay về khen nức khen nở, làm cái loa gỗ tuyên truyền dùm cho ban tuyên giáo. Kêu gọi Ḥa Hợp Ḥa Giải lung tung beng làm như ḿnh hiểu biết cao siêu, cái rốn của vũ trụ....hăy đi vào những nơi thâm sơn cùng cốc, các bản làng Thượng, chân cầu, xóm hoang, nghĩa địa để xem (chỉ xem thôi ) bà con, dân tộc ḿnh ăn ở sinh họat, sống chết ra sao. Để xem cái luận điệu VN ta bây giờ thay đổi nhiều lắm, nhà cao cửa rộng, cao ốc mọc lên chóng mặt, đường xá cầu kỳ xây mới làm mới văn minh hiện đại lắm lắm. Xe ô tô chạy đầy đường mà toàn xe sang trọng không. Cộng sản bây giờ nó khác hồi xưa....vv...

Tội nghiệp, lại thêm bọn ăn phải bánh vẽ, quả lừa vĩ đại muôn năm.

Xin phép Bạn thân, chuyện này phải nói tới đời sang tiểu vẫn chưa hết, bạn cho phép tôi dừng nơi đây và chúc bạn an vui khỏe mạnh trường thọ để chứng kiến ngày tàn bạo chúa.

MƯA NGUỒN.


KHAI TỬ
Hoa Thanh

Hậu sự của bố tôi đă được hoàn tất, nên giờ tôi mới mạn phép chia sẻ “hành tŕnh” làm giấy khai tử cho bố tôi ở UBND Phường Văn Miếu nó gian nan thế nào.

Bố tôi mất lúc 18h35 ngày 18/7/2017. Theo yêu cầu của nhà tang lễ, để hoàn thành thủ tục đăng kư tổ chức tang lễ cho ông, gia đ́nh phải nộp ngay giấy khai tử do UBND Phường cấp để kịp lễ viếng và truy điệu ông vào 13:00 ngày 20.7

Tôi tức tốc ra phường đúng 9:00 sáng làm thủ tục xin cấp giấy khai tử cho ông.Tại pḥng nhận hồ sơ có 2 người và người nhận hồ sơ của tôi tên là Hiếu.Bạn Hiếu nhận hồ sơ của tôi và hoàn thành các thủ tục cần thiết.Tôi cũng nói them với bạn Hiếu là gia đ́nh cần giấy gấp nếu không, không kịp làm thủ tục tang lễ cho ông.

Cán bộ Hiếu đưa tôi kí giấy tờ và hẹn 2h – 2h30 chiều lên lấy giấy khai tử v́ hiện “sếp đang đi họp”.Lúc đó tôi có thấy người c̣n lại của văn pḥng cầm tập hồ sơ nói lên tŕnh kí Sếp và các bạn ấy nói chuyện với nhau là 11h Sếp sẽ trả tập hồ sơ đấy.Tôi đă hơi nghi nghi nhưng nghĩ chắc người kư giấy đi vắng thật. Trong thâm tâm tôi luôn nghĩ, chuyện ma chay tang lễ, là con người, chắc chắn phải thông cảm, giúp đỡ nhau,chứ ai lại phải nói sai nên tôi ra về và hẹn chiều quay lại.

Đúng 14h tôi có mặt tại UBND Phường Văn Miếu để lấy giấy khai tử cho bố nhưng đến nơi bạn Hiếu vẫn nói là sếp chưa về để kư. Lúc đó tôi nói “Sếp em ko về kịp th́ em có thể tŕnh Sếp khác kí giúp gia đ́nh chị được không, nếu không chị ko thể kư hợp đồng với nhà tang lễ cho kịp ngày giờ đă định em ạ. 4h chiều nhà tang lễ nghỉ rồi.” Bạn Hiếu trả lời rất rơ ràng: “Chỉ có một người được quyền kí vào giấy tờ này nên chị đợi đi”.

