Trần Trung Đạo
Ngày 23 tháng 3, 2017 vừa qua, Giáo sư Drew Gilpin Faust, Viện
trưởng Viện Đại Học Harvard viếng thăm Đại học Fulbright Việt Nam.
Nhân dịp này bà đọc một diễn văn tại Đại học Khoa Học Xă Hội và Nhân
Văn. Phần khá dài của diễn văn, bà dành để nói về Chiến tranh Việt
Nam, nội chiến Hoa Kỳ và ḥa giải Nam Bắc Mỹ.
Trong suốt diễn văn bà Drew Faust không hề nhắc đến sự chịu đựng của
người dân miền Nam Việt Nam hay nhắc đến Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH),
chính phủ đại diện cho hơn một nửa dân số Việt Nam ngày đó.
Người viết không nghĩ bà dè dặt hay không muốn làm buồn ḷng quốc
gia chủ nhà. Nhưng giống như một số khá đông các trí thức Mỹ trước
đây, sau 44 năm từ khi các đơn vị trực tiếp chiến đấu Mỹ rút khỏi
Việt Nam vào tháng Ba năm 1973, bà vẫn chưa nh́n sâu được vào bản
chất của cuộc Chiến tranh Việt Nam.
Việt Nam trong diễn văn của bà Drew Faust là Cộng Sản Việt Nam.
Bà Drew Faust không hiểu được trên con đường Việt Nam đầy máu nhuộm
chạy dài suốt 158 năm, từ khi viên đại bác của Rigault de Genouilly
bắn vào Sơn Chà, Đà Nẵng sáng ngày 1 tháng 9, 1859 cho tới hôm nay,
nhiều triệu người Việt đă hy sinh v́ độc lập tự do dân tộc. Đảng CS
là một nhóm rất nhỏ, và chỉ ra đời vào tháng 3, 1930. Cộng Sản thắng
chỉ v́ họ có mục đích thống trị rơ ràng, dứt khoát, kiên tŕ và bất
chấp mọi phương tiện để hoàn thành mục tiêu đă vạch ra.
Bà Drew Faust là người học nhiều, hiểu rộng. Chắc chắn điều đó đúng.
Nhưng nghe một câu chuyện và cảm thông với những nạn nhân trong câu
chuyện là một chuyện khác. Ngôn ngữ không diễn tả được hết nỗi đau
và đôi mắt thường không thấy được những vỡ nát bên trong một vết
thương.
Chính sử vẫn c̣n sống, vẫn chảy nhưng chỉ được hiểu bằng nhận thức
khách quan, tinh tế, chia sẻ với những tầng lớp người đang chịu đựng
thay v́ đứng về phía giới cầm quyền cai trị.
Là một sử gia, bà biết lịch sử được viết bởi kẻ cưỡng đoạt không
phải là chính sử. Chính sử vẫn c̣n sống, vẫn chảy nhưng chỉ được
hiểu bằng nhận thức khách quan, tinh tế, chia sẻ với những tầng lớp
người đang chịu đựng thay v́ đứng về phía giới cầm quyền cai trị.
Một ví dụ về chính sử. Năm 1949 tại Trung Cộng, trong cuộc bỏ phiếu
bầu chức vụ Chủ tịch Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa, Mao tin tưởng
tuyệt đối 547 đại biểu sẽ bỏ phiếu cho ông ta. Không, chỉ có 546
người bỏ phiếu thuận, nhà nghiên cứu triết học Zhang Dongsun bỏ
phiếu chống lại Mao. Ông bị đày đọa và chết trong tù nhưng lịch sử
Trung Hoa ngày sau sẽ nhớ đến ông như một người viết chính sử Trung
Hoa.
Việt Nam cũng thế. Chính sử vẫn đang được viết không phải từ những
người đang đón tiếp bà mà bằng những người đang ngồi trong tù, đang
bị hành hạ, đày ải, trấn áp dưới nhiều h́nh thức. Khát vọng độc lập,
tự do, từ những ngày đầu tháng 9, 1859 ở Cẩm Lệ, Quảng Nam, nơi máu
của Đô Thống Lê Đ́nh Lư chảy xuống cho đến hôm nay, vẫn cùng một
ḍng và chưa hề gián đoạn.
Nhân dịp tháng Tư năm 2017, người viết xin phân tích một số định
nghĩa về nội dung của cuộc Chiến tranh Việt Nam.
Chiến tranh Việt Nam là Chiến tranh Ủy nhiệm (Proxy War)?
Chiến tranh ủy nhiệm (Proxy War) là cuộc chiến tranh mà các quốc gia
bên ngoài, thường là cường quốc, không tham gia trực tiếp cuộc chiến
nhưng qua h́nh thức cung cấp vơ khí, tài chánh cho các phe cánh, lực
lượng trong quốc gia đó đánh nhau v́ quyền lợi riêng của các phe
nhóm này nhưng cũng tương hợp với quyền lợi của nước bên ngoài.
Chiến tranh đang diễn ra tại Syria thường được báo chí gọi là chiến
tranh ủy nhiệm. Mỹ, Nga, Iran, Thổ, Anh, Pháp, Saudi Arabia và Qatar
góp phần tàn phá Syria khi yểm trợ cho các phe nhóm, nhiều khi bất
cần hành vi khủng bố của các phe nhóm này, để tranh giành ảnh hưởng
và tài nguyên của vùng Trung Đông.
Không ít báo chí quốc tế và nhà nghiên cứu Chiến tranh Lạnh gọi
chiến tranh Việt Nam trước khi Mỹ đổ bộ vào tháng Năm, 1965, là
chiến tranh ủy nhiệm, trong đó Trung Cộng, Liên Xô một bên, Mỹ và
đồng minh một bên.
Định nghĩa chiến tranh Việt Nam là chiến tranh ủy nhiệm chỉ đúng khi
nh́n cuộc chiến từ quan điểm đế quốc dù là Mỹ, Liên Xô hay Trung
Cộng chứ không phải từ vết thương, từ vị trí của nạn nhân buộc phải
chiến đấu để sống c̣n như dân và quân miền Nam Việt Nam.
Như có lần người viết dẫn chứng, một người lính nghĩa quân gác chiếc
cầu ở đầu làng để mấy anh du kích khỏi về giựt sập cũng là một biểu
hiện hùng hồn của lư tưởng tự do và chủ quyền. Chiếc cầu là huyết
mạch kinh tế của làng, là trục giao thông chính của làng, là vẻ đẹp
của làng, và bảo vệ chiếc cầu là nhiệm vụ sống c̣n mà người lính
nghĩa quân phải làm cho bằng được.
Không ai “ủy nhiệm” anh lính Nghĩa Quân cả. Anh không bảo vệ chiếc
cầu giùm cho Mỹ mà cho chính anh và bà con trong thôn xóm của anh.
Lư tưởng tự do của một dân tộc dù thiêng liêng vĩ đại bao nhiêu cũng
bắt nguồn từ những h́nh ảnh nhỏ nhoi nhưng đầy ư nghĩa đó.
Trong phần lớn chiều dài của cuộc chiến, quyền lợi của Mỹ ở Đông Nam
Á và quyền lợi của VNCH tương hợp. VNCH đă nhận hầu hết viện trợ
quân sự của Mỹ kể cả nhân lực nhưng không đánh thuê cho Mỹ như CS
tuyên truyền.
Sau Thông Cáo Chung Thượng Hải năm 1972 và Hiệp Định Paris năm 1973,
chính sách của Mỹ tại Đông Nam Á thay đổi, quyền lợi VNCH và Mỹ do
đó không c̣n tương hợp nữa. Mỹ rút quân và cắt giảm viện trợ quân sự
quá chênh lệch so với nguồn viện trợ quân sự CSVN nhận từ Liên Xô,
Trung Cộng và phong trào CS Quốc Tế.
Cho dù cạn kiệt nguồn cung cấp, quân và dân VNCH vẫn chiến đấu và hy
sinh cho tự do của họ, không phải chỉ sau Hiệp định Paris 1973,
không phải đến ngày 30-4-1975 mà cả sau 30-4-1975, hôm nay và cho
đến khi chế độ CS c̣n hiện diện tại Việt Nam.
Chiến tranh Việt Nam là Nội chiến (Civil War)?
Nhiều người chỉ nh́n vào mái tóc, màu da, khuôn mặt, chủng tộc, ḍng
máu và kết luận chiến tranh Việt Nam là nội chiến. Thật ra, mái tóc,
màu da, khuôn mặt, ḍng máu chỉ là h́nh thức.
Thế nào là nội chiến?
Theo các định nghĩa chính trị học, Nội chiến (Civil War) là cuộc
chiến tranh giữa hai thành phần có tổ chức trong cùng một quốc gia
vốn trước đó thống nhất, mục đích của một bên là chiếm đoạt bên kia
để hoàn thành ư định chinh phục lănh thổ hay thay đổi chính sách
nhưng không thay đổi thể chế.
Theo định nghĩa này, chiến tranh Nam-Bắc Mỹ là nội chiến, hoặc xung
đột vơ trang giữa chính phủ da trắng và Nghị Hội Toàn Quốc Nam Phi
(African National Congress) gọi tắt là ANC chống chính sách Phân
biệt Chủng tộc tại Nam Phi là nội chiến.
Bắc Mỹ dưới sự lănh đạo của TT Abraham Lincoln thắng cuộc nội chiến
Mỹ nhưng chỉ thay đổi chính sách nô lệ, trong lúc cơ chế chính trị
và chính phủ cấp tiểu bang gần như không thay đổi nhiều.
Tại Nam Phi cũng vậy. Sau cuộc đấu tranh dài dưới nhiều h́nh thức,
cuối cùng ANC đă thắng nhưng cũng chỉ hủy bỏ chính sách Phân Biệt
Chủng Tộc (Apartheid) tại Cộng Ḥa Nam Phi nhưng không xóa bỏ nền
kinh tế thị trường tư hữu. Không chỉ cựu Tổng thống de Klerk trở
thành cố vấn của TT Nelson Madela trong suốt nhiệm kỳ mà nhiều viên
chức trong chính phủ của de Klerk, các tư lịnh quân binh chủng, lực
lượng cảnh sát quốc gia đều tiếp tục nhiệm vụ của họ.
Sau Hiệp định Geneva 1954, Việt Nam Cộng Ḥa không có ư định chiếm
đoạt lănh thổ miền Bắc hay lật đổ cơ chế CS miền Bắc. Chính phủ và
nhân dân VNCH hoàn toàn không muốn chiến tranh. Sau một trăm năm
chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ dưới ách thực dân, mục đích
trước mắt của nhân dân miền Nam là có được cơm no, áo ấm, có được
cuộc sống tự do và xây dựng miền Nam thành một nước cộng ḥa hiện
đại.
Giấc mơ tươi đẹp của nhân dân miền Nam đă bị ư thức hệ CS với vũ khí
của Liên Xô, Trung Cộng tàn phá vào buổi sáng 30-4-1975.
Sau khi VNCH bị cưỡng chiếm, đảng CSVN không phải chỉ thay đổi về
chính sách như trường hợp Mỹ hay Nam Phi mà thay đổi toàn bộ cơ chế.
Nói theo lư luận CS đó là sự thay đổi tận gốc rễ từ thượng tầng kiến
trúc chính trị đến hạ tầng cơ sở kinh tế bằng các phương pháp dă man
không thua kém Hitler, Mao, Stalin.
Do đó, gọi chiến tranh Việt Nam là nội chiến chỉ đúng về h́nh thức,
nội dung vẫn là chiến tranh của các chính phủ và nhân dân miền Nam
chống ư thức hệ CS xâm lược.
Chiến tranh Việt Nam là "Chiến tranh chống Mỹ Cứu Nước"?
Stalin, trong buổi họp với Mao và Hồ Chí Minh tại Moscow giữa tháng
Hai, 1950 đă phó thác sinh mạng CSVN vào tay Trung Cộng. Theo
William J. Duiker trong Ho Chi Minh: A Life, Stalin nói với Hồ Chí
Minh tại Moscow "Từ bây giờ về sau, các đồng chí có thể tin tưởng
vào sự giúp đỡ của Liên Xô, đặc biệt hiện nay sau thời kỳ chiến
tranh, thặng dư của chúng tôi c̣n rất nhiều, và chúng tôi sẽ chuyển
đến các đồng chí qua ngả Trung Quốc. Tuy nhiên v́ điều kiện thiên
nhiên, chính yếu vẫn là Trung Quốc sẽ giúp đỡ các đồng chí. Những ǵ
Trung Quốc thiếu chúng tôi sẽ cung cấp." Sau đó tới phiên Mao, y
cũng lần nữa xác định với Hồ "Bất cứ những ǵ Trung Quốc có mà Viêt
Nam cần, chúng tôi sẽ cung cấp."
Theo Trương Quảng Hoa trong Hồi kư của những người trong cuộc, Hồ
Chí Minh thưa với Mao trên xe lửa từ Liên Xô về Trung Cộng "Mao Chủ
tịch, Stalin không chuẩn bị viện trợ trực tiếp cho chúng tôi, cũng
không kư hiệp ước với chúng tôi, cuộc chiến tranh chống Pháp từ nay
về sau chỉ có thể dựa vào viện trợ của Trung Quốc."
CSVN hoàn toàn lệ thuộc vào Trung Cộng, không chỉ phương tiện chiến
tranh, kinh tế, quốc pḥng, hệ ư thức, cơ sở lư luận mà cả cách nói,
cách ăn mặc, cách chào hỏi. Mao gần như đơn phương quyết định mọi
hoạt động quân sự của Việt Minh kể cả việc chọn ngày, chọn tháng cần
phải chiếm Điện Biên Phủ.
Sau xung đột Eo Biển Đài Loan, và trầm trọng hơn, sau chiến tranh
Triều Tiên với gần 400 ngàn quân Trung Cộng bị giết, trong số đó có
Mao Ngạn Anh (Mao Anying), con trai trưởng và gần gũi nhất của Mao,
từ đó kẻ thù lớn nhất của Mao Trạch Đông là Mỹ. Mao chỉ thị toàn bộ
bộ máy tuyên truyền tại Trung Cộng phải chống Mỹ bằng mọi giá. Chống
Mỹ từ xa, chống Mỹ ở gần, chống Mỹ trong lư luận, chống Mỹ trong
thực tế, chống Mỹ khi có mặt Mỹ và chống Mỹ khi không có mặt Mỹ.
Tuân lệnh Mao, trong Hội nghị Lần thứ Sáu của Trung ương Đảng CSVN
từ ngày 15 đến 17 tháng 7 năm 1954, Hồ Chí Minh và Bộ chính trị đảng
CSVN đă nghĩ đến chuyện đánh Mỹ: “Hiện nay đế quốc Mỹ là kẻ thù
chính của nhân dân thế giới và nó đang trở thành kẻ thù chính và
trực tiếp của nhân dân Đông Dương, cho nên mọi việc của ta đều nhằm
chống đế quốc Mỹ.”
Khẩu hiệu “Chống Mỹ cứu nước” được thai nghén từ quan điểm và thời
điểm này.
Nhưng “nước” trong khẩu hiệu “Chống Mỹ cứu nước” phải hiểu là nước
Tàu chứ không phải nước Việt, lư do trong thời điểm này chưa có một
người lính hay một cố vấn Mỹ nào ở Việt Nam. Hôm đó, ngay cả Hiệp
định Geneva 1954 cũng c̣n chưa kư.
Với chỉ thị của Mao và kiên tŕ với mục đích CS hóa Việt Nam đề ra
từ 1930, vào tháng 5, 1959, Ban Chấp hành Trung ương đảng Lao Động
sau khi biết rằng việc chiếm miền Nam bằng phương tiện chính trị
không thành, đă quyết định đánh chiếm miền Nam bằng vơ lực dù phải
“đốt cháy cả dăy Trường Sơn” như Hồ Chí Minh đă nói. Gần hết đồng
bào miền Bắc bị đảng lừa vào cuộc chiến “giải phóng dân tộc” và hàng
triệu người đă uống phải viên thuốc độc bọc đường “chống Mỹ cứu
nước” nên bỏ thây trên khắp hai miền.
Lư luận chính phủ VNCH không thực thi “thống nhất đất nước” theo
tinh thần Hiệp định Geneva chỉ là cái cớ tuyên truyền.
Thực tế chính trị thế giới của giai đoạn sau Thế Chiến thứ Hai là
thực tế phân cực và sự chọn lựa của thời đại là chọn lựa giữa ư thức
hệ Quốc gia và Cộng sản. Không chỉ các quốc gia bị phân chia như Nam
Hàn, Tây Đức mà cả các quốc gia không bị phân chia như Hy Lạp, Thổ
Nhĩ Kỳ v.v… cũng chọn thế đứng dân chủ Tây Phương để làm bàn đạp
phát triển đất nước.
Giả sử, nếu có bầu cử để “thống nhất đất nước” và đảng CS thua, liệu
họ sẽ giải nhiệm các cấp chính trị viên và sáp nhập vào quân đội
quốc gia, giải tán bộ máy công an ch́m nổi, đóng cửa các cơ quan
tuyên truyền, từ chức khỏi tất cả chức vụ điều hành đất nước? Trừ
phi mặt trời mọc ở hướng tây và lặn ở hướng đông điều đó không bao
giờ xảy ra.
“Trên trời có đám mây xanh,
Ở giữa mây trắng chung quanh mây vàng…”
Câu ca dao quen thuộc mà ai cũng biết. Đó là chưa kể đến mây xám,
mây đen, mây hồng, mây tím trong thơ và nhạc. Nhưng mây màu ǵ? Mây
thực sự chỉ là màu trắng. Màu mây thay đổi do ánh nắng mặt trời tùy
theo mỗi khoảnh khắc trong ngày.
Cuộc chiến Việt Nam cũng vậy. Tên gọi của cuộc chiến khác nhau tùy
theo quan điểm, góc nh́n, quyền lợi và mục đích, nhưng với nhân dân
miền Nam, đó chỉ là cuộc chiến tự vệ của những người Việt yêu tự do
dân chủ chống lại ư thức hệ CS độc tài toàn trị xâm lược. Không thấy
rơ bản chất xâm lược của ư thức hệ CS sẽ khó có thể chọn con đường
đúng để phục hưng Việt Nam.
Trần Trung Đạo - Tháng 4, 2017
Biết th́ thưa thốt...
Bằng cấp cùng ḿnh
Một góc sinh
hoạt dân chủ
Ai lừa bịp ai?
Thuốc khai quang
Cái Tôi của người
Việt
Con tư tử
đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????
Tâm sự của
một người miền Bắc
Kinh nghiệm sống với cs
Asean từ tham
vọng biến thành tôi tớ
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
Anh hùng hay tội đồ?
Cẩm nang du lịch VN
không thể thiếu
Thời thế đảo điên
Cát tát vào mặt VC
và TC
Melania Trump, Mẹ Nấm...
Khỉ thành người
Áo
yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?
Make America great
again
The Vietnam War -
Đôi điều cần phải nói
Tội đồ hay công
trạng
Quư tộc, đại gia
hay trọc phú?
Vinh danh bà
mẹ VN anh hùng
Đầy tớ nhân dân
Người
Việt với trạm xăng Nhật
Mỹ đang toan tính ǵ?
Vũ khí của kẻ bị trị
Quốc sỉ hay quốc nhục?
Trẻ thơ ơi tin buồn...
Lời mời gọi
"Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN
Yêu xă hội chủ nghĩa
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể
hoà họp - hoà giải với cs
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian
Mơ mộng hăo huyền
Đảng nào đang gặp
nạn?
Boléro
– dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN
Gian nhân hiệp đảng
Ước mơ hoang tưởng
Chạy đua vơ trang
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên !
Tuyên truyền láo
toét
Hà Nội ngày xửa
ngày xưa
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ
Ai cho ai tự do?
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm
toán....
Ăn tàn ăn mạt...
Thế này là thế nào?
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Sống đời cho đáng
sống
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa
Vàng và Cứt
Mạng người lá rụng
Cái nhà là nhà của
ta...
Suy nghĩ bên đèn
đỏ ở Nara
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !
Cụ rùa đánh bại dă
nhân
Khi người văn
minh hành xử
Thay ngôi đổi chủ
Chúng ta đang tự lừa nhau
Được ǵ mất ǵ ?
Xưng hô, đối thoại
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ
Viết cho Mẹ Nấm
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Tự Do nghĩa là ǵ?
Đồng Tâm và dân trí
Bên lề chuiyện
phát minh
Trả thù hèn hạ
Điều trần
FBI: Bạch hóa TT Trump?
Que sera, sera - Cái ǵ
đến, sẽ đến?
Cậu phụ bếp và
Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia
Giải trí trong
giờ làm việc
Trả nớ hay quỵt nợ
Lầm đường hay
đúng đường
Gia đinh trị
Chuyến đi phó hội
Chính trị là như thế!
Chuyến công du
của TT. Donald Trump
Vẫy tay, vẫy tay, chào
nhau....
Cuốc chiến sinh tử
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua
Khi tôi
chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục
Thế này là thế nào?
Miệng kẻ sang có
gang có thép!
Động đất tại ṭa
Bạch Ốc?
Hăy
học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô
Tiến nhanh, tiến
mạnh, tiến...
Có hay chăng ta?
Hy sinh
Có một thời như thế đó!
Vang bóng một thời
Sau ngày giải phóng
Xin đừng
trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS
Quyết định anh minh
Một bóng ma đang
ám ảnh Việt Nam
Bao giờ được như…xưa?
Đă từng có
đàn ông Việt như thế !
Phát xuất từ Tàu
cộng
Nước chảy qua cầu
Khái
niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại
Cá mè một lứa
Tắm biển, ăn cá ở
vũng áng
Bệnh viện tâm
thần Mai Hương
Phản ứng cấp
thời của người dân
Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu
nhân
Đổi đời hay đời đổi?
Tháng 4 của
những xót xa
Giữa Cừu và Sói
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?
Hậu quả của
giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ
Khổ lắm! Nói măi!!!
Rừng thiêng
Cưỡng lư, đoạt từ
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời
gian
Nói chuyện với đầu
gối
Ai đáng khinh hơn ai?
Cấm - không cấm - cấm
Gọi tên cuộc chiến
Đóng cửa trái tim
Con đường xưa
Nói với các
cựu cán binh cộng sản
Cái sẹo "Gạc ma"
Không c̣n ǵ để nói!
Đức Thánh Trần
đối đầu Tập Cận B́nh
Quyết chiến với dân
Người khôn của khó
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ
Thư viện lưu động
Cái loa phường chèo
Giết người có ba -
tăng
Quân tử bẻm mép
Ăn cháo đá bát
Lo ḅ trắng răng
Tôi và bạn
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống
Kịch bản hạ màn
Lại nói về lá cờ
Nói như chó liếm
nước
Phú quư giật
lùi, văn minh thời đại
Nước đổ lá khoai
Lưu manh tráo trở
Số phận
bài hát "Ly Rượu Mừng"
Văn hóa phong b́
TT Trump làm việc
B́nh dân học vụ
Ai đó
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu
thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn
Chuyện b́nh thường
Không c̣n cái
nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm
Buỗi chào cờ khônc
có lá Quốc Kỳ...
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS