Kể ra ông Nguyễn Thiếu Nhẫn cũng chỉ đưa ra một số rất nhỏ, thiểu số trong những thiểu số những nhà văn nhà thơ các nhà " đại văn hào " xuất thân từ nền văn học ta thường tự hào là trong sáng nhân bản của VNCH. Mà nay các ngài thay đổi giống như con sâu chui vào tổ kén chờ dịp thành bướm hay sẽ ra người thiên cổ.
Con người ta vốn dĩ dễ mang tánh vô ơn hơn là nhớ và thọ ơn. Nhất là hơn 40 năm qua thực thể VNCH cũng đă không c̣n hiện hữu. Có chăng chỉ c̣n trong tâm tưởng, hoài niệm của những người đă từng sống, trưởng thành trong chế độ đó.
Cũng chẳng trách được v́ con người ta vốn dễ mau quên, nhất là thói thường người tha thường phù thịnh chứ mấy ai ngu sao lại đi phù suy bao giờ. Có mà...điên. Chúng tó vào tạm giam, nện cho phù mỏ. Không chừng c̣n ăn sơ mi sáu tấm.
Tác giả bài viết dưới đây ví von tuy hơi thô lỗ, nặng nề có tính cách thóa mạ nhưng tuồng như những lời lẽ đó c̣n thừa tử tế lịch sự chán đối với hạng người mặt dầy, bất cố vô sỉ. Hạng ăn cháo đá bát, qua sông đấm b...vào sóng. Thứ vô ơn mà phàm đă làm người nhất là người Việt Nam từng học từng biết qua câu " tiên học lễ hậu học văn " từ tấm bé th́ cái nào đáng phỉ nhổ hơn cái nào?
Phải chăng các người trong lúc tuổi về già lại bắt đầu t́m kiếm danh vọng hăo ở nơi những đứa mà tŕnh độ của chúng chưa viết nổi một câu văn cho ra hồn lại có quyền ban phát ơn huệ cho các người ư? Các ông có biết câu " lễ nghĩa c̣n, liêm sỉ c̣n " xuất hiện hàng ngày hàng giờ trên tivi băng tần số 9 của VNCH vào những năm 1972 - 1975 không. Hay các ông cũng thuộc loại chậm hiểu mau quên ?
Nếu kể ra th́ nhiều món ăn chơi về các đấng đại văn hào này lắm. Ở đây tôi xin kể hầu quư vị vài chuyện mắt thấy tai nghe, nhĩ mục quan chiêm cẩn thận. Chứ không phải nghe qua người khác hay nghe đồn đâu nghen
Nói về ông Vương Hổng Sển, từ Cảnh Đức Trấn, Thú
chơi cổ ngoạn...ông là một học giả, một người đáng kính. Cả đời từ
làm công chức tây tới giám đốc viện Khảo Cổ , Giám đốc Thảo cầm viên
Saigon. Chân công chức sáng cắp ô đi tối cắp ô về, những sách cùng
sưu khảo của ông cũng đáng để đời , cho người đời sau học hỏi lắm
chớ. Đó là các sách ông xuất bản thờ VNCH c̣n hưng thịnh. Sau khi
giặc cờ đỏ chiếm Saigon, sách ông ra vỉa hè và chợ sách cũ Đặng thị
Nhu cả núi. Khi có tiền rểu rểu ông đi lang thang vỉa hè kiếm đồ cổ.
Ông với bà nghị Nguyễn phước Đại trong giới chơi đồ cổ có lạ ǵ
nhau. Chuyện ông viết trong hồi kư Hơn Nửa Đời Hư chẳng ai xa lạ ǵ
thói ăn cháo đá bát vô ơn bạc nghĩa của ông đối với cả 2 nền cộng
Ḥa mà ông và gia đ́nh ông ( bà Năm Sa Đéc cùng đứa con không giá
thú Vương hồng Sơn ) đă được chế độ ưu đăi. Nhà ông ở đường Nguyễn
Thiện Thuật Gia Định ( đối diện rạp hát Cao Đồng Hưng ) khá cổ kính
khang trang. Trong nhà toàn là đồ cổ đủ mọi loại Chính giới sưu tần
đồ cổ cũng thèm nhỏ dăi. Ông c̣n khỏe mạnh nhưng đă bị lẫn. Có một
lần bọn thông tin văn hóa thành phố chúng nó tới thăm ông. Chúgn nói
thẳng rất xấc xược như sau : Chúng tôi biết đồ cổ của ông có giá
trị. Nếu ông tự hiến bộ sưu tập của ông cho nhà nước th́ nếu ông cho
quá văng, chúng tôi sẽ lo cho ông mồ yên mả đẹp. Bằng không th́ khi
ông mất đi những món này cũng sẽ được nhà nước quản lư thôi. Một
h́nh thức ăn cướp trắng trơn mà nạn nhân không một phản ứng. Ông xin
được dành một phần rất nhỏ cho anh Sơn nhưng chúng cho ông biết anh
Sơn không có giấy tờ ǵ chứng minh chính thức là con ruột hay thừa
kế của ông nên coi như không được hưởng bất cứ thứ ǵ. Phải chăng đó
là phần thưởng cuối đời cho một người lá mặt lá trái với chế độ đă
cưu mang nuôi dưỡng ông, một học giả, nhà khảo cổ có hạng.