Ḿnh rất bức xúc nhưng ko muốn căi nhau v́ nghĩ việc này hệ trọng chắc bạn ấy cũng nói thật nên đành ngồi chờ. Chờ tới hơn 15h vẫn chưa có bà Phó chủ tịch Phường chuyên trách kư giấy khai tử về, nên tôi xin phép chạy về nhà (ngay gần phường) mấy phút rồi quay lại, và nếu có giấy th́ nhờ bạn Hiếu gọi điện báo giúp v́ gấp lắm rồi. Vừa về tới nhà, chị cả tôihỏi lấy được giấy chưa, ḿnh trả lời chưa lấy được. Mọi người trong nhà lại hỏi “Mày nhét phong b́ chưa? Mày ở phường này bao lâu mà không biết cái phường này giấy ǵ cũng phải kèm 200k mới lấy được lấy ngay à”. Ḿnh không lạ v́ làm nghề chuyên chạy thủ tục, nhưng quả thực ḿnh phẫn uất v́ ḿnh không thể tưởng tượng được cái thứ giấy chứng nhận cho người chết, cho một người dân lương thiện ở ngay khu phố với ḿnh mà người ta cũng cần tiền lót tay hay sao?

Ngay lập tức ḿnh và chị cả quay lại UBND phường.Lúc này có bạn Hiếu và 1 chị cán bộ ngồi bàn bên cạnh. Chị ḿnh hỏi giấy tờ đă xong chưa th́ bạn Hiếu dán mắt vào máy tính đọc báo, không buồn trả lời rồi vẩy tay chỉ sang bàn bên cạnh. Bức xúc v́ chầu trực từ sáng tới chiều ko lấy nổi cái giấy và thái độ rất vô cảm của cậu cán bộ trẻ tuổi, chị ḿnh bức xúc to tiếng “Tại sao việc đám gia đ́nh người ta thế này mà từ 9h sang đến 4h chiều chúng mày ko cho nổi dân cái chữ kư. Dân hỏi mà mày không trả lời lại c̣n hất tay sang bên cạnh là sao?”. Chị tôi cũng nóng giận lúc đó, nhưng nếu là con người có bố có mẹ đang nằm vất vưởng chờ được làm thủ tục ma chay và chôn xuống đất thôi mà phải đi chầu trực nhẫn nhục chờ đợi từ sang tới chiều cho chữ kư của một “quan bà” rồi nhận được một cái vẫy tay vô cảm kiểu ko buồn tiếp chuyện th́ tôi nghĩ rằng, bức xúc ấy là hoàn toàn dễ hiểu. Lúc ấy chị ngồi cạnh bạn Hiếu tên Hà lớn tiếng với chị tôi: “Chị ra ngoài ngay. Tôi gọi bảo vệ và công an lôi cổ chị ra ngoài bây giờ.Đồ vô văn hóa”.Sau đó chị Hà giục nhân viên đóng dấu “Trả nhanh cho người ta, kiểu người này, trả cho thật nhanh” (ư là kiểu người vô văn hóa th́ không nên dây, trả nhanh cho xong chuyện chứ ko phải v́ giấy tờ quan trọng ǵ mà phải trả gấp).Sau khi chị gái tôi ra ngoài, và tôi vẫn c̣n đứng ở đó, chị Hà c̣n bồi thêm 1 câu: “Để gọi điện cho tổ trưởng tổ dân phố xem gia đ́nh đấy như thế nào mà có loại người vô văn hóa như thế? Quá vô văn hóa”.

Tôi uất nghẹn, nhưng lấy được giấy 2 chị em tất tưởi lên nhà tang lễ ngay th́ người ta đă nghỉ làm, hẹn 7h sáng hôm sau quay lại đăng kư. Đồn nghĩa với việcđám tang của bố tôi sẽ phải rời lại tối thiểu 1 ngày. Thế là bố tôi lại vất vưởng thêm 1 ngày, 1 đêm nữa.

Phẫn uất trước thái độ của chị Hà xúc phạm gia đ́nh tôi và thái độ làm việc cực kỳ quan liêu để việc tang lễ của cả nhà phải rời lại, chị em tôi quay trở lại UBND phường đ̣i làm rơ trách nhiệm và yêu cầu chị Hà phải xin lỗi gia đ́nh nhưng không được gặp được chị Hà.

Tiếp chúng tôi là chị Vũ Mai Khanh – Chủ tịch UBND phường. Qua cuộc nói chuyện với chị Khanh tôi được biết cả buổi sáng chị Khanhcó mặt tại UBND phường cùng 1 phó chủ tịch khác và sau giờ nghỉ trưa th́ từ14h chị ấy cũng đă có mặt tại phường làm việc cả chiều. Trước mặt gia đ́nh tôi, chị Khanh quay ra nói với cán bộ Hiếu “Tại sao cả sáng nay chị có mặt ở phường và sau giờ nghỉ trưa 2h chị đă có mặt mà em không tŕnh chị kư giấy khai tử cho gia đ́nh người ta. Làm ǵ có quy định nào là chỉ có chị Hà, Phó chủ tịch phường mới được kư? Làm ǵ có loại giấy tờ nào của phường mà chủ tịch phường không được quyền kư” Th́ ra là vậy, người đă cho gia đ́nh tôi chờ đợi từ sáng tới chiều rồi xúc phạm chị tôi là “loại vô văn hoá” là vị Phó chủ tịch UBND phường Văn Miếu Nguyễn Thị Thúy Hà.

Chị Khanh có lời xin lỗi gia đ́nh nhưng mọi thứ đă muộn. Tang lễ không được tổ chức đúng ngày chỉ v́ 1 cán bộ lười của phường Văn miếu. Theo như lời chị Khanh, cán bộ Hiếu biết rơ Chủ tịch Phường có mặt ở phường và có thể kư vào giấy Khai tử, nhưng nhất định không làm? Phải chăng anh ta cần 200k cho dịch vụ nhanh như lời truyền của bà con phường Văn Miếu? Những cán bộ phường như anh Hiếu, chị Phó chủ tịch Hà có thực sự có lương tâm không khi hành hạ một gia đ́nh đang lúc tang gia bối rối với thái độ vô cảm, và xúc phạm họ là “loại vô văn hoá”.

Cho đến bây giờ, khi kể lại câu chuyện này, tôi vẫn c̣n sốc và giận run lên v́ sự vô cảm của những con người không một chút lương tri đang mang danh chính quyền như thế. Có thể chúng tôi ngây thơ v́ chúng tôi không phải là người của cơ quan nhà nước. Có thể v́ trong suy nghĩ của chúng tôi, và những ǵ chúng tôi được học, chuyện dang tay giúp đỡ gia đ́nh có tang, đang trong cảnh mồ côi, mất mát là chuyện phải làm, nên làm và làm ngay, v́ với chúng tôi, đó là thiện tâm, đó là lương tâm đạo đức tối thiểu của một con người b́nh thường, chứ đừng nói đến những con người đang đại diện cho một chính quyền v́ dân. Rất có thể chúng tôi đau đớn v́ố tôi phải chờ thêm 1 ngày 1 đêm, c̣n với họ, việc cho dân đợi, người sống hay người chết đợi cũng là chuyện b́nh thường. Rất có thể chị phó chủ tịch kia có văn hoá hơn chị em chúng tôi, nhưng tôi chắc chắn chị ấy hoàn toàn không có trái tim và đạo đức của một con người.

Tôi xin đính kèm đây h́nh ảnh chị Nguyễn Thị Thúy Hà - vị Phó chủ tịch phường gọi dân là đồ vô văn hóa và anh Lê Hiếu - cán bộ nhận hồ sơ của tôi.

 


B̀NH LUẬN

Năm 2016

Năm 2017

Biết th́ thưa thốt...  
Bằng cấp cùng ḿnh  
Một góc sinh hoạt dân chủ  
Ai lừa bịp ai? 
Thuốc khai quang  
Cái Tôi của người Việt  
Con tư tử đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????  
Tâm sự của một người miền Bắc

Kinh nghiệm sống với cs  
Asean từ tham vọng biến thành tôi tớ  
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
 
Anh hùng hay tội đồ?  
Cẩm nang du lịch VN không thể thiếu  
Thời thế đảo điên  
Cát tát vào mặt VC và TC  
Melania Trump, Mẹ Nấm... 
Khỉ thành người  
Áo yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?

Make America great again  
The Vietnam War - Đôi điều cần phải nói  
Tội đồ hay công trạng  
Quư tộc, đại gia hay trọc phú?  
Vinh danh bà mẹ VN anh hùng  
Đầy tớ nhân dân
Người Việt với trạm xăng Nhật  
Mỹ đang toan tính ǵ? 
Vũ khí của kẻ bị trị

Quốc sỉ hay quốc nhục?  
Trẻ thơ ơi tin buồn...  
Lời mời gọi "Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN  
Yêu xă hội chủ nghĩa  
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể hoà họp - hoà giải với cs  
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian  
Mơ mộng hăo huyền 
Đảng nào đang gặp nạn?  
Boléro – dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN  
Gian nhân hiệp đảng  
Ước mơ hoang tưởng  
Chạy đua vơ trang  
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên ! 
Tuyên truyền láo toét 
Hà Nội ngày xửa ngày xưa  
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ  
Ai cho ai tự do?  
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm toán....
Ăn tàn ăn mạt...  
Thế này là thế nào?  
Gánh vàng đi đổ sông ngô 
Sống đời cho đáng sống  
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa  
Vàng và Cứt  
Mạng người lá rụng 
Cái nhà là nhà của ta...  
Suy nghĩ bên đèn đỏ ở Nara 
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !  
Cụ rùa đánh bại dă nhân
Khi người văn minh hành xử 
Thay ngôi đổi chủ  
Chúng ta đang tự lừa nhau  
Được ǵ mất ǵ ?  
Xưng hô, đối thoại 
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ  
Viết cho Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh  
Tự Do nghĩa là ǵ?  
Đồng Tâm và dân trí  
Bên lề chuiyện phát minh  
Trả thù hèn hạ  
Điều trần FBI: Bạch hóa TT Trump?  
Que sera, sera - Cái ǵ đến, sẽ đến?  
Cậu phụ bếp và Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia  
Giải trí trong giờ làm việc  
Trả nớ hay quỵt nợ  
Lầm đường hay đúng đường  
Gia đinh trị 
Chuyến đi phó hội  
Chính trị là như thế! 
Chuyến công du của TT. Donald Trump  
Vẫy tay, vẫy tay, chào nhau....  
Cuốc chiến sinh tử  
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua  
Khi tôi chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục  
Thế này là thế nào? 
Miệng kẻ sang có gang có thép! 
Động đất tại ṭa Bạch Ốc?  
Hăy học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô  
Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến... 
Có hay chăng ta? 
Hy sinh

Có một thời như thế đó!  
Vang bóng một thời 
Sau ngày giải phóng 
Xin đừng trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS 
Quyết định anh minh 
Một bóng ma đang ám ảnh Việt Nam  
Bao giờ được như…xưa?  
Đă từng có đàn ông Việt như thế !  
Phát xuất từ Tàu cộng  
Nước chảy qua cầu
Khái niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại  
Cá mè một lứa  
Tắm biển, ăn cá ở vũng áng  
Bệnh viện tâm thần Mai Hương
Phản ứng cấp thời của người dân

Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu nhân  
Đổi đời hay đời đổi?  
Tháng 4 của những xót xa  
Giữa Cừu và Sói  
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?  
Hậu quả của giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ  
Khổ lắm! Nói măi!!!  
Rừng thiêng  
Cưỡng lư, đoạt từ  
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời gian  
Nói chuyện với đầu gối

Ai đáng khinh hơn ai?  
Cấm - không cấm - cấm  
Gọi tên cuộc chiến  
Đóng cửa trái tim  
Con đường xưa
Nói với các cựu cán binh cộng sản  
Cái sẹo "Gạc ma" 
Không c̣n ǵ để nói!  
Đức Thánh Trần đối đầu Tập Cận B́nh  
Quyết chiến với dân  
Người khôn của khó  
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ  
Thư viện lưu động  
Cái loa phường chèo  
Giết người có ba - tăng  
Quân tử bẻm mép  
Ăn cháo đá bát  
Lo ḅ trắng răng  
Tôi và bạn

Gánh vàng đi đổ sông ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống  
Kịch bản hạ màn  
Lại nói về lá cờ  
Nói như chó liếm nước

Phú quư giật lùi, văn minh thời đại  
Nước đổ lá khoai  
Lưu manh tráo trở  
Số phận bài hát "Ly Rượu Mừng"  
Văn hóa phong b́  
TT Trump làm việc  
B́nh dân học vụ  
Ai đó  
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn  
Chuyện b́nh thường  
Không c̣n cái nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm  
Buỗi chào cờ khônc có lá Quốc Kỳ... 
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS