TƯ CÁCH VĂN NGHỆ SĨ.

Tác giả dùng ngôn từ viết lách khá bạo nhưng không biết có đánh động được tí nào đến các lỗ tai cây và mấy cái đầu đất ở BCT chúng nó có vỡ ra được tí nào để nhét tư tưởng mới vào không.

Có lẽ chụp được cái tẩy vừa hèn vừa nhát mà lại tham lam hám danh hám lợi nên mấy tên đồ tể cai thầu văn nghệ của chính phủ Hồ chí Minh là chủ tịch nước, Phạm Văn Đồng ( vều ) làm Thủ tướng. Bọn Trường Chinh, Tố Hữu, Hoàng Quốc Việt...để cho các văn nghệ sĩ tha hồ làm báo chí tự do, tha hồ thi ca văn vẻ kịch cọt...tự do phát biểu kể cả phê b́nh chính sách của chính phủ và chính sách nhà nước đối với văn nghệ sĩ. Bằng chứng là các tạp chí như Nhân Văn - Giai Phẩm ( mùa thu, mùa xuân...) xuất bản thoải mái. Tha hồ viết lách nhận xét, phê b́nh. Trong đó có mấy bài phê b́nh chính sách của Lưỡng Trạng Nguyên Nguyễn Mạnh Tường, bài nhận xét của Đào Duy Anh hay các sáng tác của Phan Khôi ( Ông Năm Chuột ), Trần Dần ( Nhất Định Thắng ), Phùng Quán ( Lời Mẹ Dặn )...nhiều lắm.

Đám cai thầu văn nghệ chờ thời sau khi khuyến dụ được Huy Cận, Tố Hữu, Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Nguyễn Đ́nh Thi, Hoài Thanh... theo bưng bô cắp tráp cúc cung phục vụ chế độ, chúng ban phát cho một ít quyền lợi, ân sủng như Tú Mỡ Hồ Trọng Hiếu làm Bộ trưởng Văn Hóa, sau này là nhạc sĩ Trần Hoàn ( Sơn Nữ Ca ), Cù Huy Cận làm Thứ trưởng. Mấy anh bèn mở chiến dịch "gom bi " tó hầu hết các văn nghệ sĩ liên quan cho đi cải tạo tư tưởng ( tẩy năo, nó thẳng ra là tù mà phải chính thức khai tử các tác phẩm của ḿnh trước đây là đồi trụy, là tạch tạch sè - tiểu tư sản ) trở thành vết nhơ không bao giờ tẩy xóa được trong làng văn nghệ và quần chúng: bia miệng cả ngàn năm sau vẫn c̣n nhắc tới: " Trăm năm bia đá th́ ṃn. Ngàn năm bia miệng hăy c̣n trơ trơ " ( Ca dao ). Cần ǵ, miễn là ta có bổng lộc là ấm thân thôi.

Cái người ta nhắc tới là liêm sỉ và tư cách của người làm văn nghệ ḱa. Những người biết tự trọng th́ họ đă ô rờ lui từ ba đời chín kiếp hồi nào rồi. Họ không muốn dây với hủi. Quả thật đă nổi danh mà c̣n giữ được tiết tháo thật không phải dễ, chúng dụ dỗ, mồi chài, áp lực đủ mọi chiều, mọi hướng. Chịu đ̣n không thấu hoặc ủ tờ tiếp hoặc khuất phục. Được mấy người như Bùi Minh Quốc ( chuyện Kể Năm 2000 ) hay Hữu Loan ( Màu Tím Hoa Sim )....C̣n lại hầu hết là hạng giá áo túi cơm, cầu cạnh kiếm chút bổng lộc triều đ́nh, đảng bảo sao rắp tâm làm theo có khi c̣n làm hơn thế nữa ( vụ báo Tin Sáng của Ngô Công Đức và Lư quư Chung, Hồ Ngọc Nhuận....)

Tác giả bài viết dưới đây mới vào bài đă xài chữ DÙNG thật xỏ xiên cay độc. Muốn giảm bớt áp lực của những tay thợ viết, anh Niểng đẻ ra cái cần câu móc con mồi tép bạc " nổ " tới 300 căn nhà ( hộ ). Không biết có thật hay không mà vẫn chỉ là cái bánh vẽ tổ nái. Cha con tưởng thật mà tự lừa dối với ḿnh là có thật c̣n hơn thật. Thế là sẽ có màn dành nhau đánh nhau ra tṛ. Ông nhà nước ở vào cái thế " Duật bạng tương tranh. Ngư ông đắc lợi. -Ngao c̣ đánh nhau. Lăo chài tó cả hai " Cỡ nào cũng có lợi. Chẳng bổ bề ngang cũng bổ bề dọc, chúng mày tha hồ tố khổ nhau. Tao chẳng tốn công điều cha điều mẹ ǵ sốt cả.

Bệnh NỔ là nghề của mấy anh chóp bu cộng đảng Ba Đ́nh. Người ta c̣n lạ ǵ. Đứa nào sập bẫy mang tiếng NGU suốt đời, ráng chịu. Vẫn c̣n nhiều đứa t́nh nguyện kiếp khom lưng làm ông b́nh vôi.

MƯA NGUỒN


Mai Dương

Về nguyên tắc, bọn chính trị gia rất thích dùng - nhấn mạnh lại là dùng - bọn văn nghệ sĩ. Dù chúng biết tỏng, không ai chửi bọn chính trị gia hăng hái hơn bọn văn nghệ sĩ.
Nghĩa là ǵ, là đối với bọn chính khách, th́ đám văn nghệ sĩ chả khác đéo ǵ con rối hay đèn cù. Ban cho vài ân sủng lặt vặt, bảo hót cái mẹ ǵ cũng hót.
Chính khách nào ôm lấy thế giới văn sĩ, ấy là chính khách khôn ngoan. V́ văn sĩ nhà ta, đói thối mồm, ngu như ḅ, nhưng hung hăn th́ chả thua kém lực lượng nào, và đặc biệt là ng̣i bút cảm tính của chúng rất dễ ru ngủ cần lao, nhất là khi mà dân trí cần lao ta mới chỉ cao ngang mơm bướm hưu trí.
***
Chuyện thủ tướng ta hứa hẹn cho đám văn nghệ sĩ đủ thứ, không có ǵ là lạ. Trong danh sách xin-cho, cậu thấy h́nh như chỉ thiếu mỗi giấy vệ sinh, mà món này thực ra th́ nhà văn ta cũng không cần mấy. Chúng ỉa vầu loa nhau là chủ yếu, không có nhu cầu chùi đít, và đă thành truyền thống tốt đẹp.
Hôm xem tin trên vô tuyến, cậu cứ ph́ cười. Chả có hội nào vô bổ và lắm chuyện bằng hội nhà văn cả, năm nào cũng căi nhau như mổ ḅ không thôi. Hở ra th́ chửi quan chức như ranh, nhưng nhơn tranh nhau cái ghế ban chấp hành hội, chúng cũng chả từ một ngôn ngữ ǵ để táng vào mơm nhau cả.
Loại như Phạm Xuân Nguyên là điển h́nh, mà cậu đă từng dẫn.
***
Lâu lắm rồi, chả có tác phẩm văn học nào cho ra hồn ngoài Cô Giáo Thảo. Nhà văn lên mạng giờ thấy toàn chính trị chính em, nổ choang choác đủ thứ từ kinh tế đến khoa học đến vũ trụ, phê phán từ Cuba tới Triều Tiên, nhưng tuyệt nhiên văn học th́ chẳng có.
Chả thể h́nh dung nổi, nếu chủ trương cấp nhà của chính phủ là có thật. Thuyết âm mưu hay nhất cho đến lúc này, là Chính phủ ta đang có âm mưu tiêu diệt 300 nhà văn này bằng cách, cấp cho 300 căn hộ chung cư và nhốt chúng ở cạnh nhau, hehe.

 


B̀NH LUẬN

Năm 2016

Năm 2017

Biết th́ thưa thốt...  
Bằng cấp cùng ḿnh  
Một góc sinh hoạt dân chủ  
Ai lừa bịp ai? 
Thuốc khai quang  
Cái Tôi của người Việt  
Con tư tử đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????  
Tâm sự của một người miền Bắc

Kinh nghiệm sống với cs  
Asean từ tham vọng biến thành tôi tớ  
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
 
Anh hùng hay tội đồ?  
Cẩm nang du lịch VN không thể thiếu  
Thời thế đảo điên  
Cát tát vào mặt VC và TC  
Melania Trump, Mẹ Nấm... 
Khỉ thành người  
Áo yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?

Make America great again  
The Vietnam War - Đôi điều cần phải nói  
Tội đồ hay công trạng  
Quư tộc, đại gia hay trọc phú?  
Vinh danh bà mẹ VN anh hùng  
Đầy tớ nhân dân
Người Việt với trạm xăng Nhật  
Mỹ đang toan tính ǵ? 
Vũ khí của kẻ bị trị

Quốc sỉ hay quốc nhục?  
Trẻ thơ ơi tin buồn...  
Lời mời gọi "Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN  
Yêu xă hội chủ nghĩa  
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể hoà họp - hoà giải với cs  
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian  
Mơ mộng hăo huyền 
Đảng nào đang gặp nạn?  
Boléro – dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN  
Gian nhân hiệp đảng  
Ước mơ hoang tưởng  
Chạy đua vơ trang  
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên ! 
Tuyên truyền láo toét 
Hà Nội ngày xửa ngày xưa  
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ  
Ai cho ai tự do?  
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm toán....
Ăn tàn ăn mạt...  
Thế này là thế nào?  
Gánh vàng đi đổ sông ngô 
Sống đời cho đáng sống  
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa  
Vàng và Cứt  
Mạng người lá rụng 
Cái nhà là nhà của ta...  
Suy nghĩ bên đèn đỏ ở Nara 
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !  
Cụ rùa đánh bại dă nhân
Khi người văn minh hành xử 
Thay ngôi đổi chủ  
Chúng ta đang tự lừa nhau  
Được ǵ mất ǵ ?  
Xưng hô, đối thoại 
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ  
Viết cho Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh  
Tự Do nghĩa là ǵ?  
Đồng Tâm và dân trí  
Bên lề chuiyện phát minh  
Trả thù hèn hạ  
Điều trần FBI: Bạch hóa TT Trump?  
Que sera, sera - Cái ǵ đến, sẽ đến?  
Cậu phụ bếp và Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia  
Giải trí trong giờ làm việc  
Trả nớ hay quỵt nợ  
Lầm đường hay đúng đường  
Gia đinh trị 
Chuyến đi phó hội  
Chính trị là như thế! 
Chuyến công du của TT. Donald Trump  
Vẫy tay, vẫy tay, chào nhau....  
Cuốc chiến sinh tử  
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua  
Khi tôi chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục  
Thế này là thế nào? 
Miệng kẻ sang có gang có thép! 
Động đất tại ṭa Bạch Ốc?  
Hăy học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô  
Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến... 
Có hay chăng ta? 
Hy sinh

Có một thời như thế đó!  
Vang bóng một thời 
Sau ngày giải phóng 
Xin đừng trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS 
Quyết định anh minh 
Một bóng ma đang ám ảnh Việt Nam  
Bao giờ được như…xưa?  
Đă từng có đàn ông Việt như thế !  
Phát xuất từ Tàu cộng  
Nước chảy qua cầu
Khái niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại  
Cá mè một lứa  
Tắm biển, ăn cá ở vũng áng  
Bệnh viện tâm thần Mai Hương
Phản ứng cấp thời của người dân

Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu nhân  
Đổi đời hay đời đổi?  
Tháng 4 của những xót xa  
Giữa Cừu và Sói  
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?  
Hậu quả của giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ  
Khổ lắm! Nói măi!!!  
Rừng thiêng  
Cưỡng lư, đoạt từ  
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời gian  
Nói chuyện với đầu gối

Ai đáng khinh hơn ai?  
Cấm - không cấm - cấm  
Gọi tên cuộc chiến  
Đóng cửa trái tim  
Con đường xưa
Nói với các cựu cán binh cộng sản  
Cái sẹo "Gạc ma" 
Không c̣n ǵ để nói!  
Đức Thánh Trần đối đầu Tập Cận B́nh  
Quyết chiến với dân  
Người khôn của khó  
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ  
Thư viện lưu động  
Cái loa phường chèo  
Giết người có ba - tăng  
Quân tử bẻm mép  
Ăn cháo đá bát  
Lo ḅ trắng răng  
Tôi và bạn

Gánh vàng đi đổ sông ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống  
Kịch bản hạ màn  
Lại nói về lá cờ  
Nói như chó liếm nước

Phú quư giật lùi, văn minh thời đại  
Nước đổ lá khoai  
Lưu manh tráo trở  
Số phận bài hát "Ly Rượu Mừng"  
Văn hóa phong b́  
TT Trump làm việc  
B́nh dân học vụ  
Ai đó  
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn  
Chuyện b́nh thường  
Không c̣n cái nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm  
Buỗi chào cờ khônc có lá Quốc Kỳ... 
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS