Tôi không được vinh dự gặp mặt Nhà Thơ, chỉ nghe
tên, và cũng ít khi để ư đến vấn đề này. T́nh cờ, đọc được bài viết
của ông Trường Sơn Lê Xuân Nhị trên thoibao.com (ngày 9 tháng 1,
2015), mới “khai ngộ”. Chuyện xẩy ra cũng đă lâu, nhưng cảm thấy cần
phải viết vài hàng đóng góp.
Theo nguoilaođongonline, Nhà Thơ từ Mỹ về Huế ngày 13-8-2016. Ông đă
hai (?) lần về nước sau 1975, lần thứ nhất năm 2005, và lần thứ hai,
chín năm sau đó (2014).
Thực ra, cái tựa ở đầu bài này là câu thơ nổi tiếng của Nhà Thơ. Bài thơ có sáu đoạn (đoạn cuối chỉ có hai câu, thay v́ bốn). Như vậy, cả bài thơ (năm đoạn rưỡi) đều bắt đầu bằng câu “Khi tôi chết, hăy đem tôi ra biển…”. Bài Thơ này được làm tháng 12 năm 1977, hai năm sau ngày mất nước, bài thơ được Nhạc Sĩ Phạm Đ́nh Chương phổ nhạc.
Theo “tiết lộ” của tác giả, bài thơ mang tâm trạng mặc cảm đă bỏ lại vợ con, mẹ già ở quê nhà khi “đi một ḿnh”. Nhà thơ sinh năm 1929 tại Hà Nam, từng mang cấp bậc Đại Úy QLVNCH, cựu phóng viên chiến trường, thư kư ṭa soạn của nguyệt san Tiền phong (tạp chí của Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa), và là giáo sư ở một số trường tại Sài G̣n (theo Wikipedia).
Sau 30-04-1975, Nhà Thơ “vội vă” ra đi v́ sợ bị CS trả thù (giống như PD). Thật vậy, nếu không đi kịp ngày hôm đó, rất có thể ông (kể cả Phạm Duy và Mai Thảo) đă được CS cho đi “học tập cải tạo” mút mùa hay xác ông đă được đem ra biển rồi (theo yêu cầu của ông sau này). Nghe nói ông và hai người kia (PD và MT) đều bị CS kết án “tử h́nh khiếm diện” v́ đă “chống phá” nhà nước. Nhưng lúc ấy ông chỉ cần đi nhanh, đi cho thoát thân, c̣n ai mặc ai.
Sau năm 1975, CS đưa ra Nghị Quyết 36 nhằm thu hút, và tạo “điều kiện thuận lợi” cho mọi người Viêt hải ngoại về nước xây dựng (Qúy vị có thể xem lại NQ 36 này trên Wikipedia). Ông liên lạc với một số người mà ông goi là bạn (?) của ông ở trong nước, liên lạc với nhà in nhận xuất bản và phân phối tập thơ của ông. Sau khá nhiều trục trặc (lẽ dĩ nhiên), ông cho ra mắt “đ́nh đám” ở khắp VN, kiếm một số đô la (?). Các buổi giới thiệu này đều do Hội Nhà Văn (Công Ty XB Liên Việt) tổ chức. Ông được ca tụng, tán dương, thổi phồng tới tận mây xanh (Ông vẫn thích thú ngầm).
Tuy nhiên, ở trong nước ông lại không được hoan nghênh và biết đến nhiều, nếu không nói đến sự kiện ông bị phản đối mạnh mẽ. Điển h́nh là vào ngày 18 tháng 8, năm 2005, báo Công An Thành Hồ có đăng bài viết của hai tác giả Trọng Đức và Lê Nguyễn (Bộ mặt ngạo mạn…), phản bác việc Nhà xuất bản Văn nghệ xuất bản tập thơ của ông, với nhiều ư kiến công kích cả về thơ, lẫn con người của ông. Họ căm thù v́ tính phách lối, trốn chạy của ông, nay lại xin về.
Nhạc sĩ Tuấn Khanh (trong nước) có hỏi ông một câu dính líu đến việc về VN “ra mắt sách”, ông muốn nói ǵ không, ông đă căi bướng để khỏa lấp cho khỏi bẽ mặt: “Dù tôi có lên tiếng hay không, sự thật vẫn c̣n đó.” Vâng, chắc chắn sự thật vẫn c̣n đó, hàng ngh́n năm nữa.
Qua câu chuyện về nước ra mắt sách cửa ông, ngựi
ta nhớ tới trường hợp Phạm Duy. Năm 2005, CS đồng ư cho PD về VN.
Năm 2013 ông mất v́ tuổi già (93 tuổi). Ngay khi ông mất, gia đ́nh
và những người hâm mộ ông không được tổ chức “làm to”. Ban Tuyên
Giáo Thành Phố phê “không được làm to chuyện trường hợp này.” Và,
cho tới nay, mới có khoảng 1/10 số bài hát của ông được
biểu diễn trong nước (BBC). Như thế, đủ để hiểu dă tâm của CS.
Nhà Thơ của chúng ta hí hửng về VN ra mắt sách, tưởng CS ưu đăi hay
đă quên “bản án tử h́nh” áp dụng cho ḿnh từ sau 30 tháng tư 1975.
CS đă đạt được mục đích của NQ 36.
Trước khi tiếp tục, chúng tôi lại làm mất th́ giờ của quư vị khi định nghiă về Thơ. Từ trước đến nay, có nhiều cách định nghiă Thơ, ta vẫn hiểu một cách giản dị nhất, Thơ là văn xuôi (prose) có vần. Người ta vẽ tranh là để ngắm (nh́n), viết nhạc (nếu có lời ca) là để hát, viết văn để đọc và làm Thơ để ngâm (nga). Không thể làm ngược lại hay khác được. Riêng về Thơ, cần phải giản di, để dễ đi vào ḷng người và dễ thuộc (ḷng). Thơ không phải là bài nghiên cứu khoa học hay bài toán. Không nên để Thơ làm “nhức đầu” nguời đọc. Người đọc phải bóp trán suy nghĩ hay “không hiểu” là điều tối kỵ trong Thơ. V́ vậy, nói lại, Thơ cần giản dị, êm ái, dễ hiểu…mới làm đủ vai tṛ cần thiết.
Nhà Thơ này thường khoe khoang ḿnh có “công” khám phá cách sử dụng dấu ngắt câu trong ngôn ngữ quốc tế (punctuations) áp dụng vào Tiếng Việt, nhất là các dấu phẩy (,), dấu gạch chéo (/)...
Quư vị có thể xem trong cuốn Oxford Advanced
Learner’s Dictionary of Current English của GS A S Hornby (ĐH Oxford
XB) về các dấu punctuations.
Ta hăy xem Nhà Thơ dùng các dấu này như thế nào. Cần để ư đến vị trí
các dấu.
•Dấu phẩy (phết)
Em Và, Mẹ Và, Tôi Là Một Nhé
“…tôi ngồi, tôi ngắm tôi tan,” Đây là Thơ Lục-Bát, chấm dứt ở câu
sáu và với dấu phẩy ở cuối cùng.
•Dấu gạch chéo (slash)
"rừng / tôi / sâu / thở / nốt chân trời" Đây là Thơ Bẩy Chữ (Mới).
Khỏi cần bàn luận về cách dùng dấu phẩy (phết) và dấu gạch chéo trên đây, ta cũng biết chúng đúng hay sai, và đây không phải là mục tiêu của bài này. Nhưng có người lại ca ngợi, cổ vơ, cho là hay, là đúng (?). Họ muốn thay đổi cách dùng các dấu đă có từ lâu đời này, phải chăng đó là “cách mạng” (?).
Về VN, đó là tự do và quyền lợi của mỗi người, ai “muốn” hay “thích”, cứ về. Nhưng, đừng “về” trong tủi nhục, đừng hạ ḿnh mà “về” và, “về” th́ “không trở lại” v́ bất cứ lư do ǵ, nhất là khi đă bị “kết án”.
Riêng Nhà Thơ, yêu cầu của ngài sẽ được thưc
hiện. Khi Ngài chết, thay v́ đem xác ngài ra biển, “nó” sẽ được “xô
xuống điạ ngục”. Đừng lo.
Hà Việt Hùng
Biết th́ thưa thốt...
Bằng cấp cùng ḿnh
Một góc sinh
hoạt dân chủ
Ai lừa bịp ai?
Thuốc khai quang
Cái Tôi của người
Việt
Con tư tử
đói thức giấc đang quậy khắp nơi..????
Tâm sự của
một người miền Bắc
Kinh nghiệm sống với cs
Asean từ tham
vọng biến thành tôi tớ
Dù APEC hay dù TPP cũng không cứu được Việt Nam,
Nếu công nhơn Việt Nam không có phẩm chất.
Anh hùng hay tội đồ?
Cẩm nang du lịch VN
không thể thiếu
Thời thế đảo điên
Cát tát vào mặt VC
và TC
Melania Trump, Mẹ Nấm...
Khỉ thành người
Áo
yếm tiếp APEC để “khoe” nét truyền thống?
Make America great
again
The Vietnam War -
Đôi điều cần phải nói
Tội đồ hay công
trạng
Quư tộc, đại gia
hay trọc phú?
Vinh danh bà
mẹ VN anh hùng
Đầy tớ nhân dân
Người
Việt với trạm xăng Nhật
Mỹ đang toan tính ǵ?
Vũ khí của kẻ bị trị
Quốc sỉ hay quốc nhục?
Trẻ thơ ơi tin buồn...
Lời mời gọi
"Ḥa Hợp Ḥa Giải" của hội nhà văn HN
Yêu xă hội chủ nghĩa
Câu chuyện trẻ con di dân lậu
Không thể
hoà họp - hoà giải với cs
Oeo phe
Sinh hoạt nhân gian
Mơ mộng hăo huyền
Đảng nào đang gặp
nạn?
Boléro
– dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN
Gian nhân hiệp đảng
Ước mơ hoang tưởng
Chạy đua vơ trang
Phụ nữ phe ta quyết tâm vùng lên !
Tuyên truyền láo
toét
Hà Nội ngày xửa
ngày xưa
Kêu gọi cảnh tỉnh
T́nh nghĩa tỷ - muội
Sống c̣n trong tù
Tư cách văn nghệ sĩ
Ai cho ai tự do?
Những kẻ phản bội
Chiến lược lâu dài
Con trâu biết làm
toán....
Ăn tàn ăn mạt...
Thế này là thế nào?
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Sống đời cho đáng
sống
Hối tiếc Việt Nam Cộng Ḥa
Vàng và Cứt
Mạng người lá rụng
Cái nhà là nhà của
ta...
Suy nghĩ bên đèn
đỏ ở Nara
Đất nước vĩ đại mà lạ lùng !
Cụ rùa đánh bại dă
nhân
Khi người văn
minh hành xử
Thay ngôi đổi chủ
Chúng ta đang tự lừa nhau
Được ǵ mất ǵ ?
Xưng hô, đối thoại
Câu chuyện một lá thư
Ư thức dân chủ
Viết cho Mẹ Nấm
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Tự Do nghĩa là ǵ?
Đồng Tâm và dân trí
Bên lề chuiyện
phát minh
Trả thù hèn hạ
Điều trần
FBI: Bạch hóa TT Trump?
Que sera, sera - Cái ǵ
đến, sẽ đến?
Cậu phụ bếp và
Tiếng Việt
Quà tặng cấp quốc gia
Giải trí trong
giờ làm việc
Trả nớ hay quỵt nợ
Lầm đường hay
đúng đường
Gia đinh trị
Chuyến đi phó hội
Chính trị là như thế!
Chuyến công du
của TT. Donald Trump
Vẫy tay, vẫy tay, chào
nhau....
Cuốc chiến sinh tử
Lạm phát
Cỡi ngựa xem hoa
Một thời đă qua
Khi tôi
chết, (hăy) xô tôi xuống địa ngục
Thế này là thế nào?
Miệng kẻ sang có
gang có thép!
Động đất tại ṭa
Bạch Ốc?
Hăy
học theo tinh thần dân tộc của cụ Ngô
Tiến nhanh, tiến
mạnh, tiến...
Có hay chăng ta?
Hy sinh
Có một thời như thế đó!
Vang bóng một thời
Sau ngày giải phóng
Xin đừng
trở thành cái loa tuyên truyền cho chế độ CS
Quyết định anh minh
Một bóng ma đang
ám ảnh Việt Nam
Bao giờ được như…xưa?
Đă từng có
đàn ông Việt như thế !
Phát xuất từ Tàu
cộng
Nước chảy qua cầu
Khái
niệm định hướng xă hội chủ nghĩa
Nhổ ra, liếm lại
Cá mè một lứa
Tắm biển, ăn cá ở
vũng áng
Bệnh viện tâm
thần Mai Hương
Phản ứng cấp
thời của người dân
Tĩn nước mắm
Quân tử và kẻ tiểu
nhân
Đổi đời hay đời đổi?
Tháng 4 của
những xót xa
Giữa Cừu và Sói
“Về” hay “không về”
Nhạc vàng - Tại sao cấm?
Hậu quả của
giáo dục phóng túng... thân cộng ở Mỹ
Khổ lắm! Nói măi!!!
Rừng thiêng
Cưỡng lư, đoạt từ
Hộ khẩu hay hậu khổ
Đào thải theo thời
gian
Nói chuyện với đầu
gối
Ai đáng khinh hơn ai?
Cấm - không cấm - cấm
Gọi tên cuộc chiến
Đóng cửa trái tim
Con đường xưa
Nói với các
cựu cán binh cộng sản
Cái sẹo "Gạc ma"
Không c̣n ǵ để nói!
Đức Thánh Trần
đối đầu Tập Cận B́nh
Quyết chiến với dân
Người khôn của khó
Chuyện lăng tẩm và tượng đài của các lănh tụ CS
Tôi đậu bằng … lái xe ở Mỹ
Thư viện lưu động
Cái loa phường chèo
Giết người có ba -
tăng
Quân tử bẻm mép
Ăn cháo đá bát
Lo ḅ trắng răng
Tôi và bạn
Gánh vàng đi đổ sông
ngô
Lá mặt lá trái ... cuộc đời
Hai bố con cùng làm Tổng Thống
Kịch bản hạ màn
Lại nói về lá cờ
Nói như chó liếm
nước
Phú quư giật
lùi, văn minh thời đại
Nước đổ lá khoai
Lưu manh tráo trở
Số phận
bài hát "Ly Rượu Mừng"
Văn hóa phong b́
TT Trump làm việc
B́nh dân học vụ
Ai đó
Tiếng nói từ Mộ Đức về nhân vật Phạm Văn Đồng
Tiêu
thổ kháng chiến chống Trump
Cái khó ló cái khôn
Bán nước bán non
Cáí ṿng lẩn quẩn
Chuyện b́nh thường
Không c̣n cái
nhục nào hơn
Ngoan cố / Bé cái lầm
Buỗi chào cờ khônc
có lá Quốc Kỳ...
Mẹ kiếp : Đứa nào bán nước?
Cứ tưởng bở
Bệnh lười dưới chế độ CS