Hai tiếng Mông Cổ ( Mongolie) gặp người sẵn máu tếu trong người. Bèn ngôn ngay cảm tưởng rằng: loại người ǵ mà nh́n chỉ thấy toàn Mông với Cổ. Người ngợm đâu chẳng thấy. Thật là oan gia. Oan ơi ông địa, biết giải độc cùng ai v́- rằng- th́ - là - mà người ta chỉ dịch ra từ cách phiên âm theo la tinh ra thôi mà.
Quả như nhận xét của tác giả. Độc giả đọc và nghiên cứu lịch sử hầu như không phải chính sử của người Mông mà do các sử gia Tây phương hay sử gia gốc Tàu (Hán). Tôi không dám nói họ xuyên tạc nhưng có chắc không thiên kiến? Rơ ràng trong quá khứ, vó ngựa Mông Cổ (Hung Nô) gần như dẫm nát lục địa Âu Châu. Cho tới ngày nay họ vẫn c̣n lưu lại dấu tích là quốc gia Hongrie ( Hung Gia Lợi/ Hungary) Sử gia Tây phương gọi họ là Hun. Họ chinh phục thiên hạ phóng trên ḿnh ngựa tới Địa Trung Hải, cho tới bờ Đại TâyDương mà trong báo cáo của các kỵ mă tiền phương là chỉ thấy toàn nước và nước.
Quay xuống phương Nam, có phải họ đă xóa Tống triều của Hán tộc thành lập nên nhà Nguyên? Triều đại Hốt Tất Liệt đă bị vua quan nhà Trần của Đại Việt chận đứng khi họ muốn từ đó thôn tính luôn Đông Nam Á không? Theo thiển ư, nếu không có rặng Hy Mă Lạp Sơn sừng sững chớ chở chận ngang có lẽ họ sẽ chẳng bỏ qua xứ cà ri mà không hỏi thăm kiếm chác miếng đất cắm dùi. Có ai dám ngờ là chỉ sống giữa thảo nguyên khô cằn, giữa ḷng sa mạc với các nhà lều của cuộc sống du mục, quanh năm suốt tháng sống trên ḿnh ngựa và thổ phỉ các đoàn lái buôn trên con đường tơ lụa mà lập nên một đế quốc hùng mạnh không có đối thủ.
Một câu truyện cổ nhiều giai thoại về nàng Chiêu Quân, một giai nhân tuyệt sắc của vua Tàu (Hán vương) được cống cho Thuyền Vu vua của rợ Hồ. Quả thật, câu truyện được mấy anh văn sĩ Tàu tối tác vừa ngụy biện vừa ngu vừa mặc cảm kẻ thất trận bị cái đám ḿnh vốn khinh bỉ chúng là RỢ (man, rợ, nhung, địch)* cai trị mà phải cống giai nhân cho chúng th́ mới được yên thân. Có phải vừa hèn vừa nhát không? Ai đời một đế quốc ngự trị vùng trung nguyên rộng lớn. Tự hào có một nền văn minh tối cổ, ( Thần Nông, Nữ Oa, Hoàng Đế, Si Vưu, Nghiêu Thuấn cho đến Hạ,Thương, Chu...mà nay anh vua Hán phải dâng vợ cho rợ Hồ th́ c̣n nhục nhă nào bằng? Tuy nhiên các sử gia (dỏm) chế ra ba cái vụ nàng Chiêu Quân, Mao diên Thọ ....chẳng qua để chữa thẹn, che dấu cái hèn hạ, đi đầu gối và tham sanh úy tử của ḿnh. Làm ố danh 2 tiếng Trung Hoa, Trung Quốc nghĩa là anh chỉ mạnh miệng với dân của anh chớ Trung tâm thiên hạ cái cóc khô ǵ. Thằng Việt cộng rập khuôn của thiên triều không dám ra ngoài quỹ đạo. Lại c̣n trân tráo gọi chúng nó là tàu LẠ, người LẠ... ai mà chẳng hiểu. Phải chăng thằng việt cộng sợ chạm nọc, sợ phạm húy Thiên triều sẽ bị tru di tam tộc...
Tới đây tôi chợt nhớ lại cuộc chiến tranh Việt - Trung năm 1979 năm nào. Hầu như các sử gia, chiến lược gia, chiến thuật gia, các nhà nghiên cứu quân sự trên thế giới người ta vẫn lấy làm ngạc nhiên, lạ lùng là tại sao Việt Nam ( cộng sản ) đang trên đà thắng thế không thừa cơ hội mà tiến đánh Lưỡng Quảng ( ít ra là Quảng Đông ) th́ làm ǵ có chuyện bị Tàu ăn hiếp sau này qua các sự kiện kư kết hiệp ước Thành Đô bán nước. Cho hay mới thấy bái phục vua quan nhà Lư ( Lư Thánh Tôn, Lư Nhân Tôn và Tể Tướng Lư Thường Kiệt sau này là các vua đời Trần: Ba đợt chống quân Nguyên xâm lăng. Ai như Đại Đế Quang Trung Nguyễn Huệ c̣n có nguyện vọng lấy lại Lưỡng Quảng về cho tổ tiên Lạc Việt. Than ôi bao nhiêu mộng đă tan tành v́ sự đê hèn, tham vọng bẩn thỉu đốn mạt của bọn việt gian cộng sản. Từ thời Hồ Chí Minh với công hàm bán nước do Phạm văn Đồng kư tên xác nhận với Chu Ân Lai, những tên được Thiên triều phong vương phong tước tiếp tục sự nghiệp bán nước của Hồ và Đồng: Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nguyễn văn Linh, Phan văn Khải...
Cái khốn nạn cũng thật oan khiên đau khổ cho con dân đất Việt là thằng việt cộng không bao giờ biết phục thiện. Chúng chẳng bao giờ biết nh́n nhận ra cái ngu dốt, lạc hậu, bảo thủ, kiêu căng, lưu manh, điếm đàng, lừa bịp ...của chúng mà biết nh́n thẳng vào sự thật để sửa đổi hay cải tiến đất nước. Chỉ chăm chủ và việc đàn áp và làm giàu cho chính cá nhân chúng nó.
Đến độ chính đương kim Thủ tướng Cộng Ḥa Liên Bang Đức Bá Angela Merkel phải thú nhận rằng:
" Tôi lớn lên trong chủ nghĩa cộng sản Đông
Đức và tôi hiểu rơ về họ.
Cộng sản là thứ chủ nghĩa gian trá nhất và man rợ nhất của nhân
loại.
Cộng sản là một vết nhơ của loài người và của thế giới văn minh
"
V́ bị đế quốc Mông Cổ tiêu diệt lập nên nhà Nguyên cai trị Hán tộc cả trăm năm nên bọn Tàu nó ghét, nó thù dân Mông Cổ tới tận xương tủy. Thù dai dẳng, cho tới bây giờ, nó đă lủm nửa nước người ta, đặt nền đô hô thống trị ở Nội Mông từ lâu. Chỉ c̣n Ngoại Mông vớ thủ đô là Ulan - Bator c̣n giữ được bản thể của đời sống du mục và thảo nguyên của tổ tiên học ngàn năm trước. Tác pẩm TôTen Sói ( Totem wolf ) của Khương Nhung cũng đă gợi lại cùng vẽ lên một phần nào nét hoang dă nhưng tự do, hồn nhiên đầy hoang sơ nhưng cũng rất nhân bản của nếp sống thảo nguyên. Hiền hậu ôn ḥa, sống theo ả năng của người lẫn thú không ai xâm phạm đến ai. Cho tới khi con người với chủ nghĩa lộn ṣng tàn nhẫn, cái tai ách của nhân loại ra đời.
