Những bài viết của Bất Khuất

Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 


D̉NG SÔNG NGÀY ẤY

Vi Vân.

Tôi choàng mở mắt khi nghe người tài xế xe đ̣ lên tiếng báo hiệu:

- Tới cầu Cần Thơ rồi bà con ơi. Xe sắp đi vào thành phố, bà con chuẩn bị xuống xe.

Tôi nh́n ra khung cửa kính: một chiếc cầu cao, dài và to sừng sững trước mặt. Lâu lắm rồi mới trở về đây tôi ngỡ ngàng trước bao thay đổi. Ngày xưa nơi nầy là bến Bắc Cần Thơ mỗi ngày không biết có bao nhiêu chuyến phà đưa đón khách qua lại. Ngoài kia ḍng sông Hậu vẫn rộng mênh mông bát ngát như ngày nào, những cơn sóng xô đuổi nhau từng đợt tạo nên một thứ âm thanh rầm ŕ quen thuộc. Xa xa thấp thoáng có bóng vài chiếc tàu Hải Quân, tàu buôn, tàu đưa khách ngược xuôi. Lơ lững giữa khung trời bao la từng đàn chim bay lượn dọc ngang, thoải mái an lành. Tôi chợt thấy như đâu đây c̣n phảng phất những h́nh bóng quen thuộc. Bao kỷ niệm vui, buồn bỗng cuồn cuộn chảy về, kỷ niệm của một thời mà tôi ngỡ bụi thời gian đă vùi lấp từ lâu…

Một buổi chiều Thứ Bảy mẹ bảo tôi mang cháo gà đến cư xá Lữ Gia cho cậu Hiền v́ nghe cậu đang bị bịnh. Tội nghiệp cô bé phải gồng lưng đạp xe mang cả một nồi cháo và cả gỏi gà của mẹ.
Cửa nhà cậu chỉ khép hờ, tôi bước nhẹ vào không dám gây tiếng động mạnh, sợ làm phiền cậu. Điều làm tôi ngạc nhiên là cậu chẳng có vẻ đau ốm ǵ cả, cậu đang ngồi đánh cờ tướng cùng một anh chàng c̣n mặc nguyên bộ quân phục bộ binh.Tôi cúi chào hai người, anh chàng kia cũng gật đầu chào lại tôi. Cậu Hiền hỏi:

-Thảo mang ǵ nặng thế?

- Mẹ bảo cháu mang cháo gà đến cho cậu v́ nghe cậu bịnh.

Cậu nói:

- Cậu bớt rồi, mẹ cháu nấu chi cho tốn công vậy?

- Mẹ “cưng” cậu như vậy mà cậu c̣n cằn nhằn sao?Chưa kể đến công lao của cháu.Cháu phải c̣ng lưng đạp xe mới đến nhà cậu được đó.

Cậu cười x̣a:

- Thôi được rồi, cám ơn hai người đàn bà thân yêu nhất của tôi.

Tôi trợn mắt :

- Sao là hai người ? Cháu là con gái mà.

Lúc bấy giờ anh bạn của cậu lên tiếng:

- Đúng đó Hiền ơi! Mầy hết sốt rồi mà c̣n nói năng lung tung. Người ta là cô gái trẻ thế nầy mà mầy gọi là đàn bà.

Tôi nh́n anh ta tỏ vẻ đồng ư:

- Dạ phải, chú biết nh́n người hơn cậu của cháu đó.

Chàng trai kia mở to mắt nh́n tôi:

- Cô gọi tôi bằng chú sao? Trông tôi già lắm à?

Nghe thế tôi nh́n lại anh ta kỹ hơn, anh chắc trẻ hơn cậu tôi vài tuổi, chẳng hơn tôi bao nhiêu. Cậu Hiền là em trai út của mẹ tôi nên cậu chỉ lớn hơn tôi có 8 tuổi. Năm nay cậu 28 tuổi, tôi được 20, anh chàng nầy có lẽ 25, 26 ǵ thôi.Trông anh ta cũng khá đẹp trai tuy da hơi ngâm đen nhưng đôi mắt rất đẹp, mũi cao, trán rộng và nụ cười hiền lành không giống như bộ đồ lính anh đang mặc.

_ Cô đang nghĩ ǵ mà không trả lời tôi.

Tôi cười nhẹ và phân trần:

- Tại v́ …là bạn của cậu nên tôi kính trọng chú, gọi như vậy có thất lễ với chú không?

Cậu Hiền lắc đầu:

- Thôi được rồi, cái thằng nầy mầy muốn làm khó cháu tao hả?

Rồi cậu quay sang tôi:

- Cháu đă mang cháo đến th́ dọn ra đi, sẵn đây mời Cường ở lại ăn cho vui.

Anh chàng tên Cường hớn hở:

- Ồ! Ḿnh có lộc ăn rồi nhưng không biết người chủ nồi cháo có vui ḷng không nhỉ?

- Cậu tôi mời chú rồi mà. Ở đây cậu ấy làm chủ tất cả.

Hai người ăn uống vui vẻ với nhau, họ nói chuyện thật nhiều, gần như là những lời tâm sự.Tôi không muốn nghe nên ra sau nhà dọn dẹp cho cậu. Khi hai người gọi tôi vào và anh chàng kia từ giă ra về th́ trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa cuối thu giăng giăng trắng xóa cả khung trời, cảnh vật bỗng tiêu đ́u, xơ xác. Một chút lành lạnh làm se se da thịt, một chút buồn man mác thoáng qua hồn, không dằn được cảm xúc tôi nh́n ra cửa sổ cất tiếng hát nho nhỏ:

“ Lạnh lùng sương rơi heo may, buồn ngơ ngác bóng chim bay, mây tím giăng sầu đó đây. Ngày đi chiều mang sầu tới, làn sương chiều rơi lă lơi, tiếng mưa rơi đều trên lối…” *

Nghe tiếng tôi hát cả hai người quay lại nh́n. Cậu Hiền cười:

- Ôi! cô bé của tôi bắt đầu mơ mộng vu vơ rồi đây.

Trong khi đó Cường chỉ nh́n tôi, ánh mắt anh ta như muốn nói ǵ đó nhưng rồi lặng yên. Ngoài trời mưa dần dần bớt hạt và sau cùng tạnh hẵn. Đến lúc tôi cũng phải ra về nên cáo từ cậu. Cậu lo ngại v́ sau cơn mưa đường xá trơn trợt, trời cũng vừa tối nguy hiểm cho kẻ đi xe đạp như tôi. Cậu quay sang hỏi Cường:

- Cường, mầy đến đây bằng ǵ?

- Tao lái xe Jeep mượn của cậu tao. Sao vậy? Có ǵ không Hiền?

Cậu nh́n tôi rồi nói với Hiền:

- Mầy đưa cháu tao về giùm v́ tao chưa được khỏe lắm. Để cô bé đạp xe về xa tao không yên tâm.

Cường sốt sắng:

- Được mà, tao cũng đang có ư đó nhưng sợ cô ấy ngại nên tao không dám lên tiếng đó thôi.

Tôi ngại thật, trời tối lại ngồi chung xe với một chàng trai xa lạ chưa từng quen biết. Cậu Hiền đoán được ư nghĩ của cháu ḿnh nên cười nói:

- Không sao đâu Thảo, thằng Cường nầy coi xí trai vậy chớ tốt bụng và đứng đắn lắm. Nó sẽ đưa cháu về nhà an toàn mà, tin cậu đi.

Cậu nh́n Cường:

- Tao giao cháu tao cho mầy đó.

Cường cao giọng:

- Tao biết nếu không tṛn phận sự th́ sẽ chết với mầy mà. Mời cô Thảo theo tôi.

Tôi đành lên xe đi về cùng Cường. Cơn mưa đă dứt nhưng trời bỗng lạnh quá, tôi ngồi co ro bên Cường khi anh chăm chú lái xe. Lâu lắm anh mới lên tiếng:

- Cô Thảo c̣n đi học hay đă đi làm rồi?

- Dạ,Thảo c̣n đi học.Thảo c̣n nhỏ mà, mới học năm thứ nhất thôi.

- Khoa nào?

- Dạ, Luật Khoa.

- Cô muốn trở thành Luật Sư à?

- Dạ chưa biết, nhưng Thảo muốn làm cái ǵ đó giúp ích cho xă hộ. Các anh cũng vậy phải không?

Anh ta chỉ cười nhẹ không nói ǵ.Thấy đường c̣n xa nên tôi gợi chuyện:

- Anh tên ǵ vậy?

- Chẳng phải cô đă biết rồi sao? Tôi tên Cường.

- Trước chữ Cường là chữ ǵ? Không lẽ chỉ có một chữ Cường thôi sao?

- Đúng vậy, tên tôi chỉ có một chữ Cường thôi.Tôi họ Lê, Lê Cường là tên đầy đủ của tôi. C̣n cô? Không lẽ chỉ có một chữ Thảo thôi sao?

Tôi thấy anh hỏi vặn lại ḿnh nên cũng nghiêm giọng:

- Tên đầy đủ của tôi là Nguyễn Như Thảo. Có nghĩa là…tôi chỉ như cọng cỏ thôi anh ạ!

Anh đưa mắt nh́n tôi như tỏ vẻ thương hại, như muốn an ủi tôi điều ǵ nhưng anh lại im lặng không nói tiếp. Cuối cùng anh ta cũng đưa tôi về đến nhà. Anh thả tôi trước cửa nhà và quay xe chạy mất, chẳng vào nhà hay gửi lời chào mẹ tôi.Tôi uất ức v́ tiếc tô cháo gà đă cho anh, anh chẳng biết công lao mẹ tôi nấu và tôi phải phục vụ cho hai người suốt buổi chiều.Tôi thầm nghĩ nếu lần sau gặp lại anh chàng nầy tôi sẽ…trả thù cho xem.

Chiều hôm sau tôi hẹn đi lễ ở nhà thờ Chánh Ṭa với Thu Hương, đứa bạn thân của tôi.Thu Hương đang theo học giáo lư với vị linh mục ở đây v́ cô muốn trở thành con chiên của Chúa. Sau thánh lễ chúng tôi nắm tay nhau đi về phía tượng đài Đức Mẹ để cầu nguyện. Chiều nay trời đẹp quá, khác hẵn chiều hôm qua gió mưa tầm tả. Mặc dù đă 5 giờ chiều nhưng nắng ấm dịu dàng tràn ngập không gian, bao trùm vạn vật. Lá cuối thu rụng rơi lả tả, mây xám lờ lững bay về cuối trời xa, hương thơm của hoa cúc, hoa huệ trắng ngạt ngào theo cơn gió nhẹ thoảng qua.Tôi cảm thấy ḷng thanh thản, b́nh yên vô cùng.Thu Hương và tôi cùng qùy trước Đức Mẹ thầm cầu xin theo ước nguyện của riêng ḿnh.

Khi tôi đứng lên quay ra phía sau bỗng đụng phải một người, tôi vội vàng xin lỗi:

- Dạ, xin lỗi ông tôi sơ ư…

- Ồ! Cô Thảo. Cô cũng đi lễ ở đây sao?

Th́ ra là Cường. Đúng là “hữu duyên thiên lư năng tương ngộ…” tôi mừng thầm v́ đang có ư định trả thù anh đây.Tôi giới thiệu Hương với Cường:

- Đây là Thu Hương, bạn của Thảo. C̣n đây là chú Cường bạn của cậu Hiền đó Hương.

Cường trợn mắt nh́n tôi có vẻ không bằng ḷng:

- Cho tôi xin tiếng “chú” đó đi nghe Thảo.Tôi hơn cô bao nhiêu tuổi mà cô ác với tôi như thế?

Tôi cảm thấy được thỏa măn nỗi ấm ức ngày hôm qua nên cũng rộng lượng cười, xoa dịu cơn giận của Cường:

- Vậy từ nay trở đi tụi nầy gọi bằng…anh Cường nhé!

- Có thế mới đúng chứ.

Thu Hương nh́n Cường giây phút rồi kề tai tôi nói nhỏ:

- Khá đẹp trai đó Thảo, nếu không phải bồ mầy th́ tao…xí phần đó nha!

Tôi đạp nhẹ vào chân Hương:

- Cái con nầy tham lam quá. Không phải mầy định học đạo để sau nầy đám cưới với người yêu của mầy sao?

- Tao từng hy vọng như vậy, nhưng chàng ở măi phương trời xa nào, vào hiểm ra nguy nên chàng chưa bao giờ đề cập hôn nhân với tao.

Cường lên tiếng:

- Các cô đang bàn bạc chuyện ǵ thế? Tôi có thể mời hai cô đi ăn tối được không? Sẵn dịp tôi trả lễ cho bữa cháo gà của cô Thảo luôn.

Th́ ra tôi trách oan cho anh ta. Cường vẫn nghĩ đến tôi mà tôi lại muốn trả thù anh.Tôi hối hận và nghĩ rằng nếu đi cùng với Hương sẽ không có chuyện ǵ. Hơn nữa anh ta là bạn của cậu Hiền th́ cũng an tâm nên trả lời:

- Dạ được,Thu Hương đă ở đây từ trưa tới giờ nên nó cũng đói rồi, phải không Hương?

Hương nháy mắt với tôi rồi quay sang Cường:

- Hân hạnh được anh Cường mời, sao tụi tôi dám từ chối chứ!

Cường vui vẻ hẳn lên, khác xa với thái độ lầm ĺ chiều hôm qua. Anh nói:

- Tôi có người quen mở tiệm ăn. Chúng ta đến đó ủng hộ nó sẵn dịp tôi thăm bạn luôn v́ lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.Vậy mời hai cô lên xe.

Tôi thấy anh chỉ vào chiếc xe Jeep nhà binh hôm qua nên ngại ngùng:

- Tụi tôi là con gái, đi xe Jeep trong thành phố sợ gặp Quân cảnh chận lại th́…quê lắm.

- Đừng lo, tôi không để các cô bị quê đâu.

- Anh chắc chắn vậy sao? Vậy tụi tôi giao mạng cho anh đó.

Cường đưa hai đứa tôi đến một tiệm ăn khang trang mới mở ngay trên bến Ninh Kiều. Cường không gặp được bạn anh v́ chủ tiệm đă đi vắng nhưng mùi thơm từ nhà bếp bay ra khiến chúng tôi an tâm v́ biết đây là một tiệm ăn ngon.

Tánh t́nh Thu Hương lí lắc và dạn dĩ nên cô chọn chỗ ngồi ngay kế bên Cường không ngại ngùng, tôi ngồi đối diện với họ.Trước mặt tôi ḍng sông Hậu êm đềm trôi chảy mênh mang về một nơi nào đó. Những đợt sóng nhỏ nhấp nhô dưới ánh nắng chiều lấp lánh như muôn ngàn hạt thủy tinh. Âm thanh ŕ rào của gió, tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tiếng mái chèo khua mặt nước tạo cho tôi một cảm giác xao xuyến, bâng khuâng khó tả. Mắt Cường nh́n ra xa như đang thả hồn vào những âm thanh của ḍng sông trổi dậy, mắt anh buồn buồn như mang niềm u ẩn nào đó trong ḷng.

Tôi chưa kịp t́m hiểu nỗi ḷng của Cường th́ Thu Hương bỗng lên tiếng:

- Anh Cường đi lính ở đâu, sao Hương không thấy anh mang cấp bậc ǵ, lon lá ǵ cả vậy?

Cường cười:

- Tôi chỉ là lính thôi cô ạ! Binh nh́ đó. Hiện tôi đang phục vụ cho Sư Đoàn 7 Bộ Binh và đóng quân ở căn cứ Đồng Tâm thuộc Mỹ Tho.

Tôi hỏi Cường:

- Sao anh quen với cậu Hiền vậy?

- Ngày trước chúng tôi học chung ở Văn Khoa, Saigon. Một dịp t́nh cờ gặp lại nó ở đây, thật mừng quá. Nó bây giờ làm việc tại Bộ Chỉ Huy Hải Quân Vùng 4, tôi th́ lội śnh quanh năm.

Thu Hương thắc mắc:

- Anh từng học Văn Khoa, sao lại là binh nh́ vậy?

Cường lắc đầu cười cười:

- Tôi cũng không biết nữa.

Hương chưa chịu buông tha Cường, nàng chất vấn tiếp:

- Ở Saigon, nhà anh chỗ nào?

- Nhà tôi ở đường Hiền Vương số…Tôi có ba, có mẹ, có em trai, em gái…Cô có cần hỏi thêm ǵ nữa không?

Tôi thấy ngượng v́ Thu Hương quá sổ sàng và có vẻ bất lịch sự nên bảo Hương:

- Thôi mầy lo ăn mau đi rồi về, trời tối rồi đó.

Ngoài kia màn đêm vừa buông xuống, thành phố đă lên đèn. Xa xa có tiếng súng vọng về, hỏa châu lập ḷe trên bầu trời và nơi đó chiến đấu cơ đang thét gào thả bom, nhả khói. Thời buổi chiến tranh dù ở thành phố người dân cũng sống trong hồi hộp, lo lắng cho người thân nên chưa bao giờ được vui trọn vẹn.

Tôi quay sang Cường:

- Nhờ anh đưa chúng tôi về giùm nhé!

Cường đứng dậy nói:

- Vâng, tôi xin đưa hai cô về.

Cường đưa Hương về nhà trước, tôi ở xa hơn nên khi Hương xuống xe rồi tôi vẫn c̣n ngồi chung xe với Cường thêm một đoạn đường nữa. Cường bỗng đổi thái độ khác hẳn với tôi, anh tỏ ra dịu dàng, tao nhă, lịch sự và rất quan tâm đến tôi. Cường hỏi tôi những câu mà chỉ có người yêu mới quan tâm cho nhau như: “Thảo đi học có xa không? Thảo có thức khuya học bài nhiều không? Thảo có thường dạo phố không? Thảo thích đi với ai? Thảo có biết cuộc đời lính tác chiến như tụi tôi sống thế nào không ….”

Tôi nh́n anh dè dặt không dám nói nhiều. Đến nhà tôi Cường cho tôi xuống c̣n ân cần dặn:

- Thảo cho anh gửi lời chào Bác nhé!

Ô hay!Từ lúc nào mà anh ta xưng anh với tôi và gọi mẹ tôi bằng “bác” thế? Chẳng phải anh ta là bạn của cậu tôi sao? Thật khó hiểu.

Hôm sau Cường đứng ngay trước cổng trường tôi và gọi lớn “ Như Thảo” khi nh́n thấy tôi ra. Anh đă tỏ thái độ thích tôi rơ rệt lẽ nào tôi không nh́n ra? Thật t́nh đêm qua tôi đă suy nghĩ rất nhiều về những ǵ anh nói với tôi, tôi cũng lờ mờ nhận thấy t́nh cảm của anh dành cho tôi.Tôi chưa biết tính sau, chưa quyết định được điều ǵ nhưng tôi bị thụ động bởi sự sắp xếp của anh. Lời anh như có ma lực nào đó khiến tôi riu ríu nghe theo tất cả. Anh bảo tôi theo anh tới một quán nước gần đó, tôi cũng nghe, anh mở bóp lấy tấm ảnh đưa tôi, tôi cũng giữ lấy, anh ghi địa chỉ KBC của anh cho tôi và bảo tôi viết thư cho anh khi anh ra đi…Những ǵ anh nói, tôi không nhớ hết, không nhớ nổi nhưng tôi nhớ đó là những câu nói êm ái, dịu dàng, thiết tha, lưu luyến.Thế là ngẫu nhiên tôi trở thành bạn gái của anh, thật bất ngờ nhưng cũng ngọt ngào, êm ái và đẹp như một bài thơ t́nh diễm tuyệt.

Sự thân mật giữa tôi và Cường kéo dài gần một tuần, ngày nào Cường cũng đón tôi, đưa tôi đi chơi, đi uống nước, đi quán cà phê nghe nhạc…t́nh cảm sơ giao đă biến thành t́nh yêu tự lúc nào rồi. Chúng tôi cùng xây mộng đẹp, cùng vun đắp tương lai, cùng đợi chờ một ngày tươi sáng.

Một buổi sángThu Hương gặp tôi hớt hăi nói:

- Thảo ơi, mầy biết ǵ không? Tối hôm qua tao với người anh họ vào Câu Lạc Bộ Sĩ Quan nghe nhạc, t́nh cờ tao thấy ông Cường đi với một cô mặc áo đầm hồng rất đẹp. Ổng mặc đồ lính và mang lon trung úy, vậy mà ổng dám nói ḿnh là binh nh́.Thảo à, mầy nên tránh xa con người giả dối đó đi, nguy hiểm lắm.Tao thấy hai người họ rất thân mật, không chừng là vợ ổng đó.

Những lời nói của Hương làm tôi hoa mắt, cay xé tâm cang, tim muốn ngừng đập, ngực không muốn thở nhưng tôi cố trấn tỉnh bảo Hương:

- Thôi mặc kệ người ta, mầy quan tâm đến họ làm ǵ!

Nói xong tôi bỏ đi ngay v́ sợ Hương nhận ra nét đau khổ, tuyệt vọng của tôi. Hương học khác lớp với tôi nên cô không biết rằng Cường đă đưa đón tôi nhiều lần và t́nh cảm chúng tôi đang bắt đầu tha thiết. Những lời của Hương như sét đánh ngang tai tôi, tôi chới với, tôi ngỡ ngàng, tan nát cơi ḷng. Lần đầu, tim tôi mở ngơ đón nhận Cường một cách ngây thơ, hồn nhiên không pḥng bị ǵ cả, thế mà…Tôi bỏ ngay lớp học về nhà lăn ra khóc. Khóc cho sự dại dột, ngu ngơ của ḿnh, tôi oán giận Cường không nghĩ t́nh bè bạn với cậu Hiền, đành tâm dối gạt tôi. Đúng ra hôm nay Cường hẹn gặp tôi lần cuối trước khi anh trở về đơn vị. Anh nói sẽ dành cho tôi một điều bất ngờ mà có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ tới.Tôi thấy không cần t́m hiểu ǵ nữa, rơ ràng anh đă lừa gạt t́nh cảm của tôi, cho dù cô gái kia là ai, là người yêu hay là vợ của anh cũng đều làm con tim tôi rỉ máu. Không, tôi không gặp anh nữa, cay đắng, phủ phàng nầy là một bài học quư giá cho tôi nhớ suốt đời.

Sau hai ngày tái tê ngao ngán t́nh đời, tôi t́m đến cậu Hiền than phiền và trách móc cậu chơi với một người bạn không tốt. Sau khi nghe tôi kể lại những ǵ Thu Hương nói, cậu hỏi tôi:

- Có phải cô gái đi với Cường rất xinh, có mái tóc ngắn kiểu Sylvie Vartan không?

- Dạ, nghe Thu Hương tả th́…h́nh như vậy đó.

Cậu Hiền cười lớn và vỗ đầu tôi:

- Cháu hiểu lầm rồi Thảo ơi! Cô bé ấy là em họ của Cường đó. Ba cô ta làm trong Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 4, sĩ quan cao cấp đấy, cũng là cậu ruột của Cường. Về đây nó chỉ ở nhà đó thôi. Anh em nó thân thiện và thường đi chơi chung với nhau lắm.

- Thật vậy sao cậu?

- Đúng vậy, sao thế? Thảo thắc mắc điều ǵ? Hay là…Thảo thích Cường rồi?

Tôi chối ngay:

- Dạ đâu có, cháu chỉ hỏi cho biết thôi.

Cậu nh́n tôi tỏ vẻ nghi ngờ nhưng tôi chỉ cười. Trong ḷng tôi rất vui v́ Cường không lừa dối tôi.Từ giă cậu ra về mà hồn tôi như đang bay thênh thang giữa một vườn đầy hoa hồng thơm ngát.
Tôi muốn viết thư xin lỗi Cường nhưng chẳng biết nói sao.Tôi không muốn đem Thu Hương vào cuộc nên nhẫn nhịn chờ đợi phản ứng của anh.Tôi chờ đợi thư anh gửi về nếu anh thật dạ yêu tôi.
Rồi đúng hai tuần sau tôi nhận thư Cường. Anh trách tôi đă lỗi hẹn ngày anh ra đi, anh muốn hiểu nguyên nào, hay tôi đă hối hận khi chấp nhận anh.Trong thư anh mong tôi giải thích lư do tránh mặt anh và v́ sao không viết thư cho anh.Cuối thư anh nói vẫn yêu tôi và nếu tôi c̣n yêu anh th́ hăy trả lời gấp cho anh yên ḷng. Tôi sung sướng v́ biết anh không lừa dối ḿnh nên viết thư hồi âm ngay.

Thế là chúng tôi đă hiểu nhau, thông cảm nhau và tin tưởng nhau tuyệt đối. Những cánh thư xanh qua, lại là những lời âu yếm, thiết tha nồng ấm. Anh hẹn mùa thu sang năm sẽ đưa ba mẹ xuống xin hỏi cưới tôi. T́nh yêu chúng tôi như vầng trăng sáng đêm rằm, không gợn chút mây đen. Ngày ngày ôm sách đến trường mà hồn tôi gửi theo người ngoài chân mây đầu gió. Tôi thương làm sao đời lính gian lao nguy hiểm, gió núi mưa rừng, tiền đồn xa vắng hay biên giới đ́u hiu, họ vẫn miệt mài chiến đấu v́ dân, v́ nước. Ôi! Cao đẹp làm sao! Đáng quư làm sao! T́nh tôi đối với Cường càng mặn nồng thiết tha tŕu mến hơn mỗi khi nh́n hỏa châu sáng rực trên bầu trời, nh́n những đoàn công- voa nối tiếp ra đi, nh́n từng loạt phi cơ rời phi đạo lao vào chiến trận…

Tôi thường đến giáo đường sau giờ học, quỳ dưới chân Chúa cầu xin cho chàng b́nh yên, cho những người đi v́ sông núi được an lành nơi sa trường máu lửa. Những lá thư từ KBC vẫn liên tục bay về đem nguồn vui sống cho tôi…Nhưng một hôm đất trời rung chuyển, vũ trụ cuồng quay khi cậu Hiền báo tin rằng Cường đă đền xong nợ nước. Cậu Hiền nói:

- Ngày hôm qua có một người bạn cậu ở Mỹ Tho, cũng là bạn của Cường gọi báo tin cho cậu rằng Cường vừa tử thương tại Cái Bè, Cai Lậy. Một người lính của Sư Đoàn 7 đă nói rơ ràng với nó là trung úy Cường đă tử trận rồi.

Tôi không dằn được thương tâm xúc động khi nghe tin đó, tôi nắm chặt tay cậu Hiền muốn ngất xỉu.Tim tôi tan nát tơi bời, hồn tôi dật dờ ngây dại. C̣n nỗi đớn đau nào hơn khi người ḿnh yêu mến, người ḿnh đặt bao ước mơ hy vọng bỗng chốc xa rời, bỗng dưng bỏ đi vĩnh viễn?

Nước mắt nào rớt rơi lả chả, bờ môi nào nghe mặn đắng vị t́nh yêu? Cường ơi, anh nỡ quên em sao? Quên lời ước hẹn có một ngày chung bóng chung đôi? Em sẽ sống làm sao với những ngày tháng cô đơn c̣n lại? Cường ơi, ngày trước ḿnh quen nhau vào một ngày mưa thu buồn hiu hắt, bây giờ trời cũng vào thu rồi mà hoàn cảnh đă đổi thay.Tạo hóa khéo trêu chọc chúng ta, nhưng em vẫn nhớ hoài chiều mưa ấy, một chiều mưa c̣n măi trong em:

“…Màu chiều gieo thương với nhớ. Buồn se sắt nhớ thu xưa, tôi biết anh chiều gió mưa.
Người đi về đâu ngàn lối, màu hoa chiều thu úa phai. Xót xa cho ḷng tê tái…
Cách xa v́ đâu, dù bao lần lá hoa phai màu…”

C̣n ḍng sông Hậu anh hằng yêu mến, ḍng sông quê ngoại của anh, ḍng sông nơi có bóng h́nh người con gái anh yêu, ḍng sông đó vẫn chảy êm đềm muôn thuở nhưng anh đă xa rồi, đă bỏ ra đi măi măi.

Chờ cho tôi qua những giây phút đau thương tuyệt vọng, cậu Hiền vuốt tóc tôi nói:

- Cuối tuần nầy cậu sẽ dẫn cháu lên Saigon thăm nó. Cậu biết nhà Cường, cháu đừng quá đau buồn. Những người lính như tụi cậu chuyện sống chết bất ngờ là điều không thể tránh khỏi Thảo ơi!

- Dạ, cháu cám ơn cậu nhiều.

C̣n đến ba ngày nữa mới cuối tuần, thời gian chờ đợi nầy với tôi sao dài như hàng thế kỷ.Từng giây từng phút nhớ thương chàng: nụ cười ấm áp, những lời hứa hẹn, những cử chỉ âu yếm dịu dàng, những lời thiết tha bên ly cà phê ngọt đắng, hay những lúc cùng ngồi bên bờ sông nh́n con nước chảy về xuôi. Anh kể cho em nghe tâm sự của một ḍng sông, anh nhân cách hóa ḍng sông như một người con gái chung t́nh, dù xuôi ngược bôn ba nơi đâu rồi cũng quay về chốn cũ. ..Tất cả c̣n lồng lộng trong kư ức của em mà anh đâu rồi, anh đă buông xuôi tất cả.
Cuối tuần đó cậu Hiền dẫn tôi lên Saigon nhưng chỉ có cậu đến nhà Cường hỏi thăm tin tức, c̣n tôi ở nhà d́ tôi. Khi cậu Hiền trở về cậu cười hô hố từ ngoài cổng. Cậu nói lớn:

- Có tin vui Thảo ơi, thằng Cường chưa chết đâu.

Tôi vội vă chạy ra kéo cậu vào nhà:

- Cậu nói ǵ vậy? Cường…chưa chết…là sao?

Cậu ngồi xuống và kể:

- Cậu t́m đến nhà Cường định hỏi xem nó được yên nghỉ nơi đâu để ḿnh đi viếng mộ nó.Thấy gia đ́nh quây quần vui vẻ, cậu rất ngạc nhiên nên không dám nói ǵ. Cậu thử hỏi ḍ bà cụ:

- Cường lúc nầy ra sao rồi bác?

Cụ cười nói:

- Cháu mới báo tin về là cháu được lên lon đại úy đấy.

- Bao lâu rồi bác?

Cụ trả lời không cần suy nghĩ:

- Mới hai ngày trước đây thôi. Nó c̣n nhắn về là sẽ nhờ ba mẹ chuẩn bị đi hỏi vợ cho nó nữa đó. Chắc hắn chọn được cô nào vừa ư rồi .

Cậu Hiền kể tiếp:

Cậu quay sang cô em gái của Cường và nói nhỏ:

- Anh có nghe một anh trung úy ở Sư Đoàn 7 mới tử thương có tên Cường nên anh lo quá.

Cô em gái cười rất tươi:

- Dạ, hôm đó gia đ́nh em cũng nghe như vậy nên đă nhờ người t́m cách liên lạc với đơn vị ảnh mới biết đó chỉ là trùng tên thôi. Anh kia là Trung Úy Trần Lê Cường, khác tiểu đoàn với anh Cường em. Sư Đoàn 7 Bộ Binh có rất nhiều lính, trùng tên cũng là lẽ thường mà anh.

Cậu Hiền ngừng kể, cậu kết luận:

- Nói tóm lại là thằng Cường chưa chết, nó c̣n sống nhăn răng và c̣n đ̣i đi hỏi vợ nữa. Không biết ai đó có vui không nhỉ?

Chỉ có tôi hiểu lời cậu thôi. Tôi cũng chẳng ngượng ngùng ǵ, trái lại tôi mừng vui khôn xiết v́ thấy như ḿnh vừa qua khỏi một giấc chiêm bao hăi hùng, quái ác. Cường c̣n sống và anh giữ lời hứa sẽ đến nhà xin cưới tôi. Ôi! C̣n hạnh phúc nào hơn Cường ơi! Em sẽ chờ anh, sẽ đợi anh bên ḍng sông Hậu, nơi chúng ḿnh từng ḥ hẹn, nơi đă chứng kiến cuộc t́nh tuy vội vă nhưng chân thành tha thiết, thủy chung của chàng trai Vơ Bị hiên ngang và cô gái Tây Đô hiền ḥa, b́nh dị.

Cuối mùa thu năm ấy Cường đưa gia đ́nh mang sính lễ cưới tôi. Một thứ hạnh phúc như trong mơ mà tôi hằng mong mỏi.Trong t́nh yêu của chàng tôi thấy ḿnh là nàng công chúa được tái sinh. Có những chiều qùy bên nhau trong giáo đường cầu nguyện, những đêm trời trở lạnh anh kể tôi nghe chuyện buồn chinh chiến, chuyện ước mơ của những người trai thế hệ. Rồi giông băo thật sự đă đến với tôi khi chàng khăn gói vào tù Cộng Sản…
* * *
Mấy mươi năm rồi xa cách quê hương, tôi nhớ làm sao ḍng Hậu Giang, ḍng sông thân thiết mến yêu của chúng tôi ngày nào. Cường cũng nhớ và thường nhắc về kỷ niệm nơi đó nhưng anh không thích trở về. Ở tuổi hoàng hôn ai cũng muốn t́m về dĩ văng xa xưa để sống lại những ngày tháng mộng mơ của thuở đôi mươi.

Tôi về đây v́ muốn t́m lại dư hương ngày cũ. Ḍng sông c̣n đây, bến nước xưa c̣n đó, những chuyến tàu xuôi ngược trên sông, tiếng gió ŕ rào, tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tiếng mái chèo khua nước…Tất cả vẫn ngọt ngào như trong kỷ niệm nhưng những người thân, người xưa đă vắng bóng. Cha mẹ tôi đâu? Bạn bè tôi đâu? Thành phố nầy đă đổi thay, mái trường xưa đă đổi thay, những con đường cũ cũng đổi thay…Mọi thứ đă không c̣n như ngày xưa nữa.

Chỉ có ḍng sông Hậu muôn đời vẫn thế, muôn đời không thay đổi, vẫn dạt dào vỗ sóng, vẫn êm đềm trôi chảy mênh mang, vẫn chờ đợi kẻ ra đi ngày đó quay về…

Vi Vân.
*Thu Ca – Phạm Mạnh Cương.


























 

 


VĂN CHƯƠNG

2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Giánh Sinh trong trại tù cs
Người Việt cao quư
Trung Tá Hoàng Tích Hữu Ái
VNCH đă dũng cảm khai hỏa lại TQ tại Hoàng Sa
Những dấu hiệu quân Mỹ đă sẵn sàng ở Biển Đông
Một thoáng “Hương Xưa”  
Mơ chuyến ra khơi

Những người lính cũ  
Truyện những con tàu : Gia đ́nh.. Cô Năm  
Hỏng rồi tiếng nước Tôi!!!.  
Tấm thẻ bài  
T́m vui cuối đời  
Giấc mộng không b́nh thường
Xưa rồi diễm  
Trường Bộ Binh Thủ Đức - Đoạn đường chiến binh
Những cánh dù không về đến điểm hẹn  
Ghé bến Cao Hùng  
Hồi ức của một người Mỹ về cấp chỉ huy QL/VNCH  
Một phiên gác đêm  
Cái nón sắt của người lính VNCH 
Con Ba Đồng Tháp  
Câu chuyện về một người VN t́nh nguyện đi lính Mỹ 
Nghỉ hè ở Mallorca  
HQ 602 - Vụ thảm sát HT Ngô Minh Dương 
Trà cú từ trại LLĐB đến căn cứ Hải Quân 
Khấn người t́nh địch
Quên chuyện phải nhớ....  
Chỉ là kỷ niệm 
Căn cứ Tuyên Nhơn 
Tôi đi tù  
Anh ở đây! Sao anh ở đây?  
Nhật kư buồn!
Lực lượng Hải thuyền (1960-1965)  
Bên nhau đi nốt cuộc đời  
Sài G̣n - Trăm nhớ ngh́n thương
Cái bóng cuộc chiến và món nợ 45 năm  
Lư do then chốt dẫn đến 30-04-1975  
Sài G̣n những ngày cuối tháng 4/1975  
Truyện những con tàu : Hộ tống hạm (phần 1)  
Chuyến bay cuối  
Ai đầu hàng, nhưng tao th́ không!  
Ngày 30-4 lại đáo hạn năm 2020!  
Chuyện bên đường  
Vietnam War: Ai thắng ai thua?  
Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975  
Truyện những con tàu: Tuần duyên hạm (PGM)
Làng Yuba City trong cơn ác dịch Corona  
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo vị Tướng bất tử
Tách cà phê muối
T́nh yêu thời chinh chiến
Hội chợ Tết Canh Tư do CĐNVTD/VIC Tổ Chức
Vạt nắng bên đồi
Có đêm nào buồn bằng đêm 30
Ḍng sông ngày ấy  
Lạc giữa mùa Xuân  
Năm Canh Tư 2020 nói chuyện chuột  
Đêm xuân trên vùng biển chết 
Tại sao Vũ Hoàng Chương bị bắt?  
Quả Phụ Hoàng Sa