Những bài viết của Bất Khuất

Màu áo cũ - Video
Mang theo quê hương  - Video
Trong âm thầm c̣n nhớ ai! - Audio  
Sài G̣n là đây sao em! - Audio
Chuyện trăm năm - Trên quê hương - Audio
Chuyện trăm năm - Một ngày - Audio  
Trăm đắng ngh́n cay - Audio
Chiếc áo Bà Ba - Audio
Giữa đồng xưa - Audio
Áo trắng - Audio
Gửi nơi cuối trời - Audio
C̣n nhớ mùa xuân - Audio
Từ một chuyến đ̣ - Audio
Dêm thánh vô cùng - Audio
Khi mùa đông về  - Audio
Noel năm nào - Audio
Khúc quân hành - Audio
Cho ngàn sau - Audio
Ngh́n trùng xa cách  -  Audio
Rồi lá thay màu - Audio
Con chim biển 3 - T́m về tổ ấm - Audio
Con chim biển 2 - Trên biển khơi - Audio  
Con chim biển 1 - Tung cánh chim - Audio
Đốt sách ! - Audio
Đi học  
Sài G̣n - Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về - Audio  
Làng tôi - Audio 
Sao em không đến - Audio  
Anh đi!  - Audio  
Vỉa hè đồng khởi - Audio
Ngày đại tang  
Chuyện mất chuyện c̣n  
Con chim Hoàng Yến - Audio 
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú - Audio
Remember!
Cánh chim non - Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa   
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


 

 


 

 

 

 

 

 

 

NHỮNG MẢNG MÀU KHÔ

Trần Mộng Tú

Khi đầu óc tôi bị căng thẳng v́ lo lắng hay làm việc nhiều, tôi hay bỏ tất cả xuống và đi bộ trong công viên gần nhà. Đi khoảng nửa tiếng hay một tiếng sẽ thấy dễ chịu ngay, vừa đi vừa ngước mắt nh́n những đám mây trôi lang thang, xem mây uốn lượn thế nào. Tại sao lại gọi là “Vân cẩu” nh́n hoài không thấy h́nh con chó nào, chỉ thấy như những giải áo lụa phất phơ bay, hay đôi khi thấy như một cánh buồm đang mở rộng trong một đại dương xanh bát ngát. Hay vừa đi vừa ngắm những ngọn cây đang bị gió xoa đầu, làm rối tung tóc lá, thỉnh thoảng có con chim nhỏ bay vụt ra từ những cái đầu xanh biếc đó. Hay bất chợt, một đàn chim sẻ ở đâu bay sà xuống đám cỏ trước mặt, rồi lại bay vụt lên tản ra bốn phương, tám hướng.

Khi ngắm nghía cái không gian êm ả thư thái đó, tâm ḿnh cũng thư thái, êm ả theo. Thấy ḿnh ḥa lẫn với thiên nhiên. Chuyện chồng, chuyện con, chuyện ông bà hàng xóm, vui, buồn ǵ cũng bay theo mây trắng. Nhưng mỗi lần đi bộ trong công viên, mắt tôi thế nào cũng chạm vào bức tường thấp xây chung quanh cái ṿng đai dành cho trẻ em đi xe đạp ba bánh, trên tường có in những lá cờ của những quốc gia có dân sống trong thành phố này và sử dụng công viên này. Dĩ nhiên một lá cờ tượng trưng cho nước Việt Nam cũng được in lên, đó là lá cờ đỏ với ngôi sao vàng.

Muốn đi bộ ba mươi phút, tôi cần đi sáu ṿng, và tôi nh́n thấy lá cờ đó sáu lần. Tôi biết lá cờ đó, hiện nay trên thế giới tượng trưng cho Việt Nam. Tôi biết bao nhiêu người dân Việt của cả hai miền Nam, Bắc đă đổ máu, đă chết v́ lá cờ này với những lư tưởng khác nhau. Lá cờ đó không phải tượng trưng cho miền Nam, và đối với tôi nó c̣n gợi lên những kư ức đau buồn, nên mỗi lần nh́n thấy lá cờ đỏ với ngôi sao vàng ở bất cứ đâu tôi đều có một nỗi bất an. Tôi tránh mắt nh́n vào nó, tránh một sự khó chịu chen thất vọng v́ sự hiện diện của nó ở công viên này.

Tôi là người Việt quốc gia, tôi sống ở đây, tôi đi bộ trong công viên này, nhưng tôi lạnh lùng xa lạ và khoảng cách với một lá cờ tượng trưng cho Việt Nam in trên bức tường đó. Thật đáng buồn cho tôi và cho những người Việt quốc gia cư ngụ trong thành phố này. Đă có lúc tôi vừa đi vừa nghĩ: Hay là ḿnh làm một lá cờ quốc gia bằng gạch rồi gắn chồng lên trên cờ Việt Cộng. Lúc khác lại nghĩ: Cần ǵ, đừng để ư, trong tâm ḿnh, ḿnh biết lá cờ nào là của ḿnh rồi. Tôi vẫn đi bộ trong công viên đó mỗi ngày, cố giữ ḷng b́nh thản, nhưng hai lá cờ vẫn cùng một lúc hiện diện: Một trước mắt, và một trong tâm, làm sao tôi tránh được chua sót, ngậm ngùi. Gió vẫn xào xạc, mây vẫn bay và chim vẫn vỗ cánh, nhưng cả hai lá cờ cùng đứng gió.

Sáng nay, tôi không ra công viên nữa, tôi làm một việc khác để t́m sự thư giăn. Ở trong cái Mall nhỏ, gần nhà tôi, có một gian hàng gốm thủ công cho trẻ nhỏ, ở đó có những cái ly, cái tách, con thú, viên gạch, cái nhà, v.v... đă được nung cho khô, trẻ em muốn vẽ ǵ lên đó, muốn tô mầu ǵ vào, tùy thích, sau đó lại được bỏ vào ḷ nung cho chín mầu. Trẻ nhỏ thích làm cho chính ḿnh hay để tặng cho ông bà, cha mẹ trong những ngày lễ cũng rất tiện. Tôi muốn được làm trẻ nhỏ trong ngày hôm nay. Tôi đă ra đó vài lần rồi, đă ngắm tới ngắm lui xem, nếu ḿnh vẽ, ḿnh nên chọn tô mầu lên bức tượng nào, hay cái ly, cái tách nào, tôi đă có ư định vẽ một lá cờ của quốc gia ḿnh trên phiến gạch trắng đó, nung chín mầu lên, rồi đóng khung treo ở nhà ḿnh. Một lá cờ làm bằng đồ gốm chắc là đẹp lắm.

Ở nhà tôi chỉ có lá cờ bằng giấy, to bằng một nửa b́a cuốn vở học tṛ thôi. Hôm nay, tôi sẽ thực hiện cái ư định đó. Tôi mang lá cờ giấy bỏ vào xe, lái ra Mall, và cho ḿnh tự làm trẻ nhỏ trong mấy tiếng. Tôi chọn được viên gạch đă nung đủ độ để nhận mầu sơn lên. Tôi đưa lá cờ mang theo ra để nhân viên của tiệm chọn màu sơn cho chính xác, v́ màu chưa chín và màu đă nung rất khác nhau, nếu không phải trong nghề không chọn đúng được. Tôi đo, kẻ, sơn; màu vàng cho nền cờ, ba sọc đỏ nằm theo chiều ngang của lá cờ khoảng cách đều nhau. Mỗi vệt màu tôi đặt xuống, ngắm nh́n cây cọ nhỏ sũng đỏ, sũng vàng trên viên gạch, tôi biết tôi đang làm ǵ. Đặt tâm ḿnh trong mấy ngón tay, cả trái tim trong mắt nh́n.

Bỗng nghe tâm ḿnh chua xót và trái tim hụt hẫng, hoang loạn. Cái cảm giác lẫn lộn này, chỉ có người đă từng đưa tay ra nhận lá cờ của quốc gia vừa gấp lại trên chiếc áo quan mới hiểu được. Một câu thơ, không nhớ rơ tên tác giả, bỗng hiện về trong trí tôi: “Ngày xưa mẹ đóng cho con sách Dành dụm cho con tới học đường Ngày nay không vá non sông rách Mẹ tiễn con ra băi chiến trường.” Tôi bỗng nghe thấy tiếng thở dài của chính ḿnh. Tôi cần ngồi ba tiếng đồng hồ để vẽ một lá cờ nhỏ; phải đợi cho đợt màu thứ nhất tô xuống, thật khô, rồi mới tô lên đợt thứ hai. Muốn thật đẹp, phải tô đến bốn lần. Vẽ xong lá cờ tôi muốn viết xuống bên dưới một hàng chữ trước khi bỏ vào ḷ nung. Viết ǵ bây giờ? Tôi muốn cám ơn ai, muốn đề cao phần đất, miền quốc gia tôi đă lớn lên, đă sống, hay tôi chỉ muốn viết một điều ǵ cho chính cá nhân ḿnh, cho chính ḷng ḿnh với lá cờ trước mặt? Tôi nghĩ măi, muốn viết một điều giản dị và chân thật, cuối cùng tôi viết: We live, love and die for this flag tmt 1975-2010.

Đúng, chúng tôi sinh ra, lớn lên, hạnh phúc và đau khổ, thậm chí có thể và đă chết cho lá cờ này. Tôi muốn viết những ḍng chữ này trong hănh diện, chấp nhận, đau khổ và hạnh phúc. Tôi không muốn kẻ khẩu hiệu, không muốn nghe hoan hô, đả đảo. Tôi muốn máu đă chẩy ra, xương đă ngă xuống ở bất cứ phần đất nào của quê hương tôi, đều được b́nh an. Tôi kư tên, ghi xuống năm ḿnh bỏ nước ra đi, 1975 và năm vẽ lá cờ này, 2010. Không phải họa sĩ, nên viết chữ nhỏ bằng sơn trên gạch, rất khó. Tôi nín thở, để hết tâm trí vào từng chữ. Viết xong, đọc đi, đọc lại một vài lần nữa, mỗi lần đọc là một lần ngậm ngùi, nao nao muốn khóc. Chung quanh tôi chẳng có ai ngoài một nhân viên của tiệm. Hôm nay không phải cuối tuần, nên không có trẻ nhỏ đến.

Tiệm im lặng, tôi im lặng, lá cờ im lặng. Nhưng giữa tôi và lá cờ vừa vẽ xong trước mặt có cả triệu triệu tiếng dội vô âm trong không gian, dội âm thầm, xót xa trong lồng ngực mong manh của ḿnh.

Tôi bỗng thèm, ước ǵ, bên cạnh ḿnh có một người bạn cùng quê để được nói một câu chuyện nhỏ về lá cờ ḿnh đang vẽ; tôi nh́n mầu sơn đỏ, sơn vàng c̣n ướt bỗng thấy hoang mang vô cùng. Tại sao ḿnh lại ngồi đây nhỉ? Tại sao ḿnh lại ngồi đây và vẽ lá cờ quốc gia giữa một nơi xa thật là xa quê hương thế này nhỉ? Chung quanh hoàn toàn im lặng, không có câu trả lời. Giao cho nhân viên của tiệm. Tôi phải đợi năm hôm mới quay trở lại lấy lá cờ đă được nung. (V́ tiệm phải đợi cho đủ số hàng mới cho vào ḷ nung một lượt) Tôi sẽ đem lá cờ này, đóng khung lại, treo trong nhà tôi. Một ngôi nhà trên đất Mỹ, trong một thành phố phần đông là người Mỹ, trong một khu xóm chỉ có người Mỹ cư ngụ, trong một gia đ́nh toàn người Mỹ, trừ tôi. Nhưng ai ghé đến nhà này, cũng đọc và hiểu hàng chữ nhỏ tôi viết bên dưới lá cờ. Tôi không cần cắt nghĩa. Tôi biết, dân tộc nào cũng yêu quốc kỳ của họ. Nhất là những dân tộc phải đổ thật nhiều xương máu cho lá cờ đó.

Hôm nay tôi có thực sự tĩnh tâm thư giăn như những lần đi bộ trong công viên không? Không hoàn toàn đâu, v́ trên đường từ tiệm đồ gốm về, tôi cúi nh́n ḿnh, những vệt màu vàng, màu đỏ dính khô trên áo, quần. Đưa bàn tay luống tuổi, phủi phủi, thấy mắt cay sè, những vệt màu đó h́nh như đă đóng thành mảng, khô cứng, bám vào hồn tôi. Tôi không cần phải gắn lá cờ của tôi lên trên bất cứ một lá cờ nào khác nữa.

 

 

 


VĂN CHƯƠNG

2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả


Một Thoáng “AT ... TEN”  
 

Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu nhất
Lạc giữa mùa xuân
Cố Thiếu Tướng Trương Quang Ân  
Thủ Đức vang tiếng gọi  
Vũ Hoàng Chương  
Giai nhân tự cổ…  
Mẹ chồng, nàng dâu  
Lính thư sinh  
Thư gởi Ba  
F1, F2, F3..!?  
Cao nhân
Lính Rùa...!?  
Bước đường tị nạn tại Mỹ vào năm 1975  
Bảy tháng giữa xác người  
Một thời oan trái
Cuối đời của Nam Phương Hoàng hậu tại Pháp  
Người muôn năm cũ  
Đưa vợ đi đẻ 
Câu chuyện của nữ HQ Đại Tá Quân Y Mỹ gốc Việt  
Úc trang bị tàu ngầm hạt nhân Mỹ  
Sống "bụi"  
Đêm kinh hoàng

Bài thơ phá giặc xâm lăng nhà Tống
Sự tích bài thơ "Trèo lên cây bưởi hái hoa"
Thằng gà chết
Năm Gà Mổ
Tay muốn chạm tay
Pleiku, thơ và thi nhân
Tính trước  
Trận Pleime năm 1974
Không quên người chiền sĩ QLVNCH
Áo học tṛ và áo trận
Lê Bá Định, vị NT Không Quân khả kính  
Động cơ T53-L-13 của trực thăng UH-1  
Câu chuyện ‘Áo Lụa Hà Đông’  
Một thời vang bóng  
Khép một vầng trăng  
Sứ mệnh văn hóa  
Một cơn ác mộng  
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên  
Người tù đi gánh củi
Chuyến vượt biên của tôi
BV B́nh Dân những ngày khói lửa tháng 4-1975
Tưởng chừng đă quên
30 tháng 4 năm 1975 chị ở đâu?
Hào kiệt phương Nam - HQ Tr/Ta Ha Ngoc Lương
Hai người lính Dù
Tưởng niệm tháng tư đen lần thứ 46!
Một cơn ác mộng
T́nh yêu giữa tôi và nàng tiên  
Hồi kư "Dang Dở"  
Sự trả thù đê hèn và dă man của VC
Về Thăm quê cũ  
Buổi điểm danh cuối cùng  
Mai vẫn nở trên điêu tàn của Huế
Thằng "Nước Mắm"
Những mảng màu khô
Chữ nghĩa bây giờ
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...  
Thiên lư tương ngộ  
Một cái Tết khó quên  
Tản mạn về “Trâu” qua Ca Dao VN  
Thăm lại đồi Charlie: Nghe người đi, linh hồn ở lại  
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Sóng bạc đầu
Viết về Trâu  
Phi vụ tàu phép  
Tâm t́nh của một người trẻ...  
Trong cơn lốc đời  
Mỹ nhân và danh tướng  
Như một gịng sông  
Môt chuyến đi Hawaii  
Chuyện t́nh đẫm lệ thời chinh chiến  
Ba bỏ mẹ con đi rồi
Lăng kính dân tộc tôi...
Môt chuyến đi Hawaii  
Chuyện t́nh đẫm lệ thời chinh chiến  
Ba bỏ mẹ con đi rồi