Không một sử gia nào dám phủ nhận sức đồng hoá của Hán tộc. Ai như một đế quốc rộng lớ, vô địch đă từng xóa triều đại Tống lập nên nhà Nguyên mà lại bị Hán tộc đồng hóa đến độ bị xóa sổ mất tăm mất tích chẳng c̣n dấu vết. Nhật Bản may mắn ở ngoài khơi xa tít tắp nên thoát khỏi họa đồng hóa nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng văn hóa, một vài phong tục....Đại Hăn lừng lẫy một thời với nhà Kim khiến TầnThủy Hoàng phải lên kế hoạch xây Vạn Lư Trường Thành để ngăn cản sự tấn công của đế quốc Kim ấn sang Trung nguyên. Vậy chứ vẫn c̣n cao ngạo gọi người ta là...Rợ. Trớ trêu thay Vạn Lư Trường Thành chỉ được hoàn tất ( nhiều đoạn vẫn c̣n dở dang ) vào thời Minh Thành Tổ lúc cực thịnh của đế quốc Tàu.
Nh́n về hướng Tây, những nước như Đại Lư ( Vân Nam ), TâyTạng cũng đă một thời làm vua quan nhà Hán, Tấn....xính vính xin nghị ḥa và cắt đất sắc phong. Về phương Nam thằng Tàu gặp phải cục xương khó muốt. Nó như cái gai hay vết thương mưng mủ chờ ngày phá thành sâu quảng. Hàng chục lần đam quân chinh phạt cuối cùng đành phải gạt lệ mà rút lui làm như cha người ta mà gọi người ta là Man ( Nam Man ). Lịch sữ ( khoải cổ ) ngày nay chứng minh ngược lại bằng chính các sử gia à khảo cổ gia người Tàu.
Nói tóm lại, thằng Việt cộng đạp cứt theo thằng Tàu cộng mà quên thân phận tôi đ̣i ngu dân, lạc hậu mà c̣n cao ngao khinh thị người ta. " Chân ḿnh c̣n lấm mê mê, lại cầm bó đuốc mà rê chân người " ( Ca Dao ). Thật đáng phỉ nhỗ lắm thay.
Bài viết dưới đây, tác giả đă đi tới tận nơi, nhĩ mục quan chiêm cùng nhận xét riêng trong suy nghĩ của ḿnh. Xin tham khảo thên Tô Tem Sói* để biết rơ thêm về nếp sống du mục, tổ tiên của người Mông Cổ.
Với những suy nghĩ hạn hẹp mà kiêu căng kiến thức nông cạn mà không chịu khiêm tốn học hỏi của bọn chóp bu lănh đạo Ba Đ́nh. Ngày nào chúng nghĩa là cái đảng cộng sản đó c̣n cai trị đất nước Việt Nam này th́ chẳng bao giờ có thể theo kịp bất cứ quốc gia nào trên thế giới. Thành ngữ " Tết Congo " sẽ đi vào Viện Bảo Tàng miên viễn. Dân tộc này sẽ không có vận hội mới nào. Đáng thương thay! Nghiệt ngă thay !.
MƯA NGUỒN.
Man, Rợ, Nhung , Địch: Là tiếng bọn Tàu chúng bỉ thử xách mé gọi các
nước lân bang v́ chúng tự phong cho chúng là trung tâm của cái hoa
hay nước ở giữa ( Trung Quốc ). Các nước xung quanh là chư hầu là
các cánh hoa. Chúng tagọi hay có thói quen lập lại theo bọn cai trị
là Trung Quốc hay Trung Hoa là đang bị lừa, bị vào bẫy đấy. Tôi
thường gọi tụi nó là ...TÀU CỘNG hay là CHỆT TÀU. Nó ám chỉ các nước
Việt Nam, Tây Tạng, Duy Ngô Nhĩ ( Tân Cương ) Mông Cỗ, Đại Hàn (
Triều Tiên ).
Tô Tem Sói (Totem Wolf ) của Khương Nhung, đă quay thành phim. Có
bản dịch Viêt dạng PDF. Theo tôi dùng chữ LANG chính xác hơn SÓi.
Nguyên tác ghi là Lang Đồ Đằng. ( Mưa Nguồn. )
ĐUỔI KỊP MÔNG CỔ ?!
Nguyễn Xuân Hưng
1.
Tôi hỏi 100 người, th́ đến 97 người bảo: Mông Cổ ấy à? nghèo lắm hả?
Sai. Khái niệm về một nước Mông Cổ nghèo khó đă ngự trị trong đầu óc
dân Việt Nam từ xa xưa, từ cái thời cùng phe XHCN. Nhà văn Tô Đức
Chiêu bảo tôi rằng :
"Tao đă đi Mỹ, Ai Cập, Ả rập xê út, Nga và Đông Âu, không kể châu Á
như Tàu, Thái... Tức là gần hết thế giới, nhưng khi đi Mông Cổ, mới
thấy ḿnh khám phá ra một thế giới mới, nếu có dịp, tao đi 2 -3 lần
nữa".
Tôi thấy thế nên cũng đă theo, đi Mông Cổ một chuyến.
Mở ngoặc ngay là, khi anh (du lịch) đến đâu, anh phải tự vấn ta đến
đấy để làm ǵ, muốn biết ǵ. Nói chung là nên đi phượt. Tôi có bài
học kinh nghiệm về việc này, có 1 cậu trẻ đi cùng đến thảo nguyên
Mông Cổ, cậu thốt lên chán nản: Ơ, đâu cũng như đâu, mênh mông cả,
chả thấy cái ǵ. Vấn đề là cái ǵ?
Sau chuyến đi Mông Cổ, tôi rút ra kết luận, 30 năm nữa (hoặc hơn)
không biết Việt Nam ḿnh có đuổi kịp Mông Cổ hay không?
Mông Cổ diện tích gấp hơn 6 lần nước Việt Nam, dân số hơn 3 triệu
người (bằng 1/2 Hà Nội). Mà 1/2 dân số ở thủ đô Ulan Bato. Hăy tưởng
tượng hơn 1 triệu người ở rải rác trên lănh thổ gấp 6 lần Việt Nam.
Mông Cổ có đặc biệt là có biên giới với Nga và Trung Quốc. Họ bị kẹp
giữa 2 nước lớn, nên phải chọn 1, lịch sử đă chứng tỏ họ chọn đúng,
chọn nước Nga để tránh nước Tàu kẻ thù. Chính chính phủ Quốc dân
đảng của Tưởng Giới Thạch khuất phục trước chính phủ Stalin, mà công
nhận Mông Cổ độc lập. Chuyện này chính phủ Mao cay cú ra mặt, công
khai gọi Mông Cổ là Ngoại Mông, c̣n phần lănh thổ Mông Cổ bị mất từ
thời Nguyên triều, th́ TQ gọi là Nội Mông (họ vẫn nhận đó là nước
họ). Cấp độ cay cú ăn thua và nḥm ngó c̣n hơn một bậc so với Việt.
Người TQ chưa gọi Quảng Đông là Nội Việt, mặc dù vẫn dùng từ Việt
gọi Quảng, Việt ngữ là tiếng Quảng, họ chưa gọi Việt Nam là Ngoại
Việt. Nói thế để biết mức độ nguy hiểm chênh vênh của con ngựa Mông
Cổ trước con sói Trung Quốc.
Ở Mông Cổ, tôi được nghe câu chuyện tiếu lâm.
Một người Mông Cổ gặp một người Nhật. Người Nhật cám ơn người Mông,
v́ bài học của Nguyên triều, nên nước Nhật quyết định không chiếm
Trung Quốc nữa. Nếu chiếm nó, có lẽ nước Nhật đă thành Trung Quốc
rồi. Đó là một câu chuyện tiếu lâm cay đắng mà không thể cười.
Ân oán giang hồ với người Tàu th́ rất nhiều. Chỉ kể 1 chuyện. Các
công ty xây dựng ở Ulan Bato, và nói chung các công ty khác cần nhân
công, th́ đều thuê nhân công TQ, v́ người TQ sinh sôi như cỏ dại, ở
đâu họ cũng ṃ đến. Nên các công ty có quy định, chỉ được thuê dưới
6 tháng, mà trong 1 năm không được thuê quá 1 lần. Nên người Tàu
được thuê làm phải đi về TQ ngay sau khi hết hạn visa. Cảnh sát Ulan
Bato rất dễ dăi với người Việt sinh sống ở thủ đô của họ, h́nh như
có 7000 người, nhưng riêng người TQ th́ phải thống kê rất cụ thể.
Người bạn Mông Cổ nói với tôi: “Việc lớn nhất của cảnh sát là đuổi
người Trung Quốc hết hạn cư trú”.
Đúng vậy, do đó họ không có t́nh trạng kẹt xe, không có tệ nạn
nhiều, việc chính là không để lọt một “cái trứng tu hú”.
Chuyện này 30 hay 50 năm nữa, Việt Nam cóc làm được, mà cũng chả thể
làm.
2.
Nh́n trên phim ảnh, thấy thảo nguyên là những dải đất trùng điệp,
cây cỏ lưa thưa, nếu chỉ có thế là chưa biết ǵ về thảo nguyên Mông
Cổ cả. Hồi tôi đi tầm tháng 7 dương lịch, là tháng đă hết cỏ rậm. Cỏ
rậm th́ đến ống chân, đến đầu gối, c̣n khi chuẩn bị vào đông, cỏ bị
đám gia súc gặm gần hết. Chỉ c̣n cỏ thấp và cỏ tái sinh.
Nói từ "cỏ" với người Việt, cũng không ổn. Cỏ của Việt Nam là thứ
chả để làm ǵ. Điều này lỗi ở các nhà làm ngôn ngữ khoa học, địa lư.
Đáng lư nên dùng từ "thảo mộc thân mềm" hay cái ǵ đó khác với "cỏ".
Cúi nh́n xuống, hàng trăm hàng ngh́n loài cây gọi là cỏ rất khác
nhau, riêng h́nh lá cũng thiên h́nh vạn trạng. Nếu ṿ vài cái lá rồi
đưa lên mũi, sẽ thấy nhiều mùi vị rất khác. Mùi thơm thoang thoảng,
mùi hắc, mùi nồng... Thực sự đó là một thế giới cây thuốc và loại
cây như rau thơm ở VN, chứ không phải cây cỏ thông thường. Gia súc
Mông Cổ từ hàng ngh́n năm nay ăn thứ cỏ đó. Sau khi đi thảo nguyên,
tôi mới lư giải được việc ở Mông Cổ, người ta ăn rất ít rau, ăn rất
nhiều thịt, ngay cả người Việt ở xứ ăn rau, đến Mông Cổ ăn toàn
thịt, mà tiêu hóa b́nh thường, không bị táo bón. Bởi v́ lũ gia súc
ăn thứ cỏ thiên nhiên hoang dă bổ béo thơm lừng như hàng ngh́n năm
nay nó vẫn ăn. Không như gia súc ở nơi nuôi công nghiệp.
Mông Cổ ngày nay vẫn du mục và người ta tự hào v́ nếp sống du mục
này. Ông Chủ tịch Hội Hữu nghị Mông -Việt nói tiếng Việt sơi như
người Việt, bảo tôi, rất may là thảm họa tập thể hóa, định canh định
cư xảy ra rất nhanh, rồi thảo nguyên lại có sức sống quay lại nếp
xưa.
Nếu ai đă đọc Tô-tem sói, của một nhà văn Trung Quốc (quyển này vang
dội một thời trên văn đàn TQ) th́ biết thảo nguyên Nội Mông đă bị
tàn phá kinh khủng như thế nào.
Họ (hững người TQ theo Mao) dồn hết dân du mục vào các hợp tác,
triệt phá cách sinh hoạt truyền thống. Họ mang hàng sư đoàn lính tới
bắn sói. Sói là con vật thiêng của người Nội Mông, khi người chết,
người ta kéo xác cha mẹ để ra một chỗ cho sói ăn. Người TQ Mao-ít
bắn sói, thế là thỏ làm giặc, lại phải giết thỏ, lạc vào cái ṿng
quẩn. Họ c̣n đưa người Hán đến sinh sống, khiến thảo nguyên Nội Mông
gần như bị tiêu diệt. Trong quyển sách ấy, tác giả cũng nói, nh́n
sang Ngoại Mông xanh tươi mà tiếc...
Nh́n thảo nguyên th́ mênh mông, nhưng hoang dă hàng trăm thứ thú
hoang vẫn ngày đêm sinh sống, tuân thủ cân bằng sinh thái của nó.
Người Mông Cổ ngày nay có xe ô tô tải, có điện thoại di động, kéo
theo cái nhà, và đàn gia súc, đi lang bạt trên thảo nguyên theo nhu
cầu của gia súc. Thảo nguyên mênh mông, ḿnh nh́n đâu cũng như đâu,
nhưng chúng tôi đă được một chú bé 12 tuổi đưa từ thị trấn, đi xuyên
25 km đến đúng chỗ lều của bố mẹ chú bé. Hôm đi thảo nguyên, chúng
tôi được đón tiếp Chủ tịch huyện đến chơi, cũng v́ biết có khách
Việt. Ông nói huyện ông có gần 80 hộ, diện tích huyện, khi đó làm
phép so sánh, gần bằng tỉnh Hưng Yên cộng với Thái B́nh. Chủ tịch
huyện biết cả 80 hộ luôn. Quy định của họ chăn thả không giới hạn,
nên có lúc có hộ gia đ́nh chăn thả ở huyện khác (miễn là đăng kư vẫn
ở huyện này). Chủ tịch người Đảng Dân chủ, alo gọi đồng chí Bí thư
huyện ủy Đảng Nhân dân (đảng cộng sản cũ) th́ đồng chí đang chăn
ngựa, bèn cưỡi ngựa về. Bí thư huyện ủy đảng nào cũng làm nông dân
cả và chả chức vụ ǵ, cười hề hề đúng là ông chăn ngựa.
Riêng chuyện này, 50 năm nữa Việt Nam có theo kịp không?
3.
Người Mông Cổ có một niềm hănh diện đă mất, đó là đă từng bá chủ thế
giới, và c̣n một niềm kiêu hănh vẫn c̣n, đó là sữa ngựa.
Thế giới văn minh và ở các nước phát triển có chỉ tiêu bao nhiêu lít
sữa ḅ cho đầu người, thứ sữa đó người Mông Cổ chỉ làm lương khô,
làm nguyên liệu chế biến, v́ họ uống sữa ngựa. H́nh như chỉ Mông Cổ
dùng sữa ngựa làm thực phẩm chính yếu. Nó là nguồn gốc sức mạnh của
các chiến binh từ xưa, và khiến người MC cao lớn.
Ngựa là gia súc chủ yếu ở thảo nguyên. Một hộ thường có vài trăm đến
vài ngàn ngựa, thêm cừu và dê. Bao giờ cừu cũng đi kèm dê. Mùa đông
cừu nằm trên giữ ấm cho dê moi cỏ chia nhau. Không có cừu dê chết
rét, không có dê cừu chết đói. Kiểu chăn thả thiên nhiên ấy khác xa
nông trại hiện đại. Kiểu vắt sữa ngựa cũng khác vắt sữa ḅ. V́ khi
vắt sữa, luôn luôn có con ngựa con đứng cạnh. Người MC tôn thờ ngựa
v́ cả đức tính này, không buông tuồng vô cảm như ḅ, cứ vắt là ra
sữa bất kể thế nào. Sữa ngựa làm bia, làm thức uống, nên con ngựa là
đầu cơ nghiệp. Ḅ chỉ là loại thêm. Ḅ MC lông dài như voi mamut.
Bây giờ cũng thoái giống, người MC buồn v́ ḅ lông ngắn, c̣n ǵ là
ḅ nữa.
Gia súc nuôi, thịt là thứ phẩm. Chính phẩm là lấy lông và da. Len MC
đắt kinh khủng. H́nh như hàng lông da là chủ lực xuất khẩu.
Cái lều Mông Cổ thật sự là một thứ thú vị. Cứ nói "lều" th́ khó h́nh
dung, đến mới thấy đó là cái biệt thự giữa thảo nguyên. Bây giờ lều
có nhiều loại, từ 300 đến 30.000 đô Mỹ. Người TQ quá khôn, họ làm
lều bán cho người Mông Cổ.
Trong cái lều Mông, tài nhất là cái bếp ở chính tâm nhà, tâm ṿng
tṛn. Chất đốt bằng phân gia súc, thông hơi làm nhiệm vụ trụ chống
giữa. Vào lều không nhận ra có bếp.
Người nông dân du mục cũng có vấn đề nan giải, đó là sinh ra và nuôi
dạy trẻ. Du mục xa trung tâm thị trấn, nên nếu đẻ bất thường th́ cấp
cứu rất khó. Khi con 6 tuổi, phải cho nó đi học, th́ nhà mất 1 người
thường là mẹ hay chị lớn phải đưa lên thị trấn làm 1 cái lều ở nuôi
con 1-2 năm mới yên tâm gửi con học nội trú. Ở các thị trấn thị tứ
cứ thấy các cụm lều, đó là những người đi nuôi con học. V́ vậy, mà
nhà nghèo hoặc quan điểm cũ chỉ cần đọc chữ, trẻ thất học.
H́nh như chính việc hiếm người mà du mục có truyền thống quư người.
Phụ nữ đẻ con là quư, con ai không quan trọng. Mấy ông Mông Cổ bảo,
cộng đồng du mục có lệ, khách quư cao tuổi th́ chủ nhà mời đầu dê.
Thịt con dê, cái đầu là quư nhất. C̣n khách trẻ và trung niên th́
chủ nhà bảo con gái sưởi ấm cả đêm. Tôi không ở qua đêm ở thảo
nguyên, nhưng nghe kể lại, các nhà văn Trần Nhương, Tô Đức Chiêu,
Thúy Toàn có ngủ đêm thảo nguyên và được coi là khách quư trung
niên. Vấn đề là các bác ấy có chịu đựng được mùi mồ hôi người ăn
thịt cừu, uống sữa ngựa và 3 tuần mới tắm không thôi.
Người MC rất có ư thức giữ ǵn môi trường thảo nguyên. Tôi khá ngạc
nhiên. Mọi người picnic thu dọn rác tống lên xe về băi rác ngoại ô
vứt. Họ nói tivi có nhiệm vụ quan trọng nhất là tuyên truyền giữ
sạch thảo nguyên. Và việc này chỉ có từ khi cách mạng dân chủ đa
đảng. Người lái xe dẫn chúng tôi mặc dù xe chật, kiên quyết mang bao
tải rác trên xe để về đến băi rác ngoại ô.
Ở Ulan Bator, anh là công chức, lập tức được cấp 0,99 ha ở ngoại ô
làm nhà nghỉ. Cuối tuần, chiều thứ 6, lũ lượt xe rời thủ đô ra ngoại
ô. Thứ 7, Chủ nhật thủ đô vắng thênh thang. Tối CN, lại rồng rắn về
thành phố. Nếu không phát động giữ thảo nguyên th́ chả mấy chốc thảo
nguyên ngh́n đời thành băi rác. Và họ đă làm được rất tốt. Tương tự
thảo nguyên của họ là rừng là biển của người Việt, than ôi, chúng ta
đă cư xử như là tự phá hủy cơ thể!
Đuổi kịp Mông Cổ ư?
Không bao giờ!
Biết th́ thưa thốt...
Bằng cấp cùng ḿnh
Một góc sinh
hoạt dân chủ
Ai lừa bịp ai?
Thuốc khai quang
Cái Tôi của người
Việt
Con tư tử
đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????
Tâm sự của
một người miền Bắc
Kinh nghiệm sống với cs
Asean từ tham
vọng biến thành tôi tớ
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
Anh hùng hay tội đồ?
Cẩm nang du lịch VN
không thể thiếu
Thời thế đảo điên
Cát tát vào mặt VC
và TC
Melania Trump, Mẹ Nấm...
Khỉ thành người
Áo
yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?
Make America great
again
The Vietnam War -
Đôi điều cần phải nói
Tội đồ hay công
trạng
Quư tộc, đại gia
hay trọc phú?
Vinh danh bà
mẹ VN anh hùng
Đầy tớ nhân dân
Người
Việt với trạm xăng Nhật
Mỹ đang toan tính ǵ?
Vũ khí của kẻ bị trị
Quốc sỉ hay quốc nhục?
Trẻ thơ ơi tin buồn...
Lời mời gọi
"Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN
Yêu xă hội chủ nghĩa
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể
hoà họp - hoà giải với cs
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian
Mơ mộng hăo huyền
Đảng nào đang gặp
nạn?
Boléro
– dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN
Gian nhân hiệp đảng
Ước mơ hoang tưởng
Chạy đua vơ trang
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên !
Tuyên truyền láo
toét
Hà Nội ngày xửa
ngày xưa
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ
Ai cho ai tự do?
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm
toán....
Ăn tàn ăn mạt...
Thế này là thế nào?
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Sống đời cho đáng
sống
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa
Vàng và Cứt
Mạng người lá rụng
Cái nhà là nhà của
ta...
Suy nghĩ bên đèn
đỏ ở Nara
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !
Cụ rùa đánh bại dă
nhân
Khi người văn
minh hành xử
Thay ngôi đổi chủ
Chúng ta đang tự lừa nhau
Được ǵ mất ǵ ?
Xưng hô, đối thoại
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ
Viết cho Mẹ Nấm
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Tự Do nghĩa là ǵ?
Đồng Tâm và dân trí
Bên lề chuiyện
phát minh
Trả thù hèn hạ
Điều trần
FBI: Bạch hóa TT Trump?
Que sera, sera - Cái ǵ
đến, sẽ đến?
Cậu phụ bếp và
Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia
Giải trí trong
giờ làm việc
Trả nớ hay quỵt nợ
Lầm đường hay
đúng đường
Gia đinh trị
Chuyến đi phó hội
Chính trị là như thế!
Chuyến công du
của TT. Donald Trump
Vẫy tay, vẫy tay, chào
nhau....
Cuốc chiến sinh tử
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua
Khi tôi
chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục
Thế này là thế nào?
Miệng kẻ sang có
gang có thép!
Động đất tại ṭa
Bạch Ốc?
Hăy
học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô
Tiến nhanh, tiến
mạnh, tiến...
Có hay chăng ta?
Hy sinh
Có một thời như thế đó!
Vang bóng một thời
Sau ngày giải phóng
Xin đừng
trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS
Quyết định anh minh
Một bóng ma đang
ám ảnh Việt Nam
Bao giờ được như…xưa?
Đă từng có
đàn ông Việt như thế !
Phát xuất từ Tàu
cộng
Nước chảy qua cầu
Khái
niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại
Cá mè một lứa
Tắm biển, ăn cá ở
vũng áng
Bệnh viện tâm
thần Mai Hương
Phản ứng cấp
thời của người dân
Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu
nhân
Đổi đời hay đời đổi?
Tháng 4 của
những xót xa
Giữa Cừu và Sói
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?
Hậu quả của
giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ
Khổ lắm! Nói măi!!!
Rừng thiêng
Cưỡng lư, đoạt từ
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời
gian
Nói chuyện với đầu
gối
Ai đáng khinh hơn ai?
Cấm - không cấm - cấm
Gọi tên cuộc chiến
Đóng cửa trái tim
Con đường xưa
Nói với các
cựu cán binh cộng sản
Cái sẹo "Gạc ma"
Không c̣n ǵ để nói!
Đức Thánh Trần
đối đầu Tập Cận B́nh
Quyết chiến với dân
Người khôn của khó
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ
Thư viện lưu động
Cái loa phường chèo
Giết người có ba -
tăng
Quân tử bẻm mép
Ăn cháo đá bát
Lo ḅ trắng răng
Tôi và bạn
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống
Kịch bản hạ màn
Lại nói về lá cờ
Nói như chó liếm
nước
Phú quư giật
lùi, văn minh thời đại
Nước đổ lá khoai
Lưu manh tráo trở
Số phận
bài hát "Ly Rượu Mừng"
Văn hóa phong b́
TT Trump làm việc
B́nh dân học vụ
Ai đó
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu
thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn
Chuyện b́nh thường
Không c̣n cái
nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm
Buỗi chào cờ khônc
có lá Quốc Kỳ...
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS