Những bài viết của Bất Khuất

Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 


… những chuyện kể lại, không là văn chương, như là những đoạn hồi kư rời rạc, có ǵ viết nấy, ghi lại những câu chuyện thật; chuyện thật của non nước ḿnh, chuyện của thân hữu, của chiến hữu và của chính ḿnh; chuyện của một thời để nhớ và không thể quên…

Thời đi học, một phần v́ chương tŕnh học có khó và nặng với ḿnh, đa phần v́ tuổi trẻ khờ khạo, ham vui, lười học; như nhiều bạn bè cùng lớp, chúng tôi lơ là với các môn học có hệ số thấp, như môn Văn. Tôi c̣n thêm cái tội khác, đó là ít khi có mặt trong giờ học môn Nhạc. Bây giờ, hối tiếc th́ thật muộn màng, mất mát nhiều lắm rồi; những mất mát vô cùng quư giá, không thể nào t́m lại được trong một thời áo trận, một thời với những khúc quân hành, với quân trường vang tiếng gọi!

. . .

Lúc rảnh rỗi, tôi hay vào Diễn Đàn, để đọc chuyện và thư của các bạn cùng quân trường trước đây. Hôm nay, được bạn ḿnh cho xem đoạn phim khiêu vũ với điệu Rumba của anh trong một dạ tiệc. Tôi xem đi, xem lại vẫn thấy hay quá, bèn gơ vài hàng đến anh:

"Nói thiệt đấy, thấy bạn ḿnh c̣n phong độ và lả lướt như thế, tôi thán phục lắm. Phận ḿnh, cũng v́ cái tội hồi đi học khoái nghe nhạc, thường trốn học giờ Nhạc, để ra quán cà phê ngồi nghe nhạc (ha ha ha)… cho nên bây giờ không biết về nhạc lư, th́ làm sao dám nghĩ đến chuyện ca hát hay khiêu vũ!

Nghĩ lại, thằng Tính này có tội nặng lắm!

Tất cả các bài hát, từ quân trường Quang Trung, sang quân trường Thủ Đức, nó chỉ hát được vài câu dễ hát trong mỗi bài, c̣n lại là cứ nhắm chừng mà hát "bè" đại khái theo tiếng hát của các bạn trong hàng."

Nh́n anh tươi vui, hông nhún nhấn và thân người thoăn thoắt di động, nhịp nhàng nhón gót rồi bước chân, mũi giày chấm lướt lẹ làng; trông thật nghệ thuật, điêu luyện quá.

Tôi không biết khiêu vũ phải như thế nào mới gọi là đúng hay giỏi; nhưng thấy anh nhảy nhót như thế trông đẹp và hay lắm.

Hồi đó, giờ học về Nhạc, tôi ngồi nh́n mấy cái chấm tṛn tṛn, khi trắng, khi đen, lúc cao, lúc thấp, trên mấy đường kẻ ngang, chỉ một lúc ngắn là đâm ra rối trí. Đám học tṛ lười học nhạc chỉ có mặt cho giáo sư dạy Nhạc điểm danh đầu giờ, rồi th́ bọn tôi ngó nhau, tuần tự t́m cách để rời khỏi lớp. Cũng may là, quư thầy, quư cô, dạy môn Nhạc chắc v́ tâm hồn nghệ sĩ, đều dễ dăi, dễ thông cảm; không hề phạt vạ mà c̣n cho điểm nâng đỡ để chúng tôi có đủ điểm khi thi. Bọn tôi chui vào quán cà phê ngồi nghe nhạc th́ thấy thích hơn là học nhạc. Tuổi trẻ làm nhiều chuyện thật là khờ khạo! Giờ thấy tiếc quá!

Khai thật như thế, tôi tưởng là sẽ bị bạn bè chê cười. Không ngờ, ông bạn bên Đại đội 34, lại vui mừng tự thú:

"Cứ tưởng trên đời nầy chỉ có tao là độc nhất thuộc ḷng bài Quốc ca Việt Nam Cộng Ḥa, c̣n những bài khác th́ chỉ lơm bơm chừng vài chục phần trăm ǵ đó là may; ai dè, c̣n có thằng Tính. Vậy là tụi tao cùng xuồng rồi!"

Đọc thư bạn, tôi thấy đă thiệt!

C̣n ǵ bằng, tôi khoái quá, lọc cọc gơ thêm vài hàng tâm t́nh với ông bạn và các bạn ḿnh:

" Cám ơn bạn hiền đă cho theo cùng xuồng.

Hồi đó, nghe kể lại chuyện mấy đứa bị phạt ....hát. Thiệt t́nh, tao rầu lắm. May sao, bên Đại đội của ḿnh không có vụ phạt hát!

Nhớ lắm!

Một thời thao trường đổ mồ hôi của tụi ḿnh thật lắm kỷ niệm há! "

Bạn tôi tiếp lời:

"Bữa nay, nhờ bạn hiền lót đường tao mới dám khai thật; không bài nào ở Quang Trung và Thủ Đức mà tao thuộc cả, dù là chỉ 50 phần trăm, kể cả cái bài ǵ đó tụi ḿnh ca hằng ngày, có mấy chữ như là… “Đường c̣n dài nhưng chân cứng đá mềm”, th́ tao chỉ thuộc chừng hai ba chục phần trăm là cùng..."

Đường c̣n dài nhưng chân cứng đá mềm” là câu hát mà thời mới lớn, nhiều tuổi trẻ chưa vào lính đă có nghe biết, và có khi c̣n hát nhại theo cho vui. Cả hai đứa tôi đều vào quân trường, vậy mà bạn tôi không thuộc, và c̣n không nhớ cả tựa của bài hát là “Thao Trường Hành Khúc” hay “Quân Trường Vang Tiếng Gọi”, do Nhạc sĩ Trần Tử Thiêng sáng tác; như thế này th́ bạn tôi c̣n là… thầy của tôi luôn rồi!

Trên này, tôi nh́n lại những ḍng thư trên màn h́nh, ḷng lâng lâng thư thái: “Thật không ngờ, may sao… cùng xuồng cũng có bạn!

Bên dưới San Diego, chắc ông bạn tôi cũng vui lắm, khi t́m thấy một thằng bạn dốt nhạc giống như ḿnh vậy!

Hai đứa tôi chắc đă cùng mỉm cười, khi chúng tôi kéo nhau t́m về với những kỷ niệm bên lề của tháng năm c̣n trong quân trường.

Thuở ấy, ít hay nhiều, ai cũng có lúc bị các Huynh trưởng Khóa đàn anh hay Sĩ quan Cán bộ phạt ḿnh, khi th́ bị phạt chung, lúc th́ bị phạt riêng; ấy là là chuyện b́nh thường. Nhờ vậy, những đàn em yếu đuối, quờ quạng… mới nhanh chóng truởng thành.

Phạt th́ nhiều kiểu cách lắm!

Phạt ǵ th́ phạt, ḿnh cứ thi hành rồi cũng đến lúc sẽ được nghe câu “Tha cho Đàn Em đó”!

Thế nhưng, đối với mấy sinh viên không biết hát mà bị phạt phải hát, các khúc quân hành của Khóa, th́ đúng là một h́nh phạt rất là kinh khiếp!

Chỉ cần nghe bạn bè kể sơ qua, th́ mấy đứa không biết hát như tôi đă cảm thấy phát sợ ngay:

Hăy xem, giữa sân Đại Đội, đây một anh chàng sinh viên bị phạt, tŕnh diện với quân phục, nón sắt, ba-lô, trang bị đầy đủ. Chàng đứng nghiêm chỉnh với cái mặt đỏ rần, mồ hôi tuôn đổ từ trán xuống mặt, như là bị ánh nắng nóng vào lúc giữa trưa, trên Vũ Đ́nh Trường, dù là trời về đêm lạnh lẽo; đứng đấy mà ấm ớ ư a v́ quên chữ và hát trật giọng, sai lời… Lúc ấy, không cần nghe và cũng không cần thấy, đứa bị phạt đều biết chắc chắn là cái đám bạn cùng khóa, trong các pḥng chung quanh ḿnh, đứa nằm, đứa ngồi, đứa đứng lấp ló ngó ra xem; chẳng những bạn bè bị mất ngủ mà c̣n phải ráng giữ các trận cười đừng phát ra tiếng, để khỏi bị phạt lây.

Bị phạt hát, nghe nhẹ nhàng thân xác, không phải chạy nhảy vất vả hay ḅ trườn trong các giao thông hào bùn śnh, nhưng nó khổ sở tinh thần và xấu hổ mặt mày mấy Đàn Em không biết hát lắm!

Trước đây, bài hát “Biệt Kinh Kỳ”, của Minh Kỳ và Hoài Linh, có mấy câu quen thuộc với người dân miền Nam ḿnh và thấm thía nỗi niềm của mấy chàng trai trẻ sắp nhập ngũ ṭng chinh, với mấy câu như là:

“Bạn ơi ! Khi nào ai hỏi đến tên tôi
Đời tôi lính chiến cánh chim tung trời”

Xếp bút nghiên, khoác chiến y, bạn và tôi… “giă từ trường yêu với bao nhiêu bạn hiền, có về là khi nước non vui b́nh yên

Nhớ lắm, lắm kỷ niệm!

Kỷ niệm của một thời "thao trường đổ mồ hôi", và rồi biết hát hay không biết hát, tụi ḿnh cũng thành… lính chiến!

Bây giờ, nghĩ lại, càng thấy ḿnh tệ thật!

Là khóa sinh của trường tất nhiên cần phải biết khúc quân hành chính của quân trường. Vậy mà, ngoài câu đầu tiên có phần dễ hát: “Cất tiếng lên nào ḥa thành bài ca vui tươi”, tôi chỉ nhớ thêm được vài câu giữa bài, như là:

“Ḱa Đồi Mười Tám tiến tới,
Đồi Mẹ Bồng Con chơi vơi,
Hai Lăm, Ba Mươi ghi dấu ngàn đời….”

Có lẽ, nhờ mấy câu ấy cũng dễ hát theo, và lời nhạc có nhắc đến tên của những băi tập khi c̣n trong quân trường; nơi đă từng cùng bạn bè ḿnh mà…

“Cố lên cố lên dù nhọc nhằn
Da chan mồ hôi pha máu hồng viết thành sử xanh”

Tiếc lắm, một thời với những "Khúc hát oai hùng ḥa cùng nhịp đi hiên ngang". Và rồi, cũng v́ cái tội của chính ḿnh, đó là không mặn ṃi với âm nhạc, các khúc quân hành càng mù mờ thêm, theo tuổi đời cùng thời gian.

Thật đáng tội lắm!

Tôi lần ṃ vào Trang Nhà của Khóa, đi t́m lại những bài hát của thuở nào c̣n thụ huấn trong quân trường.

Có nhiều lắm!

Có rất nhiều khúc quân hành đă một thời theo nhịp chân của những chàng trai trẻ “xếp bút nghiên theo việc đao cung”, sải bước trên Vũ Đ́nh Trường, đi đến Đại Giảng Đường, dậm tung bụi mù trên các lối ra băi tập. Tôi t́m đọc lại những bài hát mà tôi đă không mấy thiết tha ngày xưa, và ngày nay tôi rất tha thiết được nghe.

Đây, “Cờ Ta Bay Trên Quảng Trị Thân Yêu”, một bài hát ngắn, nhưng là cả một thiên hùng ca của quân dân Việt Nam yêu chuộng Tự Do:

Cờ bay!
Cờ bay oai hùng trên thành phố thân yêu
Vừa chiếm lại đêm qua bằng máu
Cờ bay!
Cờ bay tung trời ta về với quê hương
Từng ngóng đợi quân ta tiến về.
Ta ôm nhau mắt lệ nghẹn ngào quỳ hôn đất thân yêu.
Quảng Trị ơi, chào quê hương giải phóng
Hồi sinh rồi! này mẹ! này em!
Vui hôm nay, qua đêm đen, t́m thấy ánh mặt trời.
Đi lên! Đi lên trên hoang tàn ta xây dựng ngày mai.
Nhà vươn lên! Người vươn lên!
Quân bên Dân xây tin yêu đời mới.
Đón nhau về, anh đưa em về Gio Linh, Cam Lộ, Đông Hà …
Sạch bóng thù, đồng hân hoan quân dân vui
Vang câu hát Tự Do!


Bài hát ấy được các nhạc sĩ của Cục Chính Huấn sáng tác, sau khi quân lực Việt Nam Cộng Ḥa đă tái chiếm tỉnh Quảng Trị, vào ngày 16 tháng 9 năm 1972. Lá quốc kỳ được kéo lên trên Cổ Thành Quảng Trị trước sự vui mừng của quân dân miền Nam. Năm 1972 và 1973, có nhiều bản hùng ca được viết và được tŕnh bày hợp ca, trên đài phát thanh Sài G̣n và đài phát thanh Quân Đội, tác giả dùng tên chung là Cục Chính Huấn. Và rồi, sau tháng Tư năm 1975, những người di tản và vuợt biển đă mang theo những bản hùng ca đó.

Nhạc sĩ Ngô Mạnh Thu đă từng làm việc trong Cục Chính Huấn cho biết rằng: tác giả của bản “Cờ Ta Bay Trên Quảng Trị Thân Yêu” là thi sĩ Tô Kiều Ngân và nhạc sĩ Trương Hoàng Xuân.

Cũng như những sáng tác âm nhạc ở miền Nam, bài hát “Cờ Bay” là khúc quân hành tươi sáng, lời ca hùng hồn mà thắm thiết t́nh cảm. Nhạc và lời hát của các khúc quân hành trong miền Nam ḿnh, t́nh cảm như những t́nh khúc sáng tác trên đất nước có những con đường mang tên Tự Do và đường Công Lư. Khúc quân hành của quân dân miền Nam ḿnh, không hận thù, không kêu gào xúi giục, không bắt thề nguyền phải “phanh thây uống máu quân thù” như tiếng hét từ bên kia chiến tuyến.

Mấy câu “Ta ôm nhau mắt lệ nghẹn ngào quỳ hôn đất thân yêu, hồi sinh rồi này mẹ, này em...” “ Anh đưa em về Gio Linh, Cam Lộ, Đông Hà, vang câu hát tự do” vẫn là nét đặc biệt của các ca khúc thuộc về miền Nam tự do đầy tính nhân bản.

Tôi trách ḿnh đă quá thờ ơ với những khúc quân hành hùng tráng và đầy t́nh người!

Hồi đó, bạn và tôi chỉ là thư sinh cùng bạn bè xếp bút nghiên,

“giă từ trường yêu với bao nhiêu bạn hiền
có về là khi nước non vui b́nh yên”

Và hồi đó… tôi chưa thật sự thấu hiểu cái đau xót xa của người lính chiến khi bị mất mát. Chưa biết đến cái đớn đau khi biết mất mát, khi cầm bàn tay giá lạnh bê bết máu bùn của chiến hữu; để thấm thía với những giọt nước mắt vui mừng, cùng nụ cười măn nguyện tự hào, khi báo cáo chiếm được mục tiêu mà "con cái vô sự!”, đơn vị ḿnh an toàn.

Thuở ấy, tôi chưa thật sự biết trân trọng những lời hát hào hùng, ghi lại chiến công hiển hách, những chiến công đă phải đánh đổi bằng sự hy sinh cao cả, bằng máu của đồng đội ḿnh.

Có mất mát mới thật sự biết mất mát!

Bây giờ, tôi đă biết và đă biết đến cái đau xót thật tột cùng khi bị mất cả đất nước quê nhà; để thắm thía được ư nghĩa của "ta ôm nhau mắt lệ nghẹn ngào quỳ hôn đất thân yêu".

Bây giờ, tôi cũng đă biết thắm thía cho thân phận người lính chiến bị thất trận!

Tôi hối hận và luyến tiếc những khúc quân hành đầy hào hùng, ngày nào ḿnh đă quá thờ ơ. Những bài hát hùng tráng, ghi dấu ước nguyện cùng chiến tích bảo vệ quê hương đă gắn liền với Quốc ca và Quốc kỳ Tự Do. H́nh ảnh lá Cờ Vàng Tự Do vẫn c̣n làm bạo quyền sợ hăi mà lùng bắt, giam cầm những tuổi trẻ can trường dấn thân đấu tranh cho tự do nhân quyền ở Việt Nam.

Bây giờ, tôi đă biết thêm nỗi niềm ngậm ngùi, xót thương cho thân phận của đồng bào yêu nước c̣n bị giam cầm trong lao tù của nhà cầm quyền Việt Nam!

Tôi ước mơ sẽ được trở về quê hương và sẽ được hát khúc quân hành cùng các chiến hữu và đồng bào ḿnh:

“Cờ bay!
Cờ bay tung trời ta về với quê hương
Từng ngóng đợi quân ta tiến về
Ta ôm nhau mắt lệ nghẹn ngào quỳ hôn đất thân yêu”


Tôi nghe như có tiếng đếm nhịp bắt giọng của bạn ḿnh ngày nào:

- Một!

- Hai!

- Một! Hai! Ba! Bốn!

Tôi bồi hồi đếm theo:

- Một! Hai! Ba! Bốn!

Tiếng đếm chiều nay sao nghe đơn độc. Tôi lẩm bẩm hát:

- Cờ bay…

Giọng ḿnh lạc lơng nơi xứ người, lập bập hát lại:

- Cờ bay…cờ bay…

Lời ca tắc nghẹn.

Bạn ơi,

Quan hà…

Tôi vẫn chưa về!

Khúc quân hành…

Bây giờ nghe sao xa vắng!

Bùi Đức Tính
 

 


VĂN CHƯƠNG

2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Giánh Sinh trong trại tù cs
Người Việt cao quư
Trung Tá Hoàng Tích Hữu Ái
VNCH đă dũng cảm khai hỏa lại TQ tại Hoàng Sa
Những dấu hiệu quân Mỹ đă sẵn sàng ở Biển Đông
Một thoáng “Hương Xưa”  
Mơ chuyến ra khơi

Những người lính cũ  
Truyện những con tàu : Gia đ́nh.. Cô Năm  
Hỏng rồi tiếng nước Tôi!!!.  
Tấm thẻ bài  
T́m vui cuối đời  
Giấc mộng không b́nh thường
Xưa rồi diễm  
Trường Bộ Binh Thủ Đức - Đoạn đường chiến binh
Những cánh dù không về đến điểm hẹn  
Ghé bến Cao Hùng  
Hồi ức của một người Mỹ về cấp chỉ huy QL/VNCH  
Một phiên gác đêm  
Cái nón sắt của người lính VNCH 
Con Ba Đồng Tháp  
Câu chuyện về một người VN t́nh nguyện đi lính Mỹ 
Nghỉ hè ở Mallorca  
HQ 602 - Vụ thảm sát HT Ngô Minh Dương 
Trà cú từ trại LLĐB đến căn cứ Hải Quân 
Khấn người t́nh địch
Quên chuyện phải nhớ....  
Chỉ là kỷ niệm 
Căn cứ Tuyên Nhơn 
Tôi đi tù  
Anh ở đây! Sao anh ở đây?  
Nhật kư buồn!
Lực lượng Hải thuyền (1960-1965)  
Bên nhau đi nốt cuộc đời  
Sài G̣n - Trăm nhớ ngh́n thương
Cái bóng cuộc chiến và món nợ 45 năm  
Lư do then chốt dẫn đến 30-04-1975  
Sài G̣n những ngày cuối tháng 4/1975  
Truyện những con tàu : Hộ tống hạm (phần 1)  
Chuyến bay cuối  
Ai đầu hàng, nhưng tao th́ không!  
Ngày 30-4 lại đáo hạn năm 2020!  
Chuyện bên đường  
Vietnam War: Ai thắng ai thua?  
Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975  
Truyện những con tàu: Tuần duyên hạm (PGM)
Làng Yuba City trong cơn ác dịch Corona  
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo vị Tướng bất tử
Tách cà phê muối
T́nh yêu thời chinh chiến
Hội chợ Tết Canh Tư do CĐNVTD/VIC Tổ Chức
Vạt nắng bên đồi
Có đêm nào buồn bằng đêm 30
Ḍng sông ngày ấy  
Lạc giữa mùa Xuân  
Năm Canh Tư 2020 nói chuyện chuột  
Đêm xuân trên vùng biển chết 
Tại sao Vũ Hoàng Chương bị bắt?  
Quả Phụ Hoàng Sa