Những bài viết của Bất Khuất

Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 


 

- Hello!

Anh quản lư nhân viên vắn tắc chào, rồi bước nhanh vào căn pḥng làm việc của ḿnh. Quay ra, anh đưa cho chúng tôi 3 áo khoác màu xanh dương, có in dấu hiệu của cơ quan từ thiện Công giáo:

- Tốt lắm! Gia đ́nh anh vừa đúng 3 người cần cho một toán … không cần chờ thêm ai hết …

Chỉ tay qua dăy bàn đang chất đầy các bịt ly và b́nh giữ nhiệt đă có sẵn cà phê, anh tiếp lời, giải thích công việc phải làm:

- Cũng như năm trước! … cà phê có đường và không đường, … nửa ly mà thôi! … Ai không chịu th́ bảo họ vào đây gặp … Mike …

Vừa nói tên, vừa chỉ vào hướng bên trong bếp và anh lớn tiếng gọi:

- Hello Mike!

Người đàn ông mang kiếng cận, mặc áo trắng đồng phục nấu ăn trong nhà hàng đang bận rộn bên dăy ḷ gần đó, chắc là không có thời gian để lắng nghe câu chuyện bên ngoài này, nhưng nghe kêu tên ḿnh, ngó ra thấy là bạn gọi th́ cũng đưa tay lên chào:

- Hello Rick!

Anh quản lư vui vẻ vẫy tay với Mike:

- Cám ơn Mike!

Rồi anh quay lại nói thêm với chúng tôi:

… hoặc là, quư vị bảo họ đến đây gặp … tôi!

Khi nói đến chữ “tôi”, anh chỉ tay vào ngực ḿnh đầy tự tin, một cách như nửa đùa-nửa thật, cùng cái nháy mắt thân thiện với chúng tôi; rồi trở lại với công việc trong khu nhà bếp.

Anh quản lư có ư nói đùa, nhưng cũng rất thật!

Thật vậy, hầu hết những người vô gia cư trong thành phố, đă có lần đến dự các buổi ăn của cơ quan từ thiện này, đều biết Rick và Mike. Họ không chỉ biết v́ hai anh làm việc ở đây, mà c̣n đă biết nhau từ nhiều năm qua; từ lúc mà cả hai hăy c̣n là … sống vô gia cư như họ!

Rick và Mike đều đă có một thời sống lây lất trên hè phố. Riêng Mike, đă từng tốt nghiệp về nấu ăn, đă có gia đ́nh và công ăn việc làm đàng hoàng. Hoàn cảnh riêng của những người vô gia cư có khác nhau các nguyên nhân, hay là những ǵ đă an bài trong số phận; nhưng đều giống như nhau: một cuộc sống không nhà. Đa số đă t́m quên hôm nay và ngày mai; t́m cách thoát khỏi những đau xót của thể xác và tinh thần bằng rượu, bằng thuốc,… Khi tỉnh và biết đói khát, họ thường nhờ vào các tổ chức từ thiện, như nơi này, để có thức ăn hay nơi trú thân qua đêm, nhất là vào những hôm trời mưa băo, băng tuyết.

Và cũng từ nơi đây, rất nhiều người khốn cùng đă được giúp đở cai nghiện và t́m được lối quay về với xă hội cùng gia đ́nh. Như Rick, anh đă làm bạn với ma túy từ lúc mới 14 tuổi, từng biết mua bán các thứ thuốc cấm lúc 17 tuổi; đến tuổi 41, anh được giúp cai nghiện và đă ở lại làm quản lư nhân viên cho cơ quan này. Như Mike, sau 23 năm nghiện ngập các thứ, nằm lăn lóc trên vỉa hè của nhiều thành phố; đến năm 57 tuổi, Mike đă t́m lại được niềm tin, có cuộc sống đầy ư nghĩa và là đầu bếp chính tại nơi đây, nơi đă cho anh chỗ trú thân và buổi ăn nhân ngày Giáng Sinh mà anh c̣n nhắc nhớ măi.

Công việc của đội ngũ nhân viên đông đảo trong nhà bếp, để chuẩn bị cho buổi ăn vào dịp Lễ Giáng Sinh, thật là không giản dị. Họ phải nấu và dọn ăn trên 3 ngàn phần ăn hàng năm, phải cần đến cả ngàn kư thịt gà tây cùng hàng trăm kư cho mỗi thứ như khoai tây, các loại rau củ khác, … và 4 ngàn ổ bánh ḿ. Ngoài ra c̣n có món bánh ngọt tráng miệng kèm với kem.

Mặc thêm chiếc áo khoác của anh quản lư đưa cho mượn, để che bớt mưa gió và để dễ nhận diện là nhân viên thiện nguyện của cơ quan; chúng tôi lấy hai b́nh cà phê và hai bịt ly, rời bếp và đi đến đoàn người xếp hàng bên ngoài.

Mỗi năm, số người chờ đến phiên để vào ăn tiệc Giáng Sinh nơi đây càng đông hơn. Có phải chăng, nỗi đau thương khốn khổ của nhân loại dưới trần thế đă không hề giảm bớt!

Hăy c̣n sớm lắm!

Măi đến 10 giờ 30 phút, pḥng ăn mới mở cửa cho vào, nhưng từ trước 8 giờ sáng, hàng người đă dài hơn một góc đường rồi! Như các năm qua, người ta đến chờ để được nhận một trong ba ngàn phần ăn, từ cơ quan từ thiện này. Họ đă phải đứng trong mưa gió hay tuyết lạnh hơn cả giờ, để đến phiên ḿnh được vào bên trong pḥng ăn, nơi có bài thánh ca, không gian yên ấm, trang hoàng cây thông và đèn màu; nơi họ được mời ngồi vào bàn với các món ăn c̣n nóng ấm của ngày Lễ Giáng Sinh với thịt gà tây, cùng gói quà nhỏ thường là đôi vớ và bao tay ...

Đối với những người kém may mắn này, buổi ăn nhân ngày Lễ Giáng Sinh, trong khung cảnh yên ấm chan ḥa t́nh thương như hôm nay, là bửa tiệc thịnh soạn, sang trọng nhất trong năm; có thể là lần đầu, hay biết đâu … sẽ là lần cuối cùng trong đời ḿnh!

Mỗi toán phục vụ cà phê bên ngoài gồm có ba người, v́ công việc và cũng v́ an toàn. Một người phân phát ly, hai người cầm b́nh giữ nhiệt chứa cà phê. Mỗi b́nh cà phê đều có ghi rơ loại cà phê bằng chữ lớn, chữ “có đường” màu đỏ hay chữ “không đường” màu đen; để trong nhà bếp và người nhận cà phê đều thấy biết. Cà phê “không đường” dành cho những ai không thích uống cà phê có đường, hay bị bệnh phải kiêng cử chất có đường. Để nhiều người trong hàng sớm có chút cà phê nóng cho đở đói và ấm ḷng, cần chia nhường với nhau, mỗi lần chỉ được nhận nửa ly cà phê. Nếu rót đầy mỗi ly th́ rất mau cạn b́nh; nhân viên phải trở vào nhà bếp lấy b́nh cà phê khác và thời gian chờ có cà phê phải lâu hơn gắp đôi. Hơn nửa, rót nhiều th́ cà phê cũng bị lạnh rất nhanh v́ thời tiết giá lạnh của mùa đông. Có được ly cà phê trong tay cũng ấm tay và đở đói khát đôi chút. Hầu hết đều hài ḷng qua ánh mắt và tiếng cám ơn. Nhưng cũng có vài người không vừa ư; khi có tiếng bực dọc nặng lời bảo phải rót cà phê cho đầy ly, th́ ḿnh vẫn vui vẻ ch́u họ và rồi không ai buồn phiền thêm chi cả. Đấy cũng chỉ là những bực dọc và phản ứng rất b́nh thường theo đ̣i hỏi của cơn đói, vốn triền miên; mà những ai đă trăi qua rất dễ thông thông cảm. C̣n nhớ thân phận đă từng bị giam cầm, gọi là “cải tạo”, sau khi miền Nam mất tự do; chắc hẵn chưa quên cơn đói triền miên và nỗi thèm khát đủ thứ. Thèm từ cái vô cùng quư giá đă bị cướp đoạt, từ sau tháng 4 năm 75, đó là được làm con người và có được tự do. Thèm đến các món ăn thật tầm thường như chút vị thơm ngọt khi đi ngang qua thùng đường mía, dù là loại rẻ tiền, màu đường đen đủi. Biết khao khát từng hớp nước cơm, hôm nào may mắn được bạn ḿnh làm trong nhà bếp để dành cho một ly nhỏ; dù là nước từ chảo cơm tù đă nấu với khoai sùng trộn cùng mớ gạo đă củ mốc. Mớ gạo ấy có sâu bám dính lấy nhau thành từng cục lớn, lớn hơn trái chanh, nhiều cục sâu mốc như thế lắm, nhưng loại bỏ th́ bị mất rất nhiều gạo. Gạo lúc này quư lắm! Hớp nước cơm như thế ấy vẫn rất quư! Biết đâu nó c̣n giúp ngăn ngừa hay giảm đi cơn bệnh phù thũng trong chốn tù đày. Tôi c̣n nhớ, ḿnh ngậm và nuốt chậm chậm để lắng nghe vị ngon ngót, beo béo của chất đạm thấm dần vào vị giác và rồi lan ngấm trong cơ thể ḿnh … Trong chương thứ sáu, với tựa đề là Chiếc Chiếu Hoa Cạp Điều, của tác phẩm Ǵn Vàng Giữ Ngọc, nhà văn Doăn Quốc Sỹ đă có viết:

“Cộng sản d́m nhân loại trong thiếu thốn để chứng minh nguyên lư “Vật chất quyết định hết thảy”. Chúng lầm! Con người càng từng trải cảnh thiếu thốn vật chất, niềm tin vào đạo đức càng được hun đúc và t́nh cảm thêm dạt dào.”

Có đôi bàn tay cùng cầm giữ cái ly cà phê; đôi bàn tay đang bị run rẩy v́ đói lạnh, hay v́ yếu bệnh, hay v́ cả hai. Bên cạnh cái bất cần đời khi đă quá từng trải với kiếp sống không nhà, có dáng dấp e thẹn cúi đầu hay dấu mặt dưới vành nón, của những người bất hạnh mới gia nhập vào đời sống trên hè phố. Trong ly cà phê trên tay rồi sẽ có những giọt nước mưa vô t́nh, chắc cũng có cả nghẹn ngào và nước mắt! … Nước mắt xót đau khi vận hạn đen tối, công danh sự nghiệp gặp lúc kém may mắn. Đoàn người gồm đủ các lứa tuổi và thể trạng. Hầu hết c̣n sức khỏe tự bước đi, một số ít phải chống nương với gậy hay đă phải ngồi trên xe lăn. Có thanh niên trai tráng, có thiếu nữ với đôi mắt tô xanh son phấn nhoè nhoẹt, có mái tóc bạc trắng lẹp xẹp nước mưa … Gồm đủ các sắc dân, da trắng không ít và cũng lắm người da màu; trong đó cũng có người Việt ḿnh!

Mùa này, trời không tuyết th́ mưa và tiết trời vẫn giá lạnh. Cái áo khoác có dấu hiệu của nhân viên thiện nguyện, mặc thêm bên ngoài, không giúp được lâu; một lúc sau th́ nước mưa cũng bám theo mặt theo cổ, thấm dần vào các lớp áo bên trong. Ḿnh thấy lạnh, nhưng chắc hẳn không sao bằng nỗi giá lạnh khi không nhà và thiếu cả mái ấm gia đ́nh. Cái lạnh, cái ướt át và tăm tối cứ thế bám theo cuộc đời họ, không biết cho đến bao giờ mới rời đi …

Mưa suốt từ sáng sớm đến lúc này đă hơn ba giờ chiều. Có lúc trời mưa hạt rơi lưa thưa, nhưng vẫn chưa bao giờ chịu tạnh dứt. Các mảng tuyết c̣n sót lại hồi sáng, đă tan mất trong nước mưa tự lúc nào rồi. Lề đường và lối ra vào nhà bếp bây giờ sạch băng tuyết, dễ đi hơn. Thời tiết có ấm hơn nên mới có mưa, nhưng cái ướt át th́ không ấm và dễ chịu trong mùa đông trên vùng Bắc Mỹ.

Nghe chúng tôi bước vào bếp hỏi t́m cà phê, Rick bước ra báo tin:

- Ḿnh đă hết cà phê rồi!

Khả năng của cơ quan từ thiện có giới hạn và tùy thuộc vào sự trợ giúp hàng năm của những người hảo tâm.

Cởi trả áo khoác cho anh ấy, chúng tôi ra về. Các nhân viên thiện nguyện đang trở vào nhà bếp với b́nh cà phê đă cạn và rồi sẽ không c̣n trở ra với b́nh cà phê trên tay nửa. Mưa vẫn c̣n và hàng người chờ phần ăn vẫn c̣n dài. Thật tội nghiệp cho những ai đến muộn, không biết sẽ c̣n được những ǵ cho họ …

Chiều về.

Mùa đông, trời tối xuống nhanh lắm. Cuối năm, ngày càng ngắn lại. Mới hơn bốn giờ chiều, cơn mưa mù mờ làm đất trời tối sầm xuống.

Từ giữa tháng 11, một số đài phát thanh tại địa phương đă có chương tŕnh nhạc Giáng Sinh. Các bài hát mùa Giáng Sinh nơi đây dễ làm ḿnh thấy nhớ quê hương lắm. Khi mùa đông về, mùa Giáng Sinh cũng trở về; mang theo nụ cười và niềm vui đoàn tụ trong gia đ́nh yên ấm, cùng nỗi xót xa đau cho những kẻ không nhà, thiếu mái ấm gia đ́nh. Năm nay, trong cơn dịch cúm lạ c̣n đang bùng phát đợt thứ hai, dân chúng nơi đây vẫn chưa có thuốc chủng ngừa trước tháng 12; buổi ăn cho những người bất hạnh bên trong pḥng ăn ấm cúng, chắc khó mà thực hiện được như những năm trước đây. Hàng người chờ phần ăn ngày Lễ Giáng Sinh hàng năm vẫn dài thêm, năm nay sẽ càng dài hơn v́ luật giữ khoảng cách trong công chúng …

Mùa đông trên xứ người!

Khi mùa đông về, các lễ hội vui mừng nơi đây vẫn khó mà khoả lấp được nỗi ḷng luyến nhớ quê hương, và … có ai thấu t́nh cô lữ trong đêm đông không nhà!

Quê nhà!

Ôi ta nhớ nhung … đường về xa vẫn xa!

Mùa đông 2020
Bùi Đức Tính
 

 


VĂN CHƯƠNG

2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Giánh Sinh trong trại tù cs
Người Việt cao quư
Trung Tá Hoàng Tích Hữu Ái
VNCH đă dũng cảm khai hỏa lại TQ tại Hoàng Sa
Những dấu hiệu quân Mỹ đă sẵn sàng ở Biển Đông
Một thoáng “Hương Xưa”  
Mơ chuyến ra khơi

Những người lính cũ  
Truyện những con tàu : Gia đ́nh.. Cô Năm  
Hỏng rồi tiếng nước Tôi!!!.  
Tấm thẻ bài  
T́m vui cuối đời  
Giấc mộng không b́nh thường
Xưa rồi diễm  
Trường Bộ Binh Thủ Đức - Đoạn đường chiến binh
Những cánh dù không về đến điểm hẹn  
Ghé bến Cao Hùng  
Hồi ức của một người Mỹ về cấp chỉ huy QL/VNCH  
Một phiên gác đêm  
Cái nón sắt của người lính VNCH 
Con Ba Đồng Tháp  
Câu chuyện về một người VN t́nh nguyện đi lính Mỹ 
Nghỉ hè ở Mallorca  
HQ 602 - Vụ thảm sát HT Ngô Minh Dương 
Trà cú từ trại LLĐB đến căn cứ Hải Quân 
Khấn người t́nh địch
Quên chuyện phải nhớ....  
Chỉ là kỷ niệm 
Căn cứ Tuyên Nhơn 
Tôi đi tù  
Anh ở đây! Sao anh ở đây?  
Nhật kư buồn!
Lực lượng Hải thuyền (1960-1965)  
Bên nhau đi nốt cuộc đời  
Sài G̣n - Trăm nhớ ngh́n thương
Cái bóng cuộc chiến và món nợ 45 năm  
Lư do then chốt dẫn đến 30-04-1975  
Sài G̣n những ngày cuối tháng 4/1975  
Truyện những con tàu : Hộ tống hạm (phần 1)  
Chuyến bay cuối  
Ai đầu hàng, nhưng tao th́ không!  
Ngày 30-4 lại đáo hạn năm 2020!  
Chuyện bên đường  
Vietnam War: Ai thắng ai thua?  
Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975  
Truyện những con tàu: Tuần duyên hạm (PGM)
Làng Yuba City trong cơn ác dịch Corona  
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo vị Tướng bất tử
Tách cà phê muối
T́nh yêu thời chinh chiến
Hội chợ Tết Canh Tư do CĐNVTD/VIC Tổ Chức
Vạt nắng bên đồi
Có đêm nào buồn bằng đêm 30
Ḍng sông ngày ấy  
Lạc giữa mùa Xuân  
Năm Canh Tư 2020 nói chuyện chuột  
Đêm xuân trên vùng biển chết 
Tại sao Vũ Hoàng Chương bị bắt?  
Quả Phụ Hoàng Sa