Nhân vật thứ hai là kỹ sư Canh Nông , học giả, dịch giả Nguyễn hiến
Lê. Nói tới ông phàm đă cắp sách tới trường ai lại không biết những
cuốn trong bộ sách " Học Làm Người ", Quẳng gánh lo đi và vui sống,
Mười ngày trong Đồng tháp mười, Sử Kư Tư mă Thiên, Đắc Nhân
Tâm....một công tŕnh vừa dịch vừa sáng tác vừa nghiên cứu đồ sộ.
Ngày nay bọn việt cộng đă tái bản hầu hết các tác phẩm của ông.
Chúng nó đúng là bọn nói và làm y chang CHÓ LIẾM NƯỚC. Sau khi mất
Saigon, ông vẫn c̣n cộng tác với vài tờ báo, Nhưng sau một vài bài
báo phê b́nh cách dùng từ ngữ viết văn của mấy anh Bắc cộng, ông bị
thất sủng, chúng cho ông ra ŕa mặc dầu trước đó ông cũng đă viết
một số bài ca ngợi chế độ mới không tiếc lời.
Mối t́nh của ông với bà Nguyễn thị Liệp có thể ví như chuyện cổ tích, vừa lăng mạn vừa trong sáng vừa đáng kính. Không khác nào trong các tiểu thuyết của Tự Lực Văn Đoàn. Không khác nào chuyện thần tiên lư tưởng. Ông cư ngụ kế bên chùa Minh Đạo, đường Kỳ Đồng. Không biết sau khi ông mất đi, ngôi nhà khang trang thật dễ thương sẽ rơi vào tay ai v́ không thấy ông có con cháu ǵ.
Khi tái bản các tác phẩm của Nguyễn hiến Lê không biết ai sẽ là người được hưởng phần tác quyền? Chẳng lẽ xuất bản chùa? Bọn Tuyên ấn sẽ trả lời ngon ơ là : chúng ông cho phépxuất bản là chúng ông đă đổi mới, đă khoan hồng lắm rồi. C̣n đ̣i hỏi cái ǵ.
Có lẽ một cuốn sách ( truyện ) được viết bên Mỹ cũng tiết lộ khá nhiều mặt trái của các văn nghệ sĩ, đại văn hào c̣n sót lại của VNCH là " Một truyện dài không tên " của nữ văn sĩ Trần thị Bông Giấy vợ Trần Nghi Hoàng. Quả thật, có nhiều chuyện thay đổi hơn chong chóng, tư tưởng và hành động không cùng con đường. Lại thêm một hệ thống Đèn Cù mới thành lập chăng: " Khen ai khéo kết ối a cái đèn cù.....Tít mù nó lại ṿng quanh.... " ( Dân Ca )
MƯA NGUỒN
KHI NHỮNG VĂN NGHỆ SĨ TỰ HỎA THIÊU SỰ NGHIỆP
-NGUYỄN THIẾU NHẪN-
Cách đây nhiều chục năm, khi các cuộc hội thảo
“Máu và Mực” do Nguyễn Quư Đức, hội thảo “Bể Dâu” do tên Việt gian
Vũ Đức Vượng tổ chức tại San Francisco tôi đă viết bài “Máu nào đă
đổ xuống, mực nào đă viết ra trong cuộc bể dâu này” lên tiếng về
việc làm của những người cầm bút miền Nam/Việt Nam Cộng Hoà như
Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng (2 vị này đă chết), Hoàng Khởi
Phong (theo nhà văn Văn Quang th́ ông này đă về VN sinh sống).
Người tôi công khai lên tiếng phê phán là nhà văn Vơ Phiến v́ ḷng
mến mộ những truyện ngắn, truyện dài chống Cộng của nhà văn này.
H́nh như năm ngoái th́ phải, thấy có dư luận ồn ào về chuyện một
người con của ông nhà văn Vơ Phiến đă viết bài “kết tội” bố của ḿnh
là đă...chống Cộng (sic!) trong những tác phẩm của ḿnh. Cũng được
biết là nhà văn Lê Tất Điều có lên tiếng “dạy dỗ” Thu Tứ, thằng con
“trứng không hơn vịt” của nhà văn Vơ Phiến v́ hiện nay nhà văn đầu
óc không c̣n được minh mẫn, tinh tế như xưa!
Chuyện mấy ông nhà văn ăn cơm Quốc Gia, thờ ma Việt Cộng loại như
Nguyễn Hiến Lê, Á Nam Trần Tuấn Khải, Vương Hồng Sển là “chuyện
thường ngày ở huyện”. Chuyện Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác ... xum xoe
bợ đỡ mấy anh nhà văn Vũ Hạnh (Nguyễn Đức Dũng) là chuyện chẳng có
ǵ đáng ngạc nhiên. Chuyện Nguyễn Mộng Giác xum xoe bợ đỡ để được
Mai Quốc Liên cho phép in và phát hành quyển “Sông Côn Mùa Lũ” ở
trong nước cũng không có ǵ là lạ.
Cũng như chuyện Nhật Tiến xum xoe bợ đỡ để được Đảng và Nhà Nước cho
in chúng với em của ông ta là nhà văn Nhật Tuấn (đă quá văng) tập
truyện “Quê Nhà, Quê Người” cũng chẳng phải là chuyện đáng ngạc
nhiên. Nếu có ngạc nhiên là khi báo Quân Đội Nhân Dân viết bài chê
“bọn hôi mùi thực dân, đế quốc –như nhà văn Nhật Tiến - mà lại đ̣i
đồng hành cùng với họ” nhưng nhà văn Nhật Tiến lại không biết xấu
hổ, cứ a thần phù nhắm mắt, nhắm mũi mà đ̣i... đồng hành!
Ai có cầm bút cũng biết “những nhà văn con ruột” mà trái ư “tên cai
thầu văn nghệ” Tố Hữu là chỉ có nước “từ chết tới trọng thương”, nói
chi đến bọn “con nuôi” như Vũ Hạnh, Trần Vàng Sao, Ngụy Ngữ, Lư
Chánh Trung, Lư Quư Chung v.v...
“Học giả” Nguyễn Hiến Lê đă sáng con mắt ra khi tiếp xúc với “cái
chế độ khốn nạn gấp ngàn lần”chế độ VC là chế độ Việt Nam Cộng Hoà
đă cưu mang, nuôi dưỡng gia đ́nh ông ta nên vóc nên h́nh trong suốt
bao nhiêu năm mà 2 chế độ Việt Nam Cộng Hoà tồn tại.
Xin hăy nghe một “anh già không nên nết” khác là Vương Hồng Sển giở
tṛ nịnh bợ, ton hót VC:
“Đầu năm Mậu Thân, ở đâu mà lại chẳng có cảnh bị bắn giết, đốt phá?
Chính Gia Định cũng bị cảnh nhà tan ra cát bụi, bàn ghế, của tiền
thập vật cháy ra khói, ra tro, chỉ v́ người cầm quyền ngoan cố, bám
theo chính sách Mỹ và Thiệu chúng nó văi tiền ra cho đồng bào ta
cùng một giống cầm súng bắn lẫn nhau, mà có như vậy họ mới đục nước
béo c̣, không khác những tên đầy tớ gian tham khi chủ sai đi mua vịt
quay gà quay, giả lựa chọn bốc con này, nắm con kia, liếm mỡ cho đă
rồi đem về cho chủ một con gà, một con vịt chỉ c̣n bộ xương dưới lớp
da khô đét. Mỡ và thịt ai kia đă rút rỉa hết rồi! Nghĩ cũng thẹn cho
nhà văn trói gà không chặt, lúc thế bọn ấy đang mạnh cũng phải giả
dại qua ải, và đợi cho đến ngày hôm nayhúng đă cút mất, mới dám nói
ngay sự thật.”(Trích Hơn Nửa Đời Hư, Vương Hồng Sển, NXB Tổng hợp
tpHCM, ấn hành năm 1992, trang 421-422).
Nhà văn Hoàng Hải Thủy đă lên tiếng về việc ông Vương Hồng Sển là
“kẻ đă nhận những ân huệ mà Quốc gia VNCH đă cho ông ta hưởng nhưng
ông ta đă viết những điều bội bạc đối với VNCH. Đă có bao nhiêu
người lính VNCH ngă xuống để cho ông Sển ngày ngày đến Viện Bảo Tàng
trong Vường Bách Thảo an nhàn, thoải mái làm công việc ông thích, để
ông ung dung thả bột đi t́m mua đồ cổ, đă có bao nhiêu người vợ lính
QLVNCH khóc để cho vợ chồng ông Vương Hồng Sển – bà Năm Sa Đéc sống
yên ổn với nhau?”
Tôi đồng ư 500% với ư kiến của nhà văn HHT. Nhưng theo tôi, thái độ
và việc làm của các ông Vương Hồng Sển, Á Nam Trần Tuấn Khải v.v...
không đáng trách bằng những người cầm bút như Nhật Tiến, Nguyễn Mộng
Giác, Hoàng Khởi Phong, Đặng Tiến, Nguyễn Xuân Hoàng và những kẻ
cùng đi một đường với bọn này.
Cách đây hai năm, năm 2014, tôi có thấy ông nhà thơ Du Tử Lê tức cựu
Đại úy Tâm Lư chiến QLVNCH Lê Cự Phách về Việt Nam ra mắt tập thơ
“Giỏ hoa thời mới lớn”. Theo bài viết có cái tựa đề “Chuyện ít người
biết về thi sĩ Du Tử Lê” do nhà báo Tùng Duy viết ngày 21-6-2014.
Theo bài báo th́ ông cựu Đại úy Lê Cự Phách phải lên tàu vượt biên
theo lời yêu cầu của bà chị dâu của ông ta:
“Chú không đi cùng anh chị th́ ai sẽ lo cho các cháu! Chú không được
quay lại thành phố. Súng nổ khắp nơi kia ḱa. Lỡ có mệnh hệ nào thị
chị biết nói sao với mẹ đây?”
Và con tàu đă cơng ông cựu Đại úy Lê Cự Phách” tức nhà thơ vĩ đại Du
Tử Lê “có thơ đăng ở báo Mỹ, được đem giảng dạy ở đại học Mỹ qua Mỹ.
Và, 39 năm sau, “nhà thơ vĩ đại” của chế độ miền Nam (sic!) Du Tử
Lê, tức Lê Cự Phách, cựu Đại uư Tâm Lư chiến QLVNCH đă trở về VN để
in thơ giao lưu văn hoá với chính thể Việt Nam XăHội Chủ Nghĩa!
Theo tôi, bọn văn nghệ sĩ “sờ l.. hai tay” như Nhật Tiến, Du Tử Lê
và đồng bọn đáng khinh bỉ hơn bọn văn nhân vô hạnh ở trong nước như
Vương Hồng Sển, Trần Tuấn Khải, Nguyễn Hiến Lê v.v... nhiều! V́ ít
ra bọn chúng nó cũng biết được thế nào là tự do, dân chủ và nhân
quyền khi trở thành người tỵ nạn lưu vong; chứ chúng nó không phải
bị bịt mắt như những người cầm bút ở trong nước.
Chúng nó đáng khinh v́ chúng nó tự bịt mắt để “sờ l... hai tay!”, để
tự hoả thiêu sự nghiệp của chúng nó!
Nhà thơ Nguyễn Đạt – người đă làm thơ khuyên “nhà văn con lươn” Nhật
Tiến không nên “lấy tay che trời” có làm bài thơ “Vịnh Du Tử Lê” ví
von anh nhà thơ tự hoả thiêu ḿnh là “con dê chết trong lu”, tức nói
lái từ cái bút hiệu “Du Tử Lê” là “Dê Tử Lu” như sau:
“Về nước in thơ, Du Tử Lê
Tuổi già hứng cạn, đọc không phê
Ngô nghê chữ nghĩa dần thành thói
Ngờ nghệch văn chướng đă vượt lề
Cự phách cứ khoe nên cứ xệ
Đại ngôn càng phét lại càng què
Trong lu hũ nút dê đành chết
Mùi thủm bay xa thật năo nề!”
Xin mượn bài thơ nói về chuyện “dê chết trong lu” để kết thúc bài viết về những kẻ cầm bút tự nổi lửa để thiêu chính ḿnh.
NGUYỄN THIẾU NHẪN
Biết th́ thưa thốt...
Bằng cấp cùng ḿnh
Một góc sinh
hoạt dân chủ
Ai lừa bịp ai?
Thuốc khai quang
Cái Tôi của người
Việt
Con tư tử
đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????
Tâm sự của
một người miền Bắc
Kinh nghiệm sống với cs
Asean từ tham
vọng biến thành tôi tớ
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
Anh hùng hay tội đồ?
Cẩm nang du lịch VN
không thể thiếu
Thời thế đảo điên
Cát tát vào mặt VC
và TC
Melania Trump, Mẹ Nấm...
Khỉ thành người
Áo
yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?
Make America great
again
The Vietnam War -
Đôi điều cần phải nói
Tội đồ hay công
trạng
Quư tộc, đại gia
hay trọc phú?
Vinh danh bà
mẹ VN anh hùng
Đầy tớ nhân dân
Người
Việt với trạm xăng Nhật
Mỹ đang toan tính ǵ?
Vũ khí của kẻ bị trị
Quốc sỉ hay quốc nhục?
Trẻ thơ ơi tin buồn...
Lời mời gọi
"Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN
Yêu xă hội chủ nghĩa
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể
hoà họp - hoà giải với cs
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian
Mơ mộng hăo huyền
Đảng nào đang gặp
nạn?
Boléro
– dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN
Gian nhân hiệp đảng
Ước mơ hoang tưởng
Chạy đua vơ trang
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên !
Tuyên truyền láo
toét
Hà Nội ngày xửa
ngày xưa
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ
Ai cho ai tự do?
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm
toán....
Ăn tàn ăn mạt...
Thế này là thế nào?
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Sống đời cho đáng
sống
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa
Vàng và Cứt
Mạng người lá rụng
Cái nhà là nhà của
ta...
Suy nghĩ bên đèn
đỏ ở Nara
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !
Cụ rùa đánh bại dă
nhân
Khi người văn
minh hành xử
Thay ngôi đổi chủ
Chúng ta đang tự lừa nhau
Được ǵ mất ǵ ?
Xưng hô, đối thoại
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ
Viết cho Mẹ Nấm
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Tự Do nghĩa là ǵ?
Đồng Tâm và dân trí
Bên lề chuiyện
phát minh
Trả thù hèn hạ
Điều trần
FBI: Bạch hóa TT Trump?
Que sera, sera - Cái ǵ
đến, sẽ đến?
Cậu phụ bếp và
Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia
Giải trí trong
giờ làm việc
Trả nớ hay quỵt nợ
Lầm đường hay
đúng đường
Gia đinh trị
Chuyến đi phó hội
Chính trị là như thế!
Chuyến công du
của TT. Donald Trump
Vẫy tay, vẫy tay, chào
nhau....
Cuốc chiến sinh tử
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua
Khi tôi
chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục
Thế này là thế nào?
Miệng kẻ sang có
gang có thép!
Động đất tại ṭa
Bạch Ốc?
Hăy
học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô
Tiến nhanh, tiến
mạnh, tiến...
Có hay chăng ta?
Hy sinh
Có một thời như thế đó!
Vang bóng một thời
Sau ngày giải phóng
Xin đừng
trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS
Quyết định anh minh
Một bóng ma đang
ám ảnh Việt Nam
Bao giờ được như…xưa?
Đă từng có
đàn ông Việt như thế !
Phát xuất từ Tàu
cộng
Nước chảy qua cầu
Khái
niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại
Cá mè một lứa
Tắm biển, ăn cá ở
vũng áng
Bệnh viện tâm
thần Mai Hương
Phản ứng cấp
thời của người dân
Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu
nhân
Đổi đời hay đời đổi?
Tháng 4 của
những xót xa
Giữa Cừu và Sói
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?
Hậu quả của
giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ
Khổ lắm! Nói măi!!!
Rừng thiêng
Cưỡng lư, đoạt từ
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời
gian
Nói chuyện với đầu
gối
Ai đáng khinh hơn ai?
Cấm - không cấm - cấm
Gọi tên cuộc chiến
Đóng cửa trái tim
Con đường xưa
Nói với các
cựu cán binh cộng sản
Cái sẹo "Gạc ma"
Không c̣n ǵ để nói!
Đức Thánh Trần
đối đầu Tập Cận B́nh
Quyết chiến với dân
Người khôn của khó
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ
Thư viện lưu động
Cái loa phường chèo
Giết người có ba -
tăng
Quân tử bẻm mép
Ăn cháo đá bát
Lo ḅ trắng răng
Tôi và bạn
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống
Kịch bản hạ màn
Lại nói về lá cờ
Nói như chó liếm
nước
Phú quư giật
lùi, văn minh thời đại
Nước đổ lá khoai
Lưu manh tráo trở
Số phận
bài hát "Ly Rượu Mừng"
Văn hóa phong b́
TT Trump làm việc
B́nh dân học vụ
Ai đó
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu
thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn
Chuyện b́nh thường
Không c̣n cái
nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm
Buỗi chào cờ khônc
có lá Quốc Kỳ...
